Vô Thượng Tiên Đế

Chương 12: 12: Xuống Núi




Tạ Tiểu Mẫn bị Trịnh Sở đánh bại, trong lòng đương nhiên là không phục: “Làm gì có võ giả minh kính trẻ tuổi như vậy chứ”.

Tạ Bá Ngọc giải thích: “Hoa Hạ rộng lớn vô ngần, đừng nói còn trẻ thế này mà đã là võ giả minh kính, ông còn gặp người trẻ như thế này nhưng đã là tông sư rồi cơ”.

Trịnh Sở nhìn Tạ Bá Ngọc, thấy thái độ ông ta không tệ thì mới nhắc nhở: “Trên người ông vẫn có mầm bệnh cũ, thời gian không còn nhiều, nên ít di chuyển lại.

Tôi khuyên ông nên ở nhà nghỉ ngơi, an hưởng tuổi già đi thôi”.

Tạ Bá Ngọc nghe Trịnh Sở nói vậy, trong lòng kinh hãi, không ngờ Trịnh Sở còn chưa bắt mạch mà đã biết ông ta mang bệnh trong người.

Không lẽ y thuật của người này cũng vô cùng mạnh mẽ?
Tạ Tiểu Mẫn thấy Trịnh Sở nói vậy, bất mãn quát: “Đồ khốn kia, đừng có rủa ông nội tôi như thế, cẩn thận lại mất mạng bây giờ!”
Trịnh Sở mặc kệ Tạ Tiểu Mẫn, anh đã nói lời cần nói, không có gì cần giải thích hết.

Tạ Bá Ngọc thấy Trịnh Sở định đi, sắc mặt kỳ lạ, vội vàng níu giữ: “Anh bạn, khoan đã”.

“Có chuyện gì vậy?”, Trịnh Sở bình thản hỏi.

Tạ Bá Ngọc đáp: “Nếu anh bạn biết tôi có vết thương trên người thì có thể giúp tôi trị liệu không?”
“Không”, Trịnh Sở tốt bụng nhắc nhở Tạ Bá Ngọc rằng ông ta còn mang bệnh, chứ không có nghĩa vụ phải chữa bệnh giúp.


Tạ Bá Ngọc thấy Trịnh Sở quả quyết từ chối, bèn cười khan: “Anh bạn, nếu cậu chữa khỏi được cho tôi thì tôi có thể đảm bảo cậu sẽ sống trong vinh hoa phú quý cả đời”.

“Không hứng thú”, Trịnh Sở lạnh lùng đáp.

Tạ Bá Ngọc lúc này mới nhớ ra thanh niên này là một võ giả minh kính.

Với thân phận của võ giả minh kính, dựa vào gia tộc lớn nào cũng có thể sống vinh hoa phú quý cả đời.

Tạ Tiểu Mẫn hừ lạnh: “Cái tên kia, đừng có rượu mừng không uống lại uống rượu phạt.

Được chữa bệnh cho ông nội tôi đã là vinh hạnh cả đời của anh đấy”.

“Vậy cô cứ hưởng cái vinh hạnh đấy đi”, Trịnh Sở nói xong thì đi thẳng một mạch.

Tạ Bá Ngọc nhìn bóng dáng Trịnh Sở rời đi, rất muốn kéo anh lại, nhưng cuối cùng vẫn thôi.

“Ông nội, ông khỏe như thế thì sao lại có bệnh cũ được ạ?”, Tạ Tiểu Mẫn nhìn ông nội hòa ái dễ gần của mình, khó hiểu nói.

Tạ Bá Ngọc nghe Tạ Tiểu Mẫn hỏi thì lắc đầu: “Chuyện cũ rồi, không có gì hay mà nhắc lại”.

Nếu ban đầu Tạ Bá Ngọc không bị thương, đừng nói là một con gấu xám, cho dù là mười con hay trăm con thì cũng chỉ là đám đồ chơi di động trong mắt ông ta, có thể đánh nổ bất kỳ lúc nào.

Tạ Bá Ngọc cầm điện thoại lên, cho thuộc hạ tra địa chỉ nhà Trịnh Sở, chuẩn bị đến nhà thăm hỏi vào một hôm nào đó.

Trịnh Sở đeo sọt trên lưng, đem theo tích lũy của cả một tháng đến chợ dược liệu ở thành phố Giang Nam để bán.

Đến lúc ấy, anh sẽ đi một vòng xem chợ dược liệu có đồ gì tốt không, mua về nhà hấp thụ hoặc luyện hóa thành đan dược để hấp thụ cũng được.

Khi Trịnh Sở đi từ trong núi sâu xuống.

Mười mấy tên đàn ông mặc đồ đen, cơ bắp cuồn cuộn, đeo kính đen đã ở dưới chân núi chờ anh.

Đám người này đã chờ Trịnh Sở từ rất lâu rồi, nếu không phải ngày nào Lý Đại Dũng cũng trả cho họ một mớ tiền lương thì họ đã rời đi lâu rồi.

Trịnh Sở nhìn thấy đám người này thì vẫn bình thản như cũ, giống như đám người này đang tàng hình vậy.

“Mày là Trịnh Sở à?”, một người đàn ông có sẹo từ mắt phải kéo dài đến cằm lạnh lùng hỏi.


Trịnh Sở không đáp, chỉ đi về phía trước.

“Anh Thiên, thằng này ghê đấy, dám tỏ thái độ với anh”, có tên đàn em lên tiếng, trông có vẻ rất khó chịu vì thái độ của Trịnh Sở.

“Thằng nhãi kia, mày hơi nhờn rồi đấy, dám khinh bỉ tao à”, anh Thiên thấy Trịnh Sở quá mức láo lếu, muốn cho Trịnh Sở biết tay.

Hai tay anh Thiên nắm chặt, đấm một cú thật mạnh về phía Trịnh Sở.

Trịnh Sở mặt không cảm xúc, nhìn nắm đấm của anh Thiên cách mình ngày càng gần.

Một đám đàn em bắt đầu cười nhạo: “Ban nãy còn ngông cuồng như thế, bây giờ đã sợ mất mật rồi à?”
“Thằng ngu, dám thái độ với anh Thiên của bọn tao à”.

Một âm thanh trầm thấp vang lên: “Các người lại dám ra tay với khách quý của ông Tạ cơ à?”
Anh Thiên nghe đến hai chữ “ông Tạ” thì lập tức ngừng lại nắm đấm trong tay.

Một ông già tóc trắng, gương mặt nhân từ, mặc vest đen, chậm rãi đi tới, lạnh lùng nói: “Còn không mau cút đi? Có cần tôi đích thân mời các cậu cút không?”
Anh Thiên thấy ông già này thì lập tức nhận ra thân phận của ông ta, làm gì còn dám nói nữa.

Hắn ta run rẩy, gượng cười nói: “Tôi không biết cậu bạn dây là khách quý của ông Tạ, chúng tôi lập tức cút đây ạ”.

Nói xong, anh Thiên ném con dao trong tay xuống, dẫn đám đàn em cun cút rời đi, không dám quay đầu lại.

Nhỡ đâu làm ông Tạ giận thì sau này biết sống thế nào ở Giang Nam chứ.

Còn Lý Đại Dũng, cùng lắm không liên lạc nữa là được.


Tạ Thừa thấy đám du côn đã bỏ chạy, hiền lành mỉm cười với Trịnh Sở: “Cậu bạn, ông cụ nhà tôi lo lắng cậu sẽ gặp nguy hiểm trên đường về, bèn bảo tôi ở lại theo sau cậu”.

Trịnh Sở bình thản đáp: “Không cần đi theo tôi đâu”.

Tạ Thừa chưa thấy Trịnh Sở xuất thủ bao giờ, chỉ cảm thấy bản thân giải vây giúp Trịnh Sở mà Trịnh Sở còn tỏ thái độ đó với mình thì trong lòng ít nhiều cũng thấy khó chịu.

Nếu Tạ Bá Ngọc không liên tục ra lệnh, nói Trịnh Sở là khách quý thì Tạ Thừa chắc chắn sẽ ra tay dạy cho Trịnh Sở một trận.

Trịnh Sở xuống núi rồi đi thẳng đến chợ dược liệu ở Giang Nam.

Anh bán sạch toàn bộ tích lũy trong một tháng qua, lấy về tám mươi ngàn.

Sau khi đã có tiền, anh đi lòng vòng trong chợ dược liệu để tìm xem có đồ tốt nào chế thành dược liệu được không.

Anh không tin một cái chợ lớn như vậy mà không có nổi món đồ nào ra hồn.

Trịnh Sở sử dụng cửu huyền linh công rồi nhanh chóng tìm ra một loại dược liệu tỏa ra màu xanh lục.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.