Vô Thượng Tiên Đế

Chương 30-31



30: Ngọc Ba Màu

Ông ta tự tin vô cùng, chỉ cần là người ông ta muốn giết thì chắc chắn sẽ không sống nổi.

Trần Hổ bây giờ đã đạt đến cảnh giới minh kính đỉnh phong, chỉ còn cách tông sư võ đạo một chút xíu.

Trần Hổ tự tin vô cùng, Giang Nam nho nhỏ này chắc chắn không có cao thủ tông sư võ đạo nào, cho dù có thì cũng không thể là một thanh niên được.

“Cảm ơn Trần đại sư thay chúng tôi báo thù”.

“Trần đại sư về sớm như vậy là định đi đâu ạ?”
“Trần đại sư, nếu hôm nay ông rảnh thì chúng ta đến khách sạn Thiên Quan ăn được không?”
Trần Hổ lắc đầu từ chối, nói: “Tôi về sớm thế này là muốn nhà các ông sử dụng thế lực bản thân để tìm giúp tôi ngọc ba màu”.

“Ngọc ba màu?”, ba người nhà họ Chu tuy hay nhìn thấy ngọc thạch nhưng cũng chưa bao giờ nghe đến cái tên này.

Trần Hổ nhìn phản ứng của ba người nhà họ Chu thì rất đỗi hài lòng: “Ba người là người phàm, đương nhiên sẽ không biết ngọc ba màu rồi.

Lát nữa tôi đưa ảnh cho ba người, ba người dựa theo ảnh tôi gửi để đi tìm là được”.

“Nếu như tìm thấy, tôi cam đoan sẽ giúp cho Chu Khang đạt cảnh giới minh kính sơ kỳ ngay”, Trần Hổ nói chuyện, chắp hai tay sau lưng, nhìn y như một cao thủ võ lâm.

Ba người nhà họ Chu nghe xong thì đều sững sờ.

Bọn họ biết thực lực của Trần Hổ là minh kính đỉnh phong, vẫn chưa thể lĩnh ngộ được cảnh giới hóa huyền.

Chỉ cần đạt đến cảnh giới hóa huyền thì sẽ được xưng là tông sư võ đạo.

Cho dù chỉ có thực lực minh kính đỉnh phong thì cũng đã là một tiền bối hoành hành một phương, không ai dám động vào rồi.

Bây giờ thấy chỉ cần tìm được ngọc ba màu thì Chu Khang sẽ có thể đạt cảnh giới minh kính sơ kỳ.

Điều này khiến cho bọn họ vô cùng hưng phấn, thề phải đào ba tấc đất để tìm được ngọc ba màu.

Trần Hổ thấy ba người phản ứng như thế thì nói tiếp: “Khi nào hội đấu võ bắt đầu thì tôi sẽ xuất hiện, giờ tôi cần bế quan một thời gian, thử xem có thể lĩnh ngộ vào cảnh giới hóa huyền được không”.

“Vậy xin chúc mừng Trần đại sư lĩnh ngộ cảnh giới hóa huyền trước”.

“Trần đại sư chắc chắn có thể đột phá đến cảnh giới tông sư hóa huyền”.

Trần Hổ nghe ba người nói vậy thì cười ha ha, trong lòng rất thỏa mãn về phản ứng của họ.

Trong thời gian này, Trịnh Sở luyện chế toàn bộ số dược liệu quý hiếm mà Tạ Tiểu Mẫn mang đến.

Nếu không vì thực lực còn thấp, chỉ ở cảnh giới luyện khí đỉnh phong thì anh còn luyện ra được nhiều loại đan dược hơn ấy chứ.

Trong thời gian này, tinh thần lực và thể lực của Trịnh Sở tiêu hao rất nhiều.

Nếu không vì bản thân nhanh chóng tiến vào cảnh giới trúc cơ thì anh việc gì phải luyện ngày luyện đêm như vậy.

Sau khi Trịnh Sở đã luyện chế xong, anh ngồi xếp bằng dưới đất, vận chuyển cửu huyền linh công hấp thụ linh lực mỏng manh xung quanh.

Sau khi hấp thụ xong, bụng anh đã kêu ọc ọc biểu tình.

Trịnh Sở lúc này mới nhớ ra mình đã mấy ngày liền không ăn cơm.

Cũng may anh đang là cảnh giới luyện khí đỉnh phong, thể chất khác xa người bình thường, nhịn ăn mấy ngày vẫn không chết được, không thì anh đã chết đói giữa đường rồi.

Trịnh Sở ra khỏi phòng, đi vào bếp, thấy bàn ăn trống không, chẳng có đồ gì.

Anh mở tủ lạnh ra thì cũng không thấy có gì bên trong.

Trịnh Sở thấy vậy thì chuẩn bị ra ngoài ăn cơm.

Giờ đang là sáng sớm, Trịnh Sở ăn đại bánh bao thịt và sữa đậu nành, sau khi no bụng thì định về nhà thử đột phá cảnh giới trúc cơ.

Khi Trịnh Sở định quay về nhà thì nghe thấy một thanh âm quen thuộc.

“Anh rể, sao anh lại ở đây?”, Tạ Phi Phi hỏi Trịnh Sở.

Mặc dù người trong nhà không cho cô ấy tiếp xúc với Trịnh Sở, vì cho rằng Trịnh Sở là loại vô dụng của vô dụng.

Tạ Phi Phi lại cảm thấy Trịnh Sở rất tốt, tiếp xúc cũng không hề đáng ghét như trong nhà nói, mà cũng không hề yếu đuối.

Trịnh Sở nhìn Tạ Phi Phi, nói: “Anh ra ngoài ăn cơm”.

“Chị họ em đâu ạ?”, Tạ Phi Phi đột nhiên hỏi, giọng nói rất nhỏ.

Trịnh Sở nghe Tạ Phi Phi hỏi thì nghi hoặc trong lòng, không hiểu Tạ Phi Phi định giở trò gì.

“Cô ấy không ở nhà, sao vậy?”, Trịnh Sở thử cảm nhận, Hứa Thanh Vân đúng là không ở nhà.

Tạ Phi Phi nhìn Trịnh Sở, hỏi: “Anh rể, anh đi hát với em được không?”
Đây là lần đầu cô ấy đến đây, nên muốn Trịnh Sở đi cùng mình.

Tạ Phi Phi vừa vào đại học Giang Nam, ngoài Trịnh Sở và Hứa Thanh Vân ra thì không có người thân nào.

“Anh không đi đâu”, Trịnh Sở lắc đầu từ chối, không có hứng thú với karaoke.

Tạ Phi Phi thấy Trịnh Sở từ chối thì nói nhỏ: “Anh mà không đi thì em cũng không dám đi nữa”.

“Làm sao vậy?”, Trịnh Sở nghe Tạ Phi Phi nói vậy thì thấy kỳ lạ trong lòng, đi hát với bạn thì có gì mà phải sợ?
Tạ Phi Phi nói: “Hôm nay là một tên nhà giàu mời mấy chị em trong ký túc bọn em đi hát, chúng em ngại mặt mũi của người ta nên không dám từ chối, nhưng mà người đó cũng không tốt lành gì, nên em sợ lắm”.

“Vậy thì không đi nữa là được”, Trịnh Sở nói rất đơn giản.

Tạ Phi Phi lại lắc đầu: “Không được, mấy chị em trong ký túc xá đến hết rồi, chỉ còn mình em thôi, nếu hôm nay em không thì thì sau này khó làm bạn với họ”.

Trịnh Sở nhìn Tạ Phi Phi: “Vậy em định làm gì?”
“Anh rể đi với em đi”, Tạ Phi Phi nở nụ cười nói.

Trịnh Sở xét thấy Tạ Phi Phi là em họ Hứa Thanh Vân, hai người có quan hệ cũng tốt.

Cộng thêm thái độ của Tạ Phi Phi với anh cũng ổn, không giống những người thân khác của Hứa Thanh Vân là coi anh như đồ vô dụng.

“Được, vậy anh đi cùng em”, Trịnh Sở lạnh nhạt nói.

Tạ Phi Phi thấy Trịnh Sở đồng ý thì vui vẻ vô cùng: “Vậy giờ ta đi thôi ạ”.

Nói xong, hai người bắt xe taxi đến quán Karaoke Thiên Vũ.

Tạ Phi Phi vừa đến quán thì đã đưa Trịnh Sở đến phòng số 28.

“Phi Phi, sao cậu đến muộn thế?”, một cô gái trang điểm nhạt, mặc đồ gợi cảm hỏi.

.

Chương 31: 

Bấy giờ Chu Minh đã gọi điện thoại rồi, anh Báo chỉ cần vài phút nữa sẽ tới đây.


Cậu ta cất điện thoại đi, nghe thấy câu nói của Trịnh Sở với tên say rượu thì cười khẩy: “Đồ nhà quê, mày tưởng mày là cái thá gì mà bảo người khác cút đi, đúng là chết cười!”


Tạ Phi Phi nhìn Chu Minh, khẽ nhíu mày: “Cậu Chu, hà tất phải chê bai bạn của tôi như vậy”.


Ánh mắt Chu Minh lộ rõ vẻ khinh thường, khịt mũi đáp: “Tôi nói sự thật thôi, sự thật là hắn đã vô dụng còn thích khoác lác”.


Trịnh Sở ngó lơ lời nói của Chu Minh, nhìn sang Tạ Phi Phi: “Em thực sự không đi?”


“Em…”, Tạ Phi Phi căn bản không có tâm tư nào mà vui chơi, nhưng các chị em trong ký túc xá đều ở đây, một mình cô ấy bỏ đi thì ngại lắm.


“Thằng chết tiệt, tao cho phép mày đi chưa?”, tên say rượu cảm thấy Trịnh Sở quá ngông cuồng, bèn giơ tay phải tát vào mặt anh.


Chu Minh nhìn thấy cảnh này mà khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười đểu giả, chuẩn bị tâm lý nhìn thằng nhãi ngông cuồng Trịnh Sở bị ăn đòn.


Các cô gái khác trong phòng riêng cũng mở to mắt, trông như sẵn sàng xem kịch hay.


Ánh mắt của Tạ Phi Phi lộ vẻ lo lắng, nhìn anh rể bị gọi là “thằng vô dụng” này mà lo rằng cái tát nảy lửa của tên kia có thể biến anh thành thằng ngốc luôn.


Ngay khi bàn tay của tên say rượu sắp rơi xuống mặt, Trịnh Sở giơ tay phải, dễ dàng túm được cổ tay hắn ta.


“Thích chết à!”, giọng nói của Trịnh Sở lạnh như băng, lọt vào tai tên say rượu giống như dưới hầm băng vậy, khiến toàn thân chúng run rẩy.


Tên say rượu hầm hừ: “Mày là cái thá gì chứ, mày nói không được là không được chắc?”


Hắn ta nói xong bèn dùng hết sức bình sinh định giãy ra khỏi tay Trịnh Sở.


Thế nhưng dù giãy giụa thế nào cũng không di chuyển được, bàn tay phải của mình như bị kẹt trong hốc đá nhỏ hẹp và cứng rắn.


Tên say rượu không chịu thôi, giơ tay trái ra tát về phía Trịnh Sở.


Trịnh Sở trông thấy, tay phải khẽ dồn lực, “rắc” một tiếng, cổ tay của tên say rượu trật khớp.


Làm xong mọi thứ, Trịnh Sở sải bước chân phải, đạp vào bụng của tên say rượu.


Đùng uỳnh!


Tên say rượu bắn ngược ra ngoài, miệng phun máu tươi, trên người bị thương không nhẹ.





Chu Minh và những người khác trông thấy thủ đoạn của Trịnh Sở mà không khỏi giật mình.


Họ không ngờ rằng Trịnh Sở trông có vẻ gầy gò và yếu đuối lại sở hữu sức mạnh kinh khủng đến vậy.


Khóe miệng của Chu Minh nhanh chóng nhếch lên thành nụ cười khẩy, dù sức mạnh của một người mạnh đến thế nào, khi đối diện với thế lực thực thụ, suy cho cùng vẫn là tên vô dụng mà thôi.


“Tên khốn nạn, mày dám đánh anh em của tao à!”, hai người đàn ông lực lưỡng say rượu khác thấy Trịnh Sở dễ dàng đánh bại anh em của mình thì lập tức hét ầm lên, định ra tay với Trịnh Sở.


Trịnh Sở chẳng buồn liếc mắt nhìn chúng, cứ như người vô can vậy, anh ngồi trên sô pha nhàn nhã ăn hoa quả.


Hai người kia thấy thái độ của Trịnh Sở bèn vung nắm đấm như bao cát, ra tay tàn bạo vào phần đầu của anh.


Kẹt.


Cửa phòng riêng bị mở ra.


Anh Báo mặc áo in hoa văn con báo, tóc nhuộm thành màu vàng sải bước vào trong.


Vừa bước vào, hắn ta đã trông thấy một người đàn ông lực lưỡng say xỉn đang gục trên nền đất mà la hét, hai người khác thì giận dữ giơ nắm đấm như sắp đánh người.


Nhìn thấy mọi thứ, anh Báo quát lên: “Ba ông anh, xảy ra chuyện gì thế? Ai dám ra tay với các vị?”


Mấy gã lực lưỡng say rượu nghe anh Báo nói vậy bèn giơ tay phải chỉ về phía Chu Minh: “Là do thằng nhãi chết tiệt đó, chúng tôi ưng ý với mấy con nhỏ này, thế mà nó dám ra tay đánh tôi”.


Chu Minh hết sức cạn lời, cậu ta không hề động thủ, được chưa.


Tất cả mọi thứ là do Trịnh Sở ra tay, liên quan quái gì tới cậu ta?


Anh Báo trông thấy Chu Minh ở đây mới nhớ ra ban nãy người gọi điện thoại gọi mình tới đây là Chu Minh.


Hắn ta khẽ nhíu mày, ho khan vài tiếng: “Cậu Chu, mọi chuyện là thế nào vậy”.


Các cô gái trong phòng riêng - bao gồm cả Tạ Phi Phi - thấy anh Báo gọi Chu Minh là cậu Chu thì nghĩ có lẽ hôm nay họ sẽ không gặp chuyện gì đâu.


Còn về phía Trịnh Sở, ánh mắt Chu Minh nhìn anh tràn ngập vẻ chán ghét, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.


Anh Báo thấy Chu Minh không đáp lời thì mỉm cười hề hề: “Cậu Chu, chỗ cậu xảy ra chuyện gì lớn à?”


Trong lúc này, anh Báo chạy tới trước mặt Chu Minh như một con chó.





Đợt này hắn ta nghe nói vị Trần đại sư của nhà họ Chu quay về rồi, bây giờ mà đối đầu với nhà họ Chu chắc chắn chẳng có lợi gì.


Phải biết rằng, Trần đại sư trước kia là sự tồn tại xưng bá xưng vương ở thành phố Giang Nam, nhân vật này không trêu vào được.


Chu Minh nhíu chặt hàng lông mày, nhìn ba tên say xỉn mà nghiêm mặt, sẵng giọng nói: “Ba người này tới chỗ tôi gây chuyện, anh nói xem nên xử lý thế nào?”


Anh Báo cười hề hề nhìn ba tên say xỉn rồi đáp: “Chúng mày to gan gớm nhỉ, đến cả cậu Chu cũng dám bắt nạt, không muốn sống nữa à!”


“Anh Báo, anh có ý gì?”


“Chúng tôi là anh em của anh đấy, anh lại dùng giọng điệu này nói chuyện chúng tôi à?”


Hai tên say xỉn chưa bị thương và ngã xuống đất có vẻ mờ mịt, họ chưa từng thấy anh Báo nói chuyện với mình bằng thái độ này.


Anh Báo cười mỉa một tiếng, tách bạch quan hệ của mình với tên say rượu kia: “Tôi và các cậu còn làm anh em là vì các cậu chưa bắt nạt cậu Chu”.


Nói xong câu này, hắn ta ngừng lại: “Bây giờ các cậu dám bắt nạt tới cả cậu Chu, còn đòi xưng huynh gọi đệ với tôi à?”


“Anh…”


“Uổng công chúng tôi đối xử với anh tốt như thế, vậy mà anh vì thằng nhãi nhà họ Chu đòi trở mặt với chúng tôi”.


Anh Báo nghe họ nói vậy mà chẳng hề để tâm, sải bước tới trước mặt hai tên say rượu kia, vung nắm đấm đánh vào mặt họ.


Phụt!


Đùng!


Cơ thể cường tráng của hai tên say rượu bị anh Báo đánh cho dính lên tường, phun máu tươi, xương cốt trong cơ thể như bị nứt vỡ vậy, không nhúc nhích nổi.


Họ trợn ngược hai mắt, không dám tin rằng anh Báo sẽ đối đãi với họ như vậy.


Anh Báo giải quyết xong hai kẻ này bèn chạy tới trước cậu Chu với vẻ nịnh nọt: “Cậu Chu, cậu xem chuyện này giải quyết như vậy đã ổn chưa?”


Giọng điệu của Chu Minh lạnh như băng: “Như thế mà là giải quyết à? Anh đang đùa tôi chắc? Lôi chúng ra ngoài đánh tàn phế cho tôi!”


“Được ạ, tôi sẽ làm ngay”, anh Báo hô một tiếng vọng ra ngoài cửa phòng: “Chúng mày vào đây lôi ba thằng không có mắt này ra ngoài cho tao, đánh tàn phế luôn đi!”


Sáu bảy tên côn đồ nhanh chóng tiến vào phòng, lôi ba tên say rượu sống dở chết dở ra ngoài.


31

Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.