Vô Thượng Tiên Đế

Chương 74-75



Chương 74: Kết Cục Không Ngờ Tới


Ông ta cầm theo thanh đao lớn đi đến trước mặt Tạ Thừa nở nụ cười đắc ý nói: "Lão già kia, ông mắng suông miệng lắm, để tôi tiễn ông đi trước".

Ngay khi Dịch Lãnh Thanh bước đến trước mặt Tạ Thừa và giơ thanh đao lớn lên định chém xuống thì đã có một giọng nói truyền đến: "Trưởng lão hình đường, ông đang làm gì vậy?"
Võ giả minh kình từng được Dịch Lãnh Thanh bảo đi thỉnh cốc chủ tới bây giờ chứng kiến hành vi của Dịch Lãnh Thanh thì ngay lập tức tái mặt vì sợ hãi.

Nếu như Dịch Lãnh Thanh dám giết chết những người này thì Vạn Thảo Cốc chắc chắn sẽ trở thành biển máu dưới tay Trịnh Sở, không ai có thể sống sót.

Dịch Lãnh Thanh rất ngạc nhiên khi thấy võ giả minh kình này chỉ là một tên tiểu tốt ở Vạn Thảo Cốc mà lại dám nói chuyện với ông ta với thái độ như vậy.

"Cậu là cái thá gì mà dám nói chuyện với trưởng lão như vậy?", Dịch Lãnh Thanh đang kề thanh đao lớn vào cổ Tạ Thừa, thậm chí có thể thấy trên cổ Tạ Thừa đang có máu tươi chảy ra.

Võ giả minh kình khi nhìn thấy hành động của Dịch Lãnh Thanh thì sợ chết khiếp, lập tức hét lên: "Cốc chủ có lệnh không được ra tay với ba vị khách quý này, trưởng lão đang muốn cãi lệnh cốc chủ sao?"
Dịch Lãnh Thanh nghe vậy thì sửng sốt, không biết chuyện gì đang xảy ra.


Không phải Trịnh Sở đã bị cốc chủ đánh bại rồi sao? Tại sao không thể giết ba kẻ này?
Chẳng lẽ lời Tạ Thừa nói lúc trước là thật, bọn họ thật sự là người của nhà họ Tạ ở Thanh Châu?
Nghĩ đến nhà họ Tạ ở Thanh Châu, thân thể Dịch Lãnh Thanh khẽ run lên, lập tức rút thanh đao lớn ra khỏi cổ Tạ Thừa.

Tạ Thừa nghe thấy cuộc đối thoại giữa Dịch Lãnh Thanh và võ giả minh kình thì ánh mắt lộ rõ vẻ khó hiểu, chẳng lẽ cốc chủ biết bọn họ là người của nhà họ Tạ ở Thanh Châu cho nên muốn thả bọn họ đi?
Tạ Tiểu Mẫn và Lam Hinh thấy nguy cơ bị làm nhục đã qua thì hết sức vui mừng, nhưng đồng thời họ cũng cảm thấy rất thương xót cho cái chết của Trịnh Sở.

“Trưởng lão hình đường, cốc chủ yêu cầu triệu tập tất cả mọi người ngay, ông phải nhanh lên”, võ giả minh kình nói xong nhưng cũng không lập tức rời đi.

Hắn ta rất lo lắng lỡ như mình quay đi thì đám người Dich Lãnh Thanh lại đột nhiên ra tay giết chết mấy người Tạ Thừa.

Dịch Lãnh Thanh lấy lại phong thái của một trưởng lão, nghiêm giọng nói: "Gấp cái gì, giờ tôi sẽ lập tức qua đó".

Vừa dứt lời thì ông ta đã dẫn hơn hai mươi võ giả minh kình đi về phía đại điện Tuyên Võ.

Tạ Thừa, Tạ Tiểu Mẫn và Lam Hinh đi sau nhóm võ giả, cùng đi về phía đại điện Tuyên Võ.

Hôm nay Trịnh Sở đại náo Vạn Thảo Cốc, bọn họ không những không chết mà còn được cốc chủ gọi là khách quý, bất luận thế nào thì bọn họ cũng phải đến gặp cốc chủ một lần để nói lời cảm ơn.

Về cái chết của Trịnh Sở, Tạ Thừa cũng chỉ có thể giả vờ như không biết.

Bên ngoài đại điện Tuyên Võ.

Vân Phi Dương mặc đạo bào màu trắng, mái tóc dài không gió tự bay, trông như một vị tiên phong đạo cốt.

Trước mặt Vân Phi Dương là hơn hai trăm đệ tử của Vạn Thảo Cốc.

Tất cả mọi người đều mang theo vẻ mặt nghiêm túc, thân thể đứng thẳng tắp, toàn thân căng cứng không dám thả lỏng.

Nếu như để cho cốc chủ nhìn thấy có kẻ lơ đãng thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Dịch Lãnh Thanh dẫn đầu một đoàn người đi tới trước mặt hơn hai trăm đệ tử, nhìn Vân Phi Dương cười nói: "Cốc chủ, tên nhóc thối tha đó thật sự quá cuồng vọng, ông có định xử tử hắn ta không?"
Đằng sau Dịch Lãnh Thanh, Tạ Thừa, Tạ Tiểu Mẫn và Lam Hinh cảm thấy hết sức kinh hãi khi cảm nhận được khí tức cường đại toát ra từ Vân Phi Dương.

Bọn họ tự nhủ Trịnh Sở bị Vân Phi Dương đánh bại cũng không sai.

Nghe Dịch Lãnh Thanh nói vậy, Vân Phi Dương ngay lập tức tát mạnh vào mặt Dịch Lãnh Thanh.

Cái tát này Vân Phi Dương đã đánh hết sức khiến cho nửa bên mặt của Dịch Lãnh Thanh dập nát, gãy hết mấy cái răng.

Hơn hai trăm võ giả sau lưng nhìn thấy Vân Phi Dương đánh Dịch Lãnh Thanh thì đều sững sờ.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao Vân Phi Dương lại tát Dịch Lãnh Thanh?
Chẳng lẽ là do hôm nay Trịnh Sở đại náo Vạn Thảo Cốc mà Dịch Lãnh Thanh không thể bảo vệ Vạn Thảo Cốc cho nên mới bị tát?
Tạ Thừa, Tạ Tiểu Mẫn và Lam Hinh nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt đều tái nhợt, lạnh toát sống lưng.

Bọn họ may mắn được Vân Phi Dương coi như khách quý, nếu không chỉ cần lãnh một cái tát này thì bọn họ có thể sẽ chết ngay tại chỗ.

Dịch Lãnh Thanh nhìn Vân Phi Dương, trong lòng hừng hực lửa giận nhưng lại không dám biểu hiện ra trước mặt Vân Phi Dương.

Ông ta nén giận, cung kính nói: "Cốc chủ, sao ông lại đánh tôi? Tôi đã làm gì sai?"
Vân Phi Dương hừ lạnh một tiếng nói: "Ông mới vừa bảo ai là tên nhóc thối tha?"

"Chính là tên nhóc thối tha đã đại náo Vạn Thảo Cốc và muốn lấy đi toàn bộ dược liệu!", Dịch Lãnh Thanh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ tiếp tục lặp lại những lời vừa rồi.

Vân Phi Dương nghe Dịch Lãnh Thanh tiếp tục gọi Trịnh Sở là tên nhóc thối tha thì liền tái mặt, nếu như lời này khiến cho Trịnh Sở không vui thì cái mạng nhỏ của ông ta cũng không thể giữ được.

Vân Phi Dương lại tát Dịch Lãnh Thanh thêm một lần nữa vào nửa bên mặt còn lại.

Chát!
Bên khuôn mặt còn lại của Dịch Lãnh Thanh cũng bị dập nát, rất nhiều răng đã rơi xuống.

Lúc này bộ dạng của Dịch Lãnh Thanh trông hết sức đáng sợ, nhìn từ xa cũng phải khiếp hãi.

Trịnh Sở đang ngồi trong đại điện Tuyên Võ, cầm một tách trà ngon trong tay chậm rãi nhấp một ngụm.

Sau khi Trịnh Sở uống xong trà, thấy số người bên ngoài đã đến đông đủ anh mới đứng dậy khỏi ghế đi ra ngoài.

Toàn bộ khuôn mặt của Dịch Lãnh Thanh sắp bị Vân Phi Dương đánh thành thịt nát, trong lòng vô cùng tức giận nhưng không dám thể hiện ra ngoài.

Ông ta rất muốn hỏi Vân Phi Dương tại sao ông ta không được gọi Trịnh Sở là tên nhóc hôi thối tha, tại sao ông ta lại bị tát tới hai lần?
Đúng lúc này, Dịch Lãnh Thanh nhìn thấy bóng dáng của Trịnh Sở đang bước ra ngoài.

Dịch Lãnh Thanh trừng lớn hai mắt, nhìn Trịnh Sở bằng ánh mắt kinh ngạc rồi nói: "Sao lại như vậy, không phải cái tên này đã bị cốc chủ đánh bại rồi sao?".

Chương 75: Có Ai Không Phục?

Ông ta không tin mà cũng không muốn tin Trịnh Sở có thể đánh bại cốc chủ, buộc cốc chủ phải làm việc cho anh.

Tạ Tiễu Mẫn vốn còn đang đau lòng vì cái chết của Trịnh Sở, bây giờ thấy Trịnh Sở bình an khỏe mạnh, trong lòng cũng vui mừng.

Cô ta nhìn Trịnh Sở, có nhiều điều không hiểu, cảm thấy lạ vì sao anh có thể đánh bại được Vân Phi Dương.

Lam Hinh thấy Trịnh Sở không sao thì nở nụ cười mỉm, tâm trạng lo lắng cũng bình ổn lại, thầm nghĩ: “Ân nhân không sao thì tốt”.

Tạ Thừa cảm thấy kỳ lạ, với độ tuổi của Trịnh Sở, cho dù thực lực đạt tới cảnh giới hóa huyền cũng không thể nào so sánh với tông sư trăm năm.

Hơn nữa, vị tông sư trăm năm này còn là nhân vật được xếp vào hàng một trăm tông sư đứng đầu Hoa Hạ.

Lẽ nào thế lực đằng sau Trịnh Sở đến cốc chủ của Vạn Thảo Cốc cũng không dám tùy tiện đắc tội?

Nghĩ đến đó, Tạ Thừa định lần này trở về sẽ kể hết cho Tạ Bá Ngọc nghe, để Tạ Bá Ngọc nghĩ cách cho nhà họ Tạ xây dựng quan hệ tốt với Trịnh Sở.

Vân Phi Dương nhìn thấy Trịnh Sở đi ra khỏi điện, vẻ nghiêm túc trên mặt biến mất, cười ha ha nói: “Trịnh đại sư, bây giờ mọi người trong Vạn Thảo Cốc đều đã đến đông đủ, cậu có chuyện gì cần dặn dò?”

Ông ta vừa nói ra lời này, mọi người trong Vạn Thảo Cốc đều âm thầm chấn động.

Bọn họ không ngờ Vân Phi Dương xưa nay kiêu ngạo lại gọi Trịnh Sở là Trịnh đại sư.

Phải biết rằng, trưởng lão võ đường Lý Hoành Nghị vừa mới bị Trịnh Sở giết chết.

Dịch Lãnh Thanh thấy Vân Phi Dương có thái độ như vậy với Trịnh Sở, trong lòng cảm thấy nghi hoặc, lẽ nào bối cảnh của Trịnh Sở rất mạnh?

Ông ta nhìn Vân Phi Dương, nói với giọng điệu ác liệt: “Cốc chủ, dù thực lực và bối cảnh của tên nhóc này có mạnh cũng không cần phải sợ. Chúng ta giết cậu ta ở đây, người đứng đằng sau cậu ta làm sao biết được”.

Tạ Thừa nghe Dịch Lãnh Thanh nói vậy, trong lòng thầm than tâm tư người này ác độc, ra tay đủ tàn ác.

Nếu đắc tội với nhân vật kiểu này, dù thực lực mình có mạnh hơn ông ta cũng sẽ ăn ngủ không yên, chỉ có giết chết ông ta mới không phải lo lắng.



Vân Phi Dương nghe Dịch Lãnh Thanh nói vậy, phẫn nộ lên tiếng: “Ngu xuẩn, dám nói năng bậy bạ nữa thì đừng trách tôi giết luôn ông ngay bây giờ”.

Vân Phi Dương thật sự bị Dịch Lãnh Thanh khiến cho không còn lời nào để nói, ông ta không muốn sống thì thôi đi, vì sao lại nói mấy lời đó trước mặt mình.

Trịnh Sở cười nhạt, đi đến gần bên Dịch Lãnh Thanh.

Anh biết loại người như Dịch Lãnh Thanh nếu không xử lý thì sau này sẽ còn trả thù anh vô số lần.

Dịch Lãnh Thanh thấy Trịnh Sở đi đến trước mặt mình cũng không hề sợ hãi, không sợ Trịnh Sở ra tay với mình: “Cốc chủ của chúng tôi ở đây, dù thế lực đằng sau cậu có mạnh cũng đừng có kiêu căng”.

Trịnh Sở cười ha ha: “Tôi không cần thế lực gì cả, chỉ dựa vào đôi tay này của tôi là đủ”.

Anh nói xong, vung tay phải lên, đánh về phía đầu Dịch Lãnh Thanh.

Dịch Lãnh Thanh còn chưa kịp thốt ra lời mắng chửi Trịnh Sở đã bị Trịnh Sở đánh vào đầu, chết tại chỗ.

Ông ta cho rằng Trịnh Sở không dám ra tay với ông ta trước mặt Vân Phi Dương, không ngờ Trịnh Sở lại dám ra tay thật.

Dịch Lãnh Thanh cứ vậy bị Trịnh Sở đánh nứt đầu, máu văng tung tóe.

Đệ tử Vạn Thảo Cốc ở ngoài đại điện chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh lan từ gót chân lên toàn thân, khiến bọn họ run rẩy sợ hãi.

Trước mặt đệ tử Vạn Thảo Cốc, Vân Phi Dương là một người cực kì bao che người thân.

Một khi có người ra tay với người bên cạnh ông ta, ông ta sẽ điên cuồng báo thù.

Trịnh Sở không những đã ra tay mà còn giết người ngay trước mặt Vân Phi Dương, giết chết Dịch Lãnh Thanh một cách dễ dàng.

Vân Phi Dương không hề có ý định giết Trịnh Sở, mà chỉ có sắc mặt khó coi, cảm thấy tên ngu xuẩn Dịch Lãnh Thanh sẽ hại chết mình.

Tạ Thừa, Tạ Tiểu Mẫn và Lam Hinh thấy Trịnh Sở giết chết Dịch Lãnh Thanh một cách dứt khoát như vậy, trong lòng ngoài cảm thấy sảng khoái còn cảm thấy khiếp sợ trước hành vi của Trịnh Sở.



Vân Phi Dương không giết Trịnh Sở đã là chuyện cực kì tốt, kết quả Trịnh Sở lại giết trưởng lão của ông ta.

Cơn giận này đổi lại là ai cũng không thể nhẫn nhịn được.

Tất cả mọi người yên lặng đáng sợ, ngay cả tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được rõ ràng.

Vân Phi Dương thấy bầu không khí hơi nặng nề, cười nói: “Trịnh đại sư giết hay lắm, tôi đã không vừa mắt ông ta từ lâu rồi, hôm nay cậu giết chết ông ta cũng xem như trừ hại cho Vạn Thảo Cốc”.

Vạn Thiên Hựu mãi không lên tiếng vội vàng gật đầu đáp: “Cốc chủ nói phải, tôi đã không ưa cách xử sự của Dịch Lãnh Thanh từ lâu, bây giờ Trịnh đại sư giết chết tên khốn Dịch Lãnh Thanh đúng là trừ hại cho Vạn Thảo Cốc chúng tôi”.

Mọi người bên ngoài đại điện nghe Vân Phi Dương và Vạn Thiên Hựu nói vậy, vẻ mặt hoang mang, mồ hôi lạnh tuôn rơi, thấm ướt quần áo.

Vẻ mặt Trịnh Sở bình thản như giải quyết một chuyện rất giản đơn.

Anh nhìn mấy trăm đệ tử Vạn Thảo Cốc ở bên dưới, nói: “Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ là chủ nhân của Vạn Thảo Cốc, có ai không phục không?”

Trịnh Sở vừa lên tiếng, tất cả mọi người lại rơi vào im lặng lần nữa.

Ngay cả tiếng hô hấp yếu ớt cũng có thể nghe được rõ ràng.

Tạ Thừa, Tạ Tiểu Mẫn và Lam Hinh nghe được câu nói của Trịnh Sở chỉ cảm thấy Trịnh Sở đang đùa với lửa.

Cho dù võ công của anh khá tốt, lại có bối cảnh đặc biệt nào đó, nhưng cũng không thể nói ra lời như vậy trước mặt cốc chủ của Vạn Thảo Cốc.

Nên biết rằng Vân Phi Dương là tông sư trăm năm, được xếp hạng trong một trăm tông sư đứng đầu Hoa Hạ.

Vân Phi Dương nghe Trịnh Sở nói vậy thì trán nhỏ mồ hôi như mưa.

Bây giờ vị trí cốc chủ không còn quan trọng với ông ta nữa, điều duy nhất ông ta lo lắng là sau khi Trịnh Sở nắm Vạn Thảo Cốc trong tay, Trịnh Sở ngại ông ta vướng tay vướng chân sẽ giết chết ông ta.

“Đại sư, cậu muốn lấy Vạn Thảo Cốc tôi không có ý kiến, chỉ là tôi…”, Vân Phi Dương ấp úng, không biết nên mở lời thế nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.