Vô Thượng Tiên Đế

Chương 117: Bị Ngất





Sau khi Tạ Bá Ngọc xuống núi, Trịnh Sở vác thùng hồng ngọc trên vai, bắt đầu đi quanh núi Cổ Lâm.

Cứ đi được vài chục bước, anh lại ném ra một viên hồng ngọc trong thùng, ném vào sâu trong lòng đất.

Trịnh Sở mất năm tiếng đồng hồ mới bố trí xong được hết các địa điểm ở núi Cổ Lâm.

Đây còn là nhờ kinh nghiệm dày dặn của Trịnh Sở, nếu là võ giả bình thường, sẽ mất ít nhất một tháng để bố trí trận linh trên núi Cổ Lâm.

Sau khi bố trí xong, Trịnh Sở lên đỉnh núi, từ trong ngực lấy ra một chiếc lọ nhỏ cỡ bằng nắm tay người trưởng thành.

Bên trong lọ thủy tinh, linh hồn của một con trăn nhỏ màu đen dài mười centimet đang quấn vòng quanh bên trong.

Tay phải Trịnh Sở cầm lọ thủy tinh, trong miệng khẽ quát nói: “Mở trận tụ linh”.

Vừa dứt lời, trong núi Cổ Lâm, nơi Trịnh Sở chôn hồng ngọc, phát ra từng luồng ánh sáng đỏ chói, nhuộm đỏ toàn bộ núi Cổ Lâm, ánh sáng chói lọi.


Người đi trên đường nhìn thấy núi Cổ Lâm bị bao phủ bởi ánh sáng màu đỏ đều bị dọa sợ.

Bọn họ cẩn thận dụi dụi mắt, xác nhận mắt không có vấn đề gì, lại nhìn về phía núi Cổ Lâm, nhưng phát hiện núi Cổ Lâm vẫn như ngày thường, không hề có ánh sáng màu đỏ.

Ánh sáng màu đỏ trên núi Cổ Lâm chỉ kéo dài trong ba giây liền biến mất hoàn toàn.

Ánh sáng màu đỏ biến mất, lọ nhỏ trong tay Trịnh Sở đột nhiên nổ tung, linh hồn của con trăn nhỏ màu đen bay lên không trung.

Xoay tròn trên không trung một lúc, thân hình như luồng sáng màu đen bay về phía ngọn núi, không thấy bóng dáng đâu.

Sau khi linh hồn con trăn nhỏ màu đen bay vào núi Cổ Lâm, thời tiết vốn đang nắng đẹp, bỗng mây đen dày đặc, tiếng sấm rền vang.

Ầm ầm.

Ầm ầm.

Ầm ầm.

Tiếng sấm vang lên trong chốc lát, một trận mưa xối xả trút xuống, lấy núi Cổ Lâm làm trung tâm, trong phạm vi bán kính vài ngàn mét đã bị mưa xối xuống một cách không thương tiếc.

Vẻ mặt của Trịnh Sở bình tĩnh, để mặc cho nước mưa giội trên cơ thể mình, nhìn mọi thứ diễn ra trước mắt.

Khi cơn mưa ập xuống, sương trắng bắt đầu xuất hiện trên núi Cổ Lâm.

Thời gian dần trôi, sương trắng ngày càng nhiều, cuối cùng toàn bộ núi Cổ Lâm đều bị sương trắng bao phủ.

Những đám sương trắng này có tác dụng làm mất phương hướng, người bình thường đến đây chắc chắn sẽ mất phương hướng, giống như quỷ đả tường (ma đưa) trong truyền thuyết, đi tại chỗ, không tìm được đường ra.

Trịnh Sở nhìn sương trắng trước mắt, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, tay phải khẽ vẫy trong khoảng không, linh hồn con trăn nhỏ màu đen dài mười centimet từ trong đất hiện ra.

Lúc này linh hồn con trăn nhỏ màu đen đã rắn chắc hơn trước kia, nhưng vẫn còn yếu ớt.

Lúc này nằm sấp trong lòng bàn tay Trịnh Sở, dáng vẻ vô cùng thân thiết.


Trịnh Sở nhìn linh hồn con trăn nhỏ màu đen, nói: “Về sau tao sẽ gọi mày là Tiểu Hắc”.

Tiểu Hắc dường như nghe hiểu lời nói của Trịnh Sở, sau khi Trịnh Sở đặt tên cho nó, liền phát ra âm thanh rầm rì.

Trịnh Sở bật cười, để Tiểu Hắc tiếp tục chui vào lòng đất, đợi thực lực của nó trở nên mạnh mẽ, toàn bộ núi Cổ Lâm sẽ trở thành bãi săn của Tiểu Hắc.

Đến lúc đó còn có thể đắp nặn lại da thịt, trở thành vật để cưỡi của Trịnh Sở cũng không phải là không được.

Sau khi Trịnh Sở làm mọi thứ xong xuôi, liền đi xuống núi Cổ Lâm.

Hiện tại trận tụ linh vừa thành hình, linh lực cũng không nhiều, đợi sau một khoảng thời gian nuôi dưỡng nữa, Trịnh Sở sẽ tới đây hấp thu linh lực.

Lúc xuống núi Cổ Lâm đã là hơn sáu giờ tối.

Trịnh Sở đến quán ăn, thấy trong quán ăn đã chật cứng người.

Bên ngoài quán ăn vẫn có khách đang xếp hàng, với vẻ mặt đã chờ rất lâu.

Một nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu đen nhìn thấy Trịnh Sở đi vào, lên tiếng nói: “Chỗ ngồi trong quán hiện đã hết, nếu anh không vội, có thể ra bên ngoài quán đợi”.

Trịnh Sở nhìn nhân viên phục vụ có vẻ ngoài thanh thuần trước mặt, nói: “Tôi đến tìm Thanh Vân”.

Nhân viên phục vụ thấy vậy, nhỏ giọng gọi với vào trong gian bếp phía sau: “Bà chủ, có người tìm chị”.

Hứa Thanh Vân đang bận ở gian bếp phía sau, nghe thấy lời của nhân viên phục vụ, đi ra khỏi gian bếp.

Cô nhìn thấy quần áo trên người Trịnh Sở bị nước mưa làm ướt đẫm, khẽ cau mày nói: “Quần áo của anh sao lại ướt cả thế?”
Trên mặt Trịnh Sở mang theo nụ cười nhàn nhạt nói: “Vừa nãy không cẩn thận rơi xuống nước”.

Hứa Thanh Vân ồ một tiếng, rồi nói: “Tôi cảm thấy anh nói đúng, công việc kinh doanh trong quán tốt như vậy, cần tuyển thêm nhân viên rồi”.

Cô nói xong lời này, ánh mắt phức tạp, nhìn Trịnh Sở nói: “Anh theo tôi một lát”.


Vừa dứt lời, Hứa Thanh Vân cũng không quan tâm Trịnh Sở có đồng ý đi cùng cô hay không, trực tiếp kéo tay anh, đi ra ngoài quán ăn.

Trịnh Sở thấy vậy, trong lòng cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ trong quán lại xảy ra chuyện gì sao.

Ra khỏi quán, vẻ mặt Hứa Thanh Vân nghiêm túc, nhìn Trịnh Sở hỏi: “Gần đây có phải anh lại làm việc gì không?”
“Gần đây tôi làm rất nhiều việc, cô nói đến việc gì?”, Trịnh Sở không biết xảy ra chuyện gì, mà lại khiến Hứa Thanh Vân lo lắng như vậy.

Hứa Thanh Vân nghe thấy Trịnh Sở nói như vậy, trong lòng rất phức tạp, nói.

“Ban ngày, có một nhóm người trung niên thân phận không tầm thường mặc đồ hiệu nổi tiếng đến quán, bọn họ không nói lời nào liền tặng một đống quà, còn bảo tôi nói tốt với anh”.

Nói xong những lời này, vẻ mặt Hứa Thanh Vân phức tạp nói: “Rốt cuộc anh đã làm gì ở bên ngoài, có thể nói thật với tôi được không”.

Trịnh Sở thấy dáng vẻ lo lắng của Hứa Thanh Vân, mỉm cười nói: “Tôi chỉ giúp họ mà thôi, không làm việc gì xấu cả”.

“Anh còn lừa tôi!”, khuôn mặt Hứa Thanh Vân đỏ bừng vì tức giận: “Lúc bọn họ nhắc đến tên anh, vô cùng sợ hãi, giống như nhìn thấy ác ma, đây là kết quả của việc tốt anh giúp bọn họ sao?”
Trịnh Sở cười nói: “Bọn họ gặp tôi vốn là phải như vậy”.

“Anh...”, Hứa Thanh Vân bị Trịnh Sở làm cho cạn lời, nói: “Tùy anh, về sau có chuyện gì, đừng liên lụy đến tôi”.

Cô nói xong những lời này, tức giận đi vào trong quán.

Khoảnh khắc Hứa Thanh Vân bước chân phải vào trong quán, đầu cô đột nhiên choáng váng, nhìn mọi thứ trong cửa hàng đều đang xoay chuyển.

Ngay sau đó, hai mắt cô tối sầm lại, ngất đi, cả người ngã xuống đất..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.