Vô Thượng Thần

Chương 21



Tiếng thanh dao găm đâm thẳng vào thanh kiếm nghe rợn cả người, không cần nhìn ra đằng sau, thanh kiếm của Vinh như có thêm một con mắt, chắn lại được thanh dao găm, đồng thời còn đâm thẳng vào cổ tay tên phi công kia.

Trong lúc nguy cấp, Vinh vận cả mười hai thành chân khí, kinh mạch trong người mặc dù được một tia Hỗn Độn khí cải tạo nhưng vẫn làm Vinh nhíu mày, cơn đau ấy đối với cậu mà nói thì không coi vào đâu, nhưng với cái thân thể này thì thật là một gánh nặng không chịu nổi.

Từ một quyền mang theo toàn bộ chân khí trong người, trong thoáng chốc, một quyền hóa chưởng, chân khí theo chưởng lực đánh ra, cách không đánh vào ngực tên phi công kia.

Một chưởng này đập vào bộ giáp, lập tức đánh lui tên phi công. Trong chớp mắt đó, tầm mắt của Vinh chỉ thấy cánh tay bọc giáp đấm sượt qua mặt mình, khí kình tát vào mặt làm khuôn mặt Vinh như bị con dao cắt qua một đường, máu tươi lập tức chảy ra.

Một chưởng đánh tên phi công bay ra hơn chục mét, bộ giáp cồng kềnh trên người đập vào sàn kim loại phát ra những âm thanh loảng xoảng chói tai. Thấy hắn đã nằm im bất động, Vinh thở hắt ra một hơi.

“Leng keng”

Thanh kiếm hợp kim giờ phút này nặng như ngàn vạn ngọn núi vậy, rớt khỏi tay Vinh rơi xuống nền. Hai mắt cậu lập tức tối sầm lại, thân thể không tự chủ được lảo đảo mấy cái rồi ngã gục. Chân khí trong người tán loạn, làm cơn đau xộc thẳng lên não. Cơ thể Vinh giật giật mấy cái, rồi hôn mê bất tỉnh.

~~~~~~~~~

“Hắc quản gia… nhiệm vụ đã hoàn thành… có điều… “

Một người trung niên dáng vẻ gầy yếu, nho nhã đang cực kỳ cung kính báo cáo kết quả nhiệm vụ. Đứng trước mặt hắn đang có một người quay lưng lại với hắn, cả người được trùm kín trong một chiếc áo có mũ rộng thùng thình, đây chính là Hắc quản gia trong lời người trung niên.

Giọng Hắc quản gia đầy âm lãnh, khàn khàn nói ra.

“Nói. “

“Nhân viên đội hai, mã số 94, tên Hàn Băng, đã tìm thấy nơi thiếu gia bị giam giữ. Có điều khi đột kích vào, kính tử ngoại trên mắt Hàn Băng quét sự sống rồi báo cáo về, lại chỉ phát hiện một sự sống duy nhất. Chúng tôi lập tức xem xét dấu hiệu sự sống của thiếu gia, thấy thiếu gia vẫn còn sống. Định lập tức truyền thông tin cho số 94 nhanh chóng cứu thiếu gia ra rồi rút quân. Nhưng không hiểu sao chúng tôi lại mất kết nối với số 94 trong bảy giây, đến khi kết nối lại thì số 94 cùng thiếu gia đều đã trong trạng thái hôn mê. Số 94 bị thương cực nặng…a “

Keng!

Chưa báo cáo hết, lập tức một tiếng “Bịch” vang lên. Trung niên nho nhã lập tức bị một cánh tay như da bọc xương bóp cổ nhấc bổng lên cao. Hắc quản gia xiết tay, nhấc tên trung niên này lên như nhấc một con gà. Chiếc kính nano chuyên tiếp nhận thông tin trên tay lập tức rơi xuống sàn.

“Ý ngươi là, khi số 94 đột kích vào trong khu nhà đó chỉ còn hắn và thiếu gia? “

Giọng Hắc quản gia âm lãnh thêm vài phần, tay lại siết chặt, nói ra.

Tên trung niên nho nhã, mái tóc che khuất một bên mặt đã rối bời, lộ ra cả khuôn mặt đang tái mét. Cố gắng lắm mới nói ra được một chữ.

“Vâng… vâng”

“Vậy tại sao lại mất liên lạc bảy giây? Khi liên lạc được thiếu gia lại hấp hối? Không phải ngươi định báo cáo rằng thiếu gia cùng số 94 giao đấu rồi cả hai cùng trọng thương hôn mê chứ?”

Từng câu hỏi, từng chữ phát ra từ trong bộ áo trùm đầu âm u đó như từ địa ngục phát ra, băng lãnh cực độ. Tay Hắc quản gia lại càng siết chặt, tên trung niên nho nhã sắc mặt đã không còn chút máu, hai mắt đã lồi ra, nhưng lại không làm bất kỳ phản kháng gì, như là đã nhận mệnh.

Đang trong lúc Hắc quản gia định một tay bóp chết tên đội trưởng ám vệ này thì trong thùng xe lại bất chợt xuất hiện thêm một người, người này thấp lùn, chính là một trong ba vị đội trưởng ám vệ đi theo làm nhiệm vụ lần này.

Chỉ thấy hắn lôi ra tấm kính nano, cũng không nhìn tên đội trưởng đội hai đang bị bóp cổ, hai tay cung kính đưa ra tấm kính nói.

“Hắc quản gia, toàn bộ camera của khu căn cứ quân sự này đã bị thu hình lại rồi phá hủy toàn bộ, đây là bản thu được của khu nhà nơi thiếu gia bị giam giữ, mời quản gia xem. “

Từ trong bộ áo trùm đầu rộng thùng thình lại một cánh tay như là của người chết thò ra, nắm lấy tấm kính rồi xem những video mà camera trong khu nhà đó quay được.

Càng xem, Hắc quản gia càng giật mình, thậm chí khiếp sợ. Lập tức thu lại video, tay kia của hắn cũng đã thả tên đội trưởng đội hai ra. Tên kia vừa được thả ra lập tức ngã quỵ xuống, hai tay ôm cổ lập tức hít lấy hít để. Giọng Hắc quản gia âm trầm vang lên.

“Những video quay lại được tại toàn bộ khu căn cứ quân sự này lập tức được xét vào hồ sơ cấp SS tuyệt mật. Những tư liệu tại đây sao chép lại một bản rồi lập tức xóa sạch. Các ngươi đi đi, đừng để lại dấu vết gì. “

“Vâng. “

Hai người dạ một câu rồi lập tức đi ra.

~~~~~~

Chiếc chiến hạm vừa mới đáp xuống mặt đất tinh hệ IV, chưa làm nguội các thiết bị bao lâu lại ầm ầm phá tan bầu khí quyển tinh hệ IV này bay vào vũ trụ rộng lớn. Theo giờ địa phương, lúc này mới bốn giờ ba mươi phút sáng, một lần đáp xuống tinh hệ IV này còn chưa nổi ba tiếng đồng hồ đã lại cất cánh đi.

Trên chiến hạm, ngoài vị hạm trưởng, vị hạm phó cùng một số thành viên cao cấp ra, tất cả các nhân viên đều trên chiến hạm này đều mờ mịt không biết chuyện gì xảy ra. Nhưng bản chất quân nhân là phục tùng mệnh lệnh, nên chả ai dám nói nhiều, đều chú tâm vào công việc của mình.

Chiếc chiến hạm vừa mới phá tan bầu khí quyển tiến vào vũ trụ. Bỗng…

“Bùm… Ầm…ầm...ầm. “

Một cột nấm đám mây mang theo hàng tấn khói bụi cùng bức nhiệt khổng lồ xuất hiện. Bức nhiệt khổng lồ nhanh chóng lan ra kéo theo sự hủy diệt, nhanh chóng tàn phá mọi thứ thành tro bụi.

Từ một khung cửa kính trên chiến hạm, Hắc quản gia lạnh lẽo nhìn đám mây nhiệt hạch nhanh chóng hủy diệt mọi thứ bọn nó đi qua. Đằng sau hắn, một người trung niên cực kỳ lực lưỡng đang cung kính nói.

“Hắc quản gia, Hổ Mang đã kích nổ thành công. Mọi thứ trong vòng bán kính ba trăm kilomet sẽ thành tro bụi, toàn bộ dấu vết đã xóa sạch sẽ.”

“Tốt.”

Hắc quản gia chỉ khàn khàn nói lại một câu. Hắn đứng nơi đó lãnh khốc nhìn xuống tinh cầu này đang càng ngày càng cách xa.

~~~~~~~~

“Này này… Ngươi mới tới Thiên Viện sao?”

“hì hì… gọi sư tỷ nào, đệ tên gì? “

“Ta tên là Phương Luân Hồi…”

“Oa… mới mấy năm ngươi đã vượt qua tầng tầng bốn Thiên Tháp…”

“Chàng sắp đi ngoại vực sao? Nhất thiết phải đi à? “

“Dây chuyền này của sư tôn cho ta bảo mệnh chàng cầm đi, nhớ bình an quay về. “

“Sao… tại sao lại theo Đạo Vô Tình? Rốt cuộc là tại sao… oa... “

“Một chưởng đoạn tuyệt sao? Ta… hận… chàng… “

“Cần gì phải khổ như vậy… chàng không đau… nhưng ta đau lắm… “

“Chàng hứa rồi đấy, phải đi tìm ta… ta đẹp hơn kiếm… “

Từng hình ảnh lướt qua như một đoạn phim, không ngừng, không ngừng chuyển tiếp trong tâm trí Vinh. Từng đoạn thời gian, từ lúc quen biết nàng, lúc thề non hẹn biển, lúc chia ly nhớ mong, lúc vô tình rời bỏ. Cho tới hình ảnh cuối cùng, nàng vẫn lạc trên tay hắn, vẫn nụ cười mỹ lệ nhưng đầy đau khổ đó.

Tiểu Phương, hãy chờ ta!

Cả đời này, ta sẽ không để nàng thất vọng nữa đâu!

Ta muốn cho nàng biết, nàng so với kiếm còn đẹp hơn nhiều! Ta muốn cho nàng biết, trong cõi đời này nàng chính là người phụ nữ xinh đẹp nhất! Người phụ nữ tuyệt vời nhất!

….

“Thiếu gia đã tỉnh? “

Một giọng nói bỗng vang lên, mắt Vinh nặng trĩu, cố gắng mở ra. Nhưng vừa mới mở ra một chất lỏng mát lạnh liền cọ vào giác mạc khiến Vinh khó chịu lập tức nhắm lại. Cố gắng thích ứng để mở mắt, chỉ thấy trên người cậu đang được rất nhiều dây kim loại kỳ lạ gắn lên người. Xung quanh là Vinh là một loại chất lỏng kì lạ, dựa theo trí nhớ, Vinh biết cậu đang trong một cỗ máy chữa thương tối tân của tinh hệ X.

Người vừa lên tiếng là một người trung niên, dáng vẻ nho nhã, hắn có một mái tóc dài che khuất đi cả nửa khuôn mặt. Trên mặt nở một nụ cười ôn hòa nói.

“Thuộc hạ Nguyễn Văn ra mắt thiếu gia. “

Nói xong hắn quỳ một gối xuống cung kính hành lễ.

Dung dịch trong cỗ máy dần dần được rút đi, các sợi dây kim loại dần dần được tháo ra. Cánh cửa kính tách ra hai bên, lộ ra một thân ảnh gầy gò. Thân ảnh gầy gò nhìn như yếu ớt, một ngọn gió cũng có thể thổi lui mấy bước. Nhưng Nguyễn Văn không dám khinh thường một chút nào, đoạn video đó bằng vào quyền hạn của hắn cũng đã được xem.

Một hơi giết sạch hai mươi quân nhân tinh nhuệ của sư đoàn lục quân 2. Bức số 94, người được hắn cùng rất nhiều ám vệ dạy dỗ từ nhỏ, có thể coi đó là một ám vệ xuất sắc, vào tuyệt cảnh. Hơn nữa số 94 lại còn trong bộ giáp Carbytnium do chính những kỹ sư ưu tú nhất Nguyễn gia chế tạo. Có thể nói là bất bại, nhưng cuối cùng vẫn bị đánh cho hấp hối gần chết. Bộ giáp bị chém tơi tả, giáp ngực không ngờ bị đánh lõm vào. Cả một vùng phổi phải đã bị nát một mảng, xuất huyết trong cực kỳ nghiêm trọng. Xương sườn phải đã không còn cái nào nguyên vẹn, nếu không phải được cứu kịp thời, chỉ sợ máu sẽ tràn vào khí quản mà tắt thở chết.

Nguyễn Văn không thể nào tin tưởng được, thân thể gầy gò này ẩn chứa sức mạnh như thế nào, lực lượng như thế nào mà có thể đánh lõm bộ giáp được. Hắn cùng Nguyễn Võ, Nguyễn Thủ đã thử, nhưng dù có dùng hết toàn lực cũng không có cách nào làm cong được dù chỉ một xíu.

Quỳ một gối xuống cung kính hành lễ, ánh mắt Nguyễn Văn toát ra một vẻ cuồng nhiệt, hắn từng nghe nhiều nói thiếu gia bị bệnh tật bé, ốm yếu quanh năm. Nhưng bây giờ nếu có ai dám nói thiếu gia như vậy, hắn sẽ không ngần ngại mà rút dao cắt lưỡi họ. Một người ốm yếu mà có thể đánh lõm một tấm Carbytnium, vậy thì bọn hắn quanh năm luyện võ, chẳng lẽ là trẻ sơ sinh suy dinh dưỡng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.