Vô Thượng Tiên Đế

Chương 176: Cho Một Tuần





Mặc dù bọn họ không có được nhiệm vụ của Nguyên Tu, nhưng vẫn chờ đợi, lỡ như Vương Thành Nhân đột nhiên giao nhiệm vụ cho mình thì sao.

Huống hồ nếu mình bỏ đi, há chẳng phải sẽ gây ra rắc rối không cần thiết ư.

Nói không chừng còn bị tên đáng chết đó lấy lý do này, ăn nói lung tung trước mặt Vương Thành Nhân, khiến mình rơi vào tình thế nguy hiểm.

Cạch cạch cạch.

Trong hành lang khách sạn vang lên tiếng bước chân.

Mọi người bên ngoài cửa nghe thấy tiếng bước chân cạch cạch cạch, liền biết là Nguyên Tu trở về.

Sắc mặt bọn họ nghiêm túc, trong lòng phức tạp, không muốn Nguyên Tu có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ quay về, như vậy sẽ bị Nguyên Tu lấy hết lợi ích.

Nguyên Tu nở nụ cười thản nhiên, ánh mắt cao ngạo, dẫn theo Kỳ Phong Đạo Nhân và Hứa Thanh Vân đi về phía phòng VIP, đưa tay phải ra gõ nhẹ cửa phòng.


Thịch thịch thịch.

Trong phòng VIP.

Vương Thành Nhân ngồi trên chiếc giường lớn êm ái, nhắm mắt, cảm nhận viên ngọc ba màu mà Nguyên Tu mang đến cho ông ta.

Đã có viên ngọc ba màu, tuổi thọ của ông ta lại có thể kéo dài thêm hàng chục năm.

Đương nhiên, hiện giờ, viên ngọc ba màu này vẫn không đủ để khiến ông ta kéo dài tuổi thọ, phải trải qua quá trình gia công mới có thể phát huy hiệu quả.

Vương Thành Nhân nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài, chậm rãi mở mắt, nói: “Vào đi”.

Vừa dứt lời, cửa phòng VIP tự động mở ra.

Nguyên Tu thu lại nụ cười trên môi và ánh mắt cao ngạo, đến trước mặt Vương Thành Nhân, cất giọng cung kính nói: “Vương đại sư, tên nhóc Trịnh Sở chạy rồi, nhưng tôi đã bắt được vợ của hắn đến”.

Vương Thành Nhân nghe lời của Nguyên Tu, nhìn Kỳ Phong Đạo Nhân và Hứa Thanh Vân phía sau Nguyên Tu, cười ha ha nói: “Nhan sắc của vợ Trịnh Sở cũng rất đẹp đấy”.

Nguyên Tu nghe thấy lời của Vương Thành Nhân, lập tức nói: “Nếu Vương đại sư thích, bây giờ chúng tôi sẽ lui ra ngoài, để ông hưởng thụ”.

“Cút”, vẻ mặt Vương Thành Nhân lập tức trở nên nghiêm túc, bảo Nguyên Tu mau chóng cút ra ngoài.

Nguyên Tu đâu dám nói gì, lập tức vội vàng chạy ra khỏi phòng.

Hứa Thanh Vân cảm nhận ánh mắt ẩn chứa sức mạnh kinh người của Vương Thành Nhân, tim thình thịch thình thịch đập vô cùng nhanh.

Cô cảm thấy nỗi sợ hãi khó hiểu bao trùm toàn thân, khiến cả người cô cứng đờ, ngay cả dũng khí động đậy cũng không có.

Kỳ Phong Đạo Nhân thấy Vương Thành Nhân cứ mãi ngắm nghía sư mẫu của mình, lên tiếng nói: “Vương đại sư, mấy năm nay ông đều ở trong núi cao rừng sâu, sao vừa xuống núi đã đột ngột đến gây chuyện với sư phụ tôi?”

Vương Thành Nhân nghe thấy lời của Kỳ Phong Đạo Nhân, thu hồi ánh mắt từ trên người Hứa Thanh Vân, nhìn Kỳ Phong Đạo Nhân: “Kỳ Phong Đạo Nhân của núi Long Hổ, không ngờ ông đã già như vậy rồi”.

“Tôi nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ông còn là tiểu đạo sĩ 15 tuổi”.

Kỳ Phong Đạo Nhân thấy Vương Thành Nhân không trả lời câu hỏi của mình, cũng không truy hỏi tiếp, cười ha ha nói: “Ngày tháng như thoi đưa, chớp mắt tôi đã là đạo sĩ già hơn năm mươi tuổi rồi”.

Vương Thành Nhân cười ha ha nói: “Qua năm mươi năm nữa, ông cảm thấy mình còn có thể sống tiếp không?”
“Sống chết có số, chết thì chết, chẳng lẽ tôi còn có thể theo đuổi trường sinh?”, Kỳ Phong Đạo Nhân cất giọng nghiêm túc, không thể hiện nỗi sợ trước mặt Vương Thành Nhân.

Vương Thành Nhân cười ha ha nói: “Có thể theo đuổi trường sinh như tôi, tại sao không theo đuổi chứ?”
Ông ta nói xong câu này, ánh mắt nhìn sang Hứa Thanh Vân, lạnh giọng nói: “Trịnh Sở đang ở đâu? Không nói đừng trách tôi giết cô”.

Khi Hứa Thanh Vân đối diện với Vương Thành Nhân, cơ thể run lên dữ dội, dường như có một tòa núi đè lên người.

Cô nhỏ giọng lên tiếng: “Tôi không biết anh ấy đi đâu”.

Mặc dù Hứa Thanh Vân biết, cũng tuyệt đối không nói ra.

Vương Thành Nhân nghe xong lời của Hứa Thanh Vân, tay phải vung lên tấn công vào hư không.

Hứa Thanh Vân đã không biết Trịnh Sở ở đâu, thì không cần thiết sống tiếp.

Khi một quyền của Vương Thành Nhân chỉ cách Hứa Thanh Vân nửa mét, Kỳ Phong Đạo Nhân tung người nhảy lên chặn phía trước Hứa Thanh Vân.

Ầm ầm.

Kỳ Phong Đạo Nhân chịu một quyền của Vương Thành Nhân thi triển ra, miệng phun ra một ngụm máu tươi, nhuốm đỏ cả nền nhà.

Vương Thành Nhân thấy hành vi của Kỳ Phong Đạo Nhân, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng: “Kỳ Phong Đạo Nhân, chẳng lẽ ông thích cô gái này?”
Kỳ Phong Đạo Nhân nghe thấy lời của Vương Thành Nhân, cất giọng nghiêm túc nói: “Đây là sư mẫu của tôi, làm sao tôi có thể để ông giết hại tại đây”.


“Sư mẫu của ông?”, Vương Thành Nhân nghe thấy Kỳ Phong Đạo Nhân nói vậy, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Kỳ Phong Đạo Nhân thấy Vương Thành Nhân ngẩn người, lên tiếng giải thích: “Trịnh Sở là sư phụ của tôi, Hứa Thanh Vân là sư mẫu của tôi”.

“Kỳ Phong, ông đã từng này tuổi rồi lại nhận một tên nhóc làm sư phụ, có phải ông già rồi nên hồ đồ không?”, Vương Thành Nhân nhìn Kỳ Phong Đạo Nhân nói, như đang nghe một chuyện cười lớn.

Kỳ Phong Đạo Nhân không để ý đến điệu cười chế giễu của Vương Thành Nhân, nghiêm túc nói: “Tôi có hồ đồ hay không cũng không liên quan đến ông, ông chỉ cần biết, ông giết sư mẫu tôi, sẽ không có lợi cho ông, chỉ có giữ cô ấy lại, mới có thể khiến sư phụ tôi xuất hiện, không phải sao?”
Ông ta thực sự lo sợ Vương Thành Nhân xuống tay với Hứa Thanh Vân, nếu Vương Thành Nhân thực sự ra tay giết Hứa Thanh Vân.

Cho dù Kỳ Phong Đạo Nhân liều mạng dốc toàn lực cũng không thể cứu Hứa Thanh Vân, mà mình cũng chết ở đây.

Vương Thành Nhân nghe xong lời giải thích của Kỳ Phong Đạo Nhân, cảm thấy Kỳ Phong Đạo Nhân nói rất đúng.

Nếu giết Hứa Thanh Vân, thì sao Trịnh Sở có thể xuất hiện, chắc đã phải chạy thật xa rồi.

Cho dù Vương Thành Nhân có lòng tin sẽ bắt được Trịnh Sở, cũng phải tốn rất nhiều thời gian.

Vương Thành Nhân cười ha ha nói: “Đã như vậy, thì tôi sẽ bắt cô ta, đợi tên nhóc Trịnh Sở xuất hiện”.

Ông ta nói xong, lại nói: “Tôi chỉ cho hắn một tuần, đến lúc đó vẫn chưa xuất hiện, tôi sẽ cho cô ta chết nhục trước mặt mọi người”.

Vừa dứt lời, liền có một võ giả áo đen đi vào, ra ý bảo Hứa Thanh Vân và Kỳ Phong Đạo Nhân đi theo hắn.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.