Nghe thấy Tiêu Phàm nói, sắc mặt nam tử trung niên cứng đờ, phẫn nộ nhìn Tiêu Phàm, lúc này mới bình tĩnh lại, lạnh giọng nói:
- Coi như hiện tại giả bộ như cố ý không quen biết ta liền có thể thoát chết sao?
Tiêu Phàm cau mày một cái, trong đầu không ngừng tìm kiếm dung mạo nam tử trung niên nhưng, nhưng hắn cảm thấy mình chưa bao giờ thấy qua người này.
Tại sao người này còn nói gặp qua mình?
- Ta thật sự không biết ngươi, nhìn bộ dáng này, ta cùng ngươi có thù giết cha à.
Tiêu Phàm nhún nhún vai, thập phần nghiêm túc nói.
Nam tử trung niên lạnh lẽo, trầm ngâm, hắn lúc này mới phát hiện, Tiêu Phàm có vẻ như chưa từng gặp qua hắn, ngữ khí lạnh như băng nói:
- Ngươi nhớ kỹ, lão phu kêu Sở Trung Thiên! Ngươi hiện tại nhớ ra rồi chứ?
Tiêu Phàm sờ cằm một cái, thử thăm dò hỏi:
- Sở Trung Thiên, phụ thân Sở Dịch Phong?
Tiêu Phàm mặc dù chưa từng gặp qua Sở Trung Thiên nhưng cũng đã được nghe nói đến cái tên này, phụ thân Sở Dịch Phong, thúc phụ Sở Khinh Cuồng.
Sở Khinh Cuồng đã nhắc nhở hắn, nhất định phải cẩn thận Sở Trung Thiên, vốn cho là Sở Trung Thiên biến mất, không nghĩ tới hắn vậy mà xuất hiện ở nơi này.
- Hiện tại nhớ tới? Tiêu Phàm, thật đúng là đã lâu không gặp! Bắt đầu từ ngày giết con ta, ngươi liền chú định sẽ có hôm nay!
Nam tử trung niên cười ha ha một tiếng, cười có chút dữ tợn, sát cơ trên người không thèm che giấu.
- Sở Dịch Phong giết cũng giết rồi, lúc trước ngươi không dám tìm ta báo thù, hiện tại ngươi cũng không làm gì được ta.
Tiêu Phàm thản nhiên nói:
- Nguyên bản ta cho là ngươi đã chết, không nghĩ tới ngươi vậy mà sẽ xuất hiện ở nơi này!
- Còn rất nhiều thứ ngươi không nghĩ tới, những ngày qua ta giờ nào khắc nào cũng muốn giết ngươi, một ngày này rốt cuộc cũng đến.
Sở Trung Thiên cười gằn nói.
Ngừng lại, lại lạnh giọng nói:
- Lần này, không chỉ ngươi phải chết, nữ nhân ngươi yêu mến cũng phải chết, huynh đệ đồng sinh cộng tử với ngươi cũng phải chết, một lần liền để ngươi vĩnh viễn không có thời gian xoay sở!
Tiêu Phàm thần sắc lạnh lùng, khóe miệng hiện lên một vòng rét lạnh, nói:
- Sở Trung Thiên, Sở Khinh Cuồng bị Sở gia mang đi, phải chăng cùng ngươi có quan hệ?
- Bây giờ còn có tâm tư quan tâm những người khác?
Sở Trung Thiên cười lạnh, nói:
- Yên tâm, Sở Khinh Cuồng hắn cũng sẽ chết, không bao lâu nữa.
- Nói xong chưa?
Tiêu Phàm cau mày một cái.
- Tiêu Phàm, ta biết rõ ngươi là tới cứu huynh đệ ngươi, chỉ cần ngươi tự phế tu vi, ta liền để ngươi mang Nam Cung Tiêu Tiêu đi, như thế nào?
Sở Trung Thiên cười lạnh một tiếng.
Lúc trước hắn tốn sức thiên tân vạn khổ mới trở thành gia chủ Sở gia, nhưng mà tiệc vui chóng tàn, Tiêu Phàm cứu Sở Khinh Cuồng, giết con trai Sở Dịch Phong của hắn khiến hắn lần nữa từ thần đàn rơi vào vực sâu.
Hắn rất muốn tìm Tiêu Phàm báo thù, thế nhưng lúc kia thực lực Tiêu Phàm so với hắn còn cường hãn hơn rất nhiều, căn bản không phải hắn có thể địch.
Sở Trung Thiên đành phải rời Sở gia, rời Đại Ly Đế Triều, may mắn là hắn trở thành gia chủ Sở gia cũng không phải là không thu hoạch được gì, hắn được không ít tài nguyên tu luyện, cùng phương pháp tiến vào Sở gia Vô Song Thánh Thành.
Sau khi rời khỏi Đại Ly Đế Triều hắn liền đột phá đến Chiến Đế cảnh, cũng thành công tiến vào Sở gia.
Ngay từ đầu tại Sở gia cũng không có bất kỳ địa vị nào, bất quá khi Tiêu Phàm xuất hiện, tại Vô Song Thánh Thành náo ra rất chuyện lớn, trở thành bước ngoặt của Sở Trung Thiên hắn.
Người khác không biết nội tình Tiêu Phàm nhưng Sở Trung Thiên hắn rõ ràng, cho nên hắn nghĩ trăm phương ngàn kế liên lạc với Trưởng Lão Sở gia.
Sở Khinh Cuồng cũng xác thực là bởi vì Sở Trung Thiên hắn mới bị người Sở gia mang đi, Sở Trung Thiên là rõ ràng Tiêu Phàm cùng Sở Khinh Cuồng có quan hệ bằng hữu.
Chỉ là Sở Trung Thiên cũng không nghĩ đến, Sở Khinh Cuồng vậy mà sẽ phát huy được tác dụng.
Thần sắc Tiêu Phàm từ đầu đến cuối đều không có biến hóa quá lớn, nhìn chăm chú Sở Trung Thiên nói:
- Đây chính là di ngôn của ngươi?
- Di ngôn? Chẳng lẽ ngươi còn muốn giết ta, ngươi nếu dám giết ta, Nam Cung...
Sở Trung Thiên mặt coi thường nói.
- Phốc phốc!
Lời nói chưa dứt âm, Sở Trung Thiên thanh âm két két mà tới, một đạo lăng lệ kiếm mang từ trong con mắt hắn xẹt qua, trực tiếp xuyên thủng thân thể hắn.
Hắn chỉ cảm thấy ngực truyền đến một cỗ xuyên tim, cúi đầu nhìn lại, lại phát hiện vị trí ngực đột nhiên phun ra máu tươi dài mấy mét.
Ngay sau đó, hắn nửa người trên cùng nửa người dưới tách ra, nửa người dưới nhanh chóng hướng về hư không rơi xuống.
Trong lúc nhất thời, toàn trường yên tĩnh như ve mùa đông, cây kim rơi cũng nghe thấy tiếng, tất cả mọi người đều bị Tiêu Phàm làm cho chấn kinh.
Sở Trung Thiên cũng chẳng tốt đẹp gì, con ngươi hắn mãnh liệt run rẩy, tựa như đã quên đau đớn, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Tiêu Phàm vậy mà xuất thủ quyết đoán như thế.
Hắn lại dám giết bản thân, chẳng lẽ hắn không muốn để cho Nam Cung Tiêu Tiêu sống sót sao?
- Ta không dám động thủ với các ngươi? Ta còn phải tự phế tu vi?
Con ngươi Tiêu Phàm băng lãnh nhìn chằm chằm Sở Trung Thiên, trên mặt đều là vẻ đăm chiêu, ánh mắt giống như nhìn kẻ ngu:
- Thực không biết ngươi lấy tự tin từ đâu!
- Tiêu Phàm, ngươi sẽ chết rất thảm, rất thảm, tất cả mọi người cùng ngươi có quan hệ đều sẽ thần hồn câu diệt!
Sở Trung Thiên dùng hết toàn lực gào thét ra.
Hắn biết bản thân tuyệt đối không có cơ hội sống, dù là chết hắn cũng phải nguyền rủa Tiêu Phàm.
- Công tử, người đã cứu ra, những người khác toàn bộ bị giết.
Đúng lúc này, bên cạnh Tiêu Phàm đột nhiên xuất hiện hai đạo thân ảnh, chỉ thấy Diệp Phong vịn Nam Cung Tiêu Tiêu hôn mê bất tỉnh chẳng biết lúc nào xuất hiện ở đó.
Nhìn thấy Nam Cung Tiêu Tiêu, trên mặt Sở Trung Thiên đều là vẻ tuyệt vọng, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Tiêu Phàm cùng bọn hắn ở chỗ này lãng phí nước bọt, nguyên lai chỉ là chuyển lực chú ý bọn hắn mà thôi.
Mặt khác còn có một người đi cứu Nam Cung Tiêu Tiêu, bây giờ Nam Cung Tiêu Tiêu được cứu ra, không cần nghĩ cũng biết rõ, những người này bọn hắn đoán chừng đã không có đường sống.
Tiêu Phàm gật đầu, Tu La Kiếm trong tay vũ động, một trận vô hình khí lãng từ trên người hắn khuấy động, ngay sau đó thể nội mười mấy người xung quanh đột nhiên kích xạ ra vô số kiếm khí.
Tiếng kêu thảm thiết trong hư không vang lên, mười mấy người toàn bộ bị kiếm khí giảo sát.
Tiêu Phàm nhìn qua Sở Trung Thiên, con ngươi u lãnh vô cùng, một vòng lục quang từ trong mắt bắn ra tiến vào trong đầu Sở Trung Thiên.
Chỉ một thoáng, vô số xuất hiện ở trong đầu Tiêu Phàm, Tiêu Phàm thần sắc càng ngày càng băng lãnh.
- Tiêu Phàm...
Sở Trung Thiên dùng hết toàn lực gào thét.
- Bạo!
Tiêu Phàm khẽ nói một tiếng, thân thể Sở Trung Thiên trực tiếp nổ tung, hóa thành vô tận huyết vũ tràn ngập hư không, thấy cảnh này Diệp Phong bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.
Bị Chủng Ma Chi Thuật Khống Chế Tư Tưởng cơ hồ không có bất kỳ sức phản kháng, giết người chỉ cần một cái ý niệm trong đầu mà thôi, cho dù hắn là Chiến Thánh cũng cũng giống như thế.
Tiêu Phàm mặt không biểu tình vịn Bàn Tử xuống mảnh đất trống phía dưới, cau mày, trong bàn tay bỗng nhiên xuất hiện ba cây Long Văn Kim Châm, cắm vào phía trên huyệt đạo Bàn Tử.
Lúc này, từng tia máu đen từ trên người Bàn Tử lan tràn ra, thảm thực vật chung quanh vừa mới tiếp xúc liền nhanh chóng bị ăn mòn, Diệp Phong thấy thế vội vàng rút lui mấy bước.
- Công tử cẩn thận, đây là Thất Nhật Diêm Vương!
Diệp Phong vội vàng nhắc nhở, nếu như Tiêu Phàm chết, hắn cũng sống không được.
Tiêu Phàm mặt không biểu tình, hiển nhiên sớm đã nhận ra độc dược này, từ ký ức Sở Trung Thiên hắn biết được rất nhiều tin tức hữu dụng.
- Sở Nhạn Nam, lần trước không giết chết ngươi, là ta quá nhân từ!
Hồi lâu, nhìn Bàn Tử bị thương, Tiêu Phàm nhe răng trợn mắt nói ra một câu.