Đường Phong cực kỳ bất đắc dĩ, chỉ có thể bối rối quay đầu lại, khoanh chân ngồi xuống tại chỗ, trong lòng khẩn cầu cho Linh Khiếp Nhan trọng tố thân thể ngàn vạn lần đừng có sai sót nào mới tốt.
Đường Phong chưa bao giờ nghĩ trọng tố thân thể lại tốn thời gian dài đến như vậy.
Từ ngày thả viên tái sinh thạch vào bên trong Vạn Niên Linh Nhũ trì đã qua một tháng, mà trong một tháng này Đường Phong vẫn ngồi đả tọa ở trên mặt đất bên cạnh Vạn Niên Linh Nhũ trì, ngồi trong huyệt động thủ hộ cho Linh Khiếp Nhan.
Lượng Vạn Niên Linh Nhũ trong ao mỗi ngày đều giảm một ít, cho tới hôm nay chỉ còn có non nửa. Năm xưa thần hồn của Đường Phong thoát xác ngâm trong Vạn Niên Linh Nhũ trì nhưng khi đó linh nhũ căn bản không giảm thiểu quá nhiều.
Hỏi Linh Khiếp Nhan, Đường Phong mới biết được nàng dùng Vạn Niên Linh Nhũ phối hợp với máu của hỏa phượng để sinh ra kinh mạch và lục phủ ngũ tạng ở trong tái sinh thạch, chính là vì bởi vậy cho nên Vạn Niên Linh Nhũ mới giảm thiểu hàng ngày.
Cho tới bây giờ nha đầu kia cũng không để cho Đường Phong nhìn thấy bộ dáng, chẳng qua Đường Phong vụng trộm nhìn lén lút vài lần nhưng sau rồi không dám ngắm nữa, cũng không phải là sợ chuyện gì mà do tái sinh thạch đã có hình người, thân thể Linh Khiếp Nhan ngâm mình ở trong Vạn Niên Linh Nhũ trong cực kỳ mỹ diệu, lung linh trong suốt, với da mặt của Đường Phong chẳng lẽ không biết xấu hổ còn nhìn nữa?
Quá trình trọng tố thân thể tiến hành rất thuận lợi, chẳng qua chỉ tốn thời gian hơi dài một chút, những thời khắc nhàn hạ Linh Khiếp Nhan vẫn trò chuyện với cùng Đường Phong, báo cho hắn biết tiến triển hiện tại của mình.
Một tháng trôi qua, Linh Khiếp Nhan đã sắp thành công không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ là kinh mạch trong cơ thể có chút khó khăn khi đắp nặn, đây là một phần rất quan trọng để có thể sống được bình thường, cụ thể lúc nào hoàn thành được thì Linh Khiếp Nhan cũng không thể nói chính xác.
Ngày qua ngày, Đường Phong ngoại trừ thủ hộ Linh Khiếp Nhan ở bên ngoài thì cũng nỗ lực tu luyện cho chính mình. Quá trình tu luyện giống như đi ngược dòng nước, cảnh giới càng cao thì Đường Phong càng cảm nhận được thực lực mình không đủ. Một trận đánh với Thọ Đồng Tử khiến cho hắn nhận thức được rõ ràng hơn cao thủ kỳ nhân trên đời này còn có vô số, muốn có được chỗ đứng cho riêng mình thì không thể có một giây buông lỏng.
Huống chi nơi đây linh khí nồng nặc, Vạn Niên Linh Nhũ ngưng kết linh khí ở đây sao có thể kém được? Số lượng linh khí như thế này đủ cho Đường Phong tu luyện Linh Quyết.
Tu luyện Linh Quyết yêu cầu rất hà khắc, chỉ có thể tu luyện ở bên cạnh linh mạch, nhưng mà nơi đây Đường Phong không cần mượn linh mạch cũng có thể tu luyện được, lúc này linh khí còn dày đặc thành từng mảng.
Một tháng trong nháy mắt qua đi, cảnh giới của Đường Phong không tăng lên nhưng mà một tháng tích lũy này tu vi của hắn càng thâm hậu hơn không ít. Người tu luyện đều tăng tiến cảnh giới như vậy, mỗi lần tích tụ một ít, khi tích lũy đến trình độ nhất định thì số lượng sẽ bắt đầu biến chất, đến lúc đó cảnh giới sẽ được đề thăng dễ dàng.
Một ngày Đường Phong đang nhắm mắt tu luyện bỗng nhiên nghe được tiếng nước chảy rì rầm, ngay sau đó một làn gió thơm từ phía sau thổi tới, không chờ cho hắn kịp phản ứng liền đẩy ngã hắn xuống mặt đất.
Đường Phong kinh hãi, hắn vừa mở mắt ra được định rút vũ khí ra, đây hầu như là một phản xạ có điều kiện, chẳng qua khi thấy rõ người tập kích mình là ai thì động tác hắn mạnh mẽ dừng lại.
Sau một khắc, Đường Phong cảm thấy máu huyết của mình sôi trào, từ phía dưới đan điền phun trào một luồng khí nóng bốc lên.
Tràng diện trước mắt quá mức… Quá mức xuân quang vô hạn!
Người đánh ngã chính mình trên mặt đất là Linh Khiếp Nhan, lúc này nàng đang cưỡi trên người mình, hai chân quắp vào hông, người trần như nhộng, một mái tóc màu bạc dài thẳng tới mông, phất phơ ở trên mặt Đường Phong khiến cho hắn có cảm giác ngưa ngứa.
Đôi mắt đẹp long lanh của Linh Khiếp Nhan tràn đầy vẻ hưng phấn và vui mừng, nàng thản nhiên cười nhàn nhạt lộ ra hai cái răng nanh nho nhỏ, cả người giống như một con mèo đang đánh giá Đường Phong.
Đường Phong nhất thời không nhịn được, đôi mắt giống như kẻ trộm cứ láo liên quay tròn trên người Linh Khiếp Nhan, da mặt hắn cũng dần dần đỏ lên, thân thể nóng hầm hập không gì sánh được.
Dung mạo của Linh Khiếp Nhan trước đây hay bây giờ đều giống nhau như đúc, cả hai đều đẹp nghiêng nước nghiêng thành, hoa thấy cũng phải nhắm mắt xấu hổ, phối hợp với làn da trắng như tuyết cùng mái tóc bạc kia, nhìn qua trong sáng nhưng lạnh lùng và diễm lệ.
Hấp dẫn Đường Phong nhất không phải dung nhan của Linh Khiếp Nhan mà là da thịt của nàng.
Không biết có phải vì lý do ngâm Vạn Niên Linh Nhũ lâu như vậy không mà một thân da thịt của Linh Khiếp Nhan lóe ra một tầng quang mang màu trắng, trắng mịn nõn nà, trông giống như làn da của trẻ con mới sinh, đây mới chân chính là khi sương đấu tuyết, thực sự vô cùng mịn màng.
Thậm chí Đường Phong còn hoài nghi nếu mình huých nhẹ nàng một chút thì nàng sẽ vỡ tan ra.
Đường Phong đã từng có không ít nữ nhân, mỗi người có một vẻ khác nhau nhưng thực sự so sánh thì không có một ai có thể so được với Linh Khiếp Nhan trước mắt, loại da thịt làm người ta lưu luyến mãi không thôi.
Làn da trắng như tuyết, nụ cười như đóa sen nở rộ, hàm răng trắng sáng, thân thể yêu kiều hơi khom lưng.
Giờ khắc này nhìn Linh Khiếp Nhan không thể nói lên được vẻ mỹ lệ của nàng bằng lời! Đường Phong cảm thấy ngây dại.
- Đẹp mắt không?
Linh Khiếp Nhan bị Đường Phong nhìn đến nỗi đỏ mặt, trừng mắt nhìn hắn nhẹ giọng hỏi.
Đường Phong chất phác gật đầu, chợt mạnh mẽ tỉnh ngộ lại hỏi:
- Thành công rồi sao?
- Ừm.
Nghe câu trả lời của nàng, cuối cùng Đường Phong cũng gỡ được tảng đá lớn vẫn đè trong lòng, không khỏi cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm hẳn.
Tuy rằng hai tháng này Đường Phong cũng chưa từng làm chuyện gì, chỉ bồi tiếp Linh Khiếp Nhan trò chuyện mà thôi, nhưng không có ngày nào đêm nào, không có một giây phút nào hắn không lo lằng cho nàng, hắn lo sợ vạn nhất Linh Khiếp Nhan trọng tố thân thể thất bại, thần hồn bị nhốt vào trong tái sinh thạch thì nên làm thế nào bây giờ. May mắn hiện tại Linh Khiếp Nhan đã xuất hiện rõ ràng trước mặt mình, qua bao nhiêu ngày trời khổ cực cuối cùng nàng cũng có được thân thể của chính mình.
Chỉ là… Vì sao thân thể này lại phát triển như vậy.
- Nha đầu, nàng xuống trước đi.
Đường Phong vừa nói vừa dời mắt sang hướng khác.
Trong ấn tượng của hắn, Linh Khiếp Nhan vẫn chỉ là một tiểu nha đầu nho nhỏ giống như một con mèo còn mà thôi, hiện giờ đột nhiên nàng lại biến thành một đại mỹ nữ xinh đẹp nóng bỏng tuyệt trần lại còn trần như nhộng, Đường Phong thực sự không thể tiếp thụ được.