Vô Thường

Chương 1050: Cầm tiền của phi nghĩa



Mà đôi linh lung thủ của Chu Tiểu Điệp lại phù hợp với yêu cầu này, sợ rằng vì nguyên nhân như thế cho nên Chu Tiểu Điệp mới bị Liễu Như Yên coi trọng, sau đó là gặp phải chuyện tai ương vạ gió như thế này.

Cự ly từ Loa Thành tới Trảm Hồn Tông cũng không gần, lấy tốc độ của Đường Phong cũng phải mất ít nhất thời gian ba ngày mới tới được.

Hơn nữa bởi vì Liễu Như Yên cũng mới ly khai Loa Thành, cho nên Đường Phong sợ tốc độ quá nhanh sẽ có thể gặp mặt nàng, vì vậy mà hắn giảm tốc độ xuống, đến tận năm ngày sau mới tới được vùng lân cận của Trảm Hồn Tông.

Trảm Hồn Tông dựa vào núi sông, phong cảnh không tồi, thân là bài danh thứ hai trong bốn thế lực lớn, hơn nữa lại là một thế lực duy nhất tồn tại theo kiểu tông môn, nội tình bên trong Trảm Hồn Tông vô cùng sâu kín.

Ba nhà khác trong bốn thế lực kia tất cả đều tồn tại dưới dạng thế gia, bởi vì truyền thừa của gia tộc cho nên lộ ra vẻ đoàn kết hơn, Chiến gia là gia tộc cổ xưa được truyền đời hơn một nghìn năm, mà Tư Đồ Thiên Hà cũng gần trăm năm mới tấn chức thế gia.

Trảm Hồn Tông là thế lực duy nhất trong đám thế lực mạnh nhất chưa từng mất đi thế lực tông môn. Ở trong dĩ vãng cũng không ít các tông môn tiến nhập vào trong bốn thế lực lớn nhưng rồi vì đủ các loại nguyên nhân mà bị đánh bật ra ngoài.

Hàng năm tích lũy cùng không ngừng mở rộng khiến cho thế lực của Trảm Hồn Tông càng lúc càng khổng lồ.

Mà tông môn này cũng không quá khác so với các tông môn bình thường, nó ở trên một tòa linh mạch thuộc về một dãy núi. Ở trong mỗi ngọn núi đều có người của Trảm Hồn Tông lưu lại. Tất cả bọn họ đều là nhân vật có uy tín danh dự trong Trảm Hồn Tông, ai nấy đều mang theo đồ đệ của mình vào trong ngọn núi tu luyện hỗ trợ ít nhiều, thậm chí chẳng bao giờ xuất hiện ngoại trừ ở bên trong tông môn có đại sự phát sinh cần phải tập kết ở bên ngoài, còn bình thường đều ở trong ngọn núi tu luyện.

Nhìn qua có vẻ rời rạc nhưng thực chất vô cùng chặt chẽ, người ngoài căn bản không thể xong vào bên trong Trảm Hồn Tông.

Luận về nơi ở, Trảm Hồn Tông hoàn toàn xứng đáng là đầu lĩnh giang hồ, từ đầu tới cuối Trảm Hồn Tông chiếm phạm vi trải dài vài trăm dặm. Mà trong chỗ núi non mây bay trập trùng của Trảm Hồn Tông lại có một cái linh mạch tồn tại, chính bởi vì có linh mạch này tồn tai cho nên linh khí trong các ngọn núi vô cùng sung túc, các đệ tử tu luyện trong đó cũng càng thêm nhẹ nhàng.

Có thể nói linh mạch bên dưới dãy núi Phù Vân mới là căn cơ chân chính của tông môn, là một con át chủ bài chưa lật.

Đường Phong không biết rốt cuộc linh mạch này có phẩm chất thế nào, chẳng qua phỏng chừng cũng là một hoạt mạch, không biết nó so với linh mạch hình rồng trong sơn hà đồ của mình ai hơn ai kém.

Nếu như muốn trà trộn vào trong Trảm Hồn Tông thì Đường Phong tự nhiên không thể dùng tới bộ dáng vốn có của mình, bộ dáng này đã bị Liễu Như Yên thấy qua, nếu như cứ giữ nguyên như vậy mà đi vào thì không khác gì tự chui đầu vào lưới.

Hơn nữa thân phận hiện giờ của hắn là một đệ tử xuất chúng họ hàng xa của Dư gia, là được gia chủ đương nhiệm tiến cử tới đây bái sư học nghê, căn cứ vào những nguyên nhân này cho nên thực lực bản thân của Đường Phong cũng không được biểu hiện quá cao.

Dáng dấp của Đường Phong sớm đã thay đổi, lợi dùng năng lực làm giả từ trong cương tâm tìm được một âm hồn thích hợp, Đường Phong tùy tiện liền đổi lấy một diện mạo khác. Hiện giờ dáng dấp của Đường Phong vô cùng hàm hậu, mất đi cái khí chất nho nhã, hơn nữa nhìn qua vô cùng thành thật khiến cho người khác vừa nhìn là biết con người ngay thẳng, còn cảnh giới cũng chỉ là Thiên Giai trung phẩm mà thôi.

Bậc cảnh giới này, diện mạo hình dáng đều do Đường Phong tinh tế tuyển ra. Lấy thực lực lượng Linh giai hạ phẩm hiện giờ của hắn, trên người có hai đại công pháp lại có cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, muốn duy trì một người tu luyện chỉ có cảnh giới Thiên Giai quả thật không cần tốn nhiều sức, có thể nói Đường Phong muốn duy trì bao lâu là có thể được bấy nhiêu, không bao giờ gặp phải cảnh tượng cương khí thiếu hụt như trước đây nữa khiến cho năng lực làm giả này gặp phải tình huống mất đi hiệu lực.

Nhìn dãy núi Phù Vân liên miên không dứt trước mặt, Đường Phong hô lên một tiếng:

- Nha đầu, còn có kẽ hở nào không?

Linh Khiếp Nhan lộ ra cái đầu nhỏ nhắn nhìn quanh chỉ trong chốc lát rồi nói:

- Không có, nhìn không thấy vấn đề gì.

- Tốt, nàng ẩn dấu đi.

Căn dặn Linh Khiếp Nhan một tiếng Đường Phong buồn bực hướng Trảm Hồn Tông phóng tới.

Chỉ trong công phu chốc lát, Đường Phong liền tiến nhập vào trong dãy núi được bao phủ bởi một tầng mây, chợt bên tai hắn truyền tới hai âm thanh xé gió từ xa tới nhanh chóng bắn tới chỗ chính mình.

Đường Phong giả vờ không biết cứ tiếp tục tiến lên phía trước.

Mười hơi thở sau, hai đạo nhân ảnh chợt lóe lên chặn trước lối đi của Đường Phong, một người trong đó tức giận quát lớn:

- Tiểu tử không biết sống chết từ đâu tới, Trảm Hồn Tông mà cũng dám xông loạn!

Đường Phong giả bộ ra vẻ hoảng sợ, vội vã lui về phía sau vài bước triển khai tư thế phòng ngự, đến khi thấy đối phương không có ý đồ công kích thì mới buông hai tay xuống nghiêng đầu cười ngây ngô nói:

- Hai vị cao thủ bớt giận, ta tới Trảm Hồn Tông tìm người chứ không phải có ý định xông loạn, quấy rầy chỗ này, xin thứ lỗi.

Hai người này cũng chỉ có cảnh giới Thiên Giai, chẳng qua cảnh giới bọn họ còn cao hơn Đường Phong hiện giờ một phẩm, tu vi Thiên Giai thượng phẩm, tuổi tác nhìn qua cũng chỉ có ba mươi. Ở đây là vùng lân cận bên ngoài xa nhất của Trảm Hồn Tông, thực lực đệ tử phụ trách nơi đây tự nhiên không thể mạnh, phỏng chừng lấy thực lực của bọn họ trong Trảm Hồn Tông cũng chỉ là tồn tại để sai vặt, hàng ngày bị không ít các sư huynh sư đệ khi dễ, Đường Phong mở miệng gọi bọn họ là cao thủ không khiến cho tâm hư vinh của hai người tăng vọt, cảm giác rất có mặt mũi.

Cho dù vậy cũng chỉ khiến cho thần sắc hai người đang tức giận hạ hỏa đi mà thôi.

- Đi đi đi!

Tên còn lại phảng phất như đuổi ăn mày chỉ vào Đường Phong nói:

- Nơi này là Trảm Hồn Tông, làm sao có người ngươi muốn tìm, từ nay trở về sau không nên tới lại chỗ này chạy loạn, nếu còn dám tiến lên phía trước một bước huynh đệ chúng ta sẽ không khách khí.

- Sư đệ!

Người còn lại tính tình khá tốt, đưa tay ra ngăn trở sư đệ mình nói ác, mỉm cười nhìn Đường Phong nói:

- Xem hình dạng người này cũng thật thà trung hậu, đại khái không giống như đang lừa dối, nói không chừng đúng là hắn tới đây tìm người.

Vị sư đệ kia nghe xong lời nói của sư huynh mình tuy rằng trong lòng không nhịn được nhưng vẫn không làm mất mặt mũi sư huynh, hơn nữa hắn cũng thấy cảnh giới hiện tại của Đường Phong chỉ có Thiên Giai trung phẩm, cho dù trong tâm có ý không tốt cũng không thể làm chuyện gì sóng to gió lớn được, cho nên cũng chỉ nhăn mặt không nói tiếp.

- Đúng vậy đúng vậy, ta thực sự tới đây tìm người.

Đường Phong gật đầu mạnh mẽ.

Vị sư huynh kia cười nhìn Đường Phong, nét mặt bày ra bộ dáng của cao nhân, không nhanh không chậm mở miệng hỏi:

- Ta hỏi ngươi, ngươi tới từ đâu, tới Trảm Hồn Tông để tìm kiếm người nào?

- Thưa cao thủ, ta là đệ tử của Dư gia tại Loa Thành.

Vẻ mặt Đường Phong một mặt vô cùng cung kính, một mặt cười ngây ngô trả lời:

- Lần này thụ mệnh gia chủ tới quý tông tìm chấp sự Dư Biển Chu.

Nghe được ba tiếng Dư Biển Chu, hai huynh đệ người này lộ ra vẻ kinh ngạc, thần sắc người sư huynh không khỏi nghiêm túc lại mở miệng nói:

- Ngươi và Dư chấp sự có quan hệ thế nào?

- Người là đệ tử đời thứ ba của Dư gia, ta là đệ tử đời thứ năm của Dư gia, dựa theo bối phận mà nói…

Đường Phong ngây ngốc hồ đồ đứng một bên bấm ngón tay.

Vị sư huynh kia nở một nụ cười:

- Dư chấp sự là thúc gia gia của ngươi?

Trong lòng Đường Phong không hề tình nguyện nhưng vẫn phải kiên trì thừa nhận nói:

- Vâng vâng.

- Thì ra là vậy.

Vị sư huynh kia cười nói tiếp:

- Ngươi tìm Dư chấp sự có việc gì?

Đường Phong vò đầu nói:

- Gia chủ nói, tư chất của ta không tồi, nếu ở lại Dư gia thì có chút đáng tiếc, cho nên mới tiến cử ta tới Dư chấp sự, xem có cơ duyên để tiến vào Trảm Hồn Tông bái sư học nghệ hay không.

- Chỉ bằng ngươi?

Hai huynh đệ liếc mắt nhau, nhịn không được cười ra một tiếng, chủ yếu do bộ dáng và âm thanh của Đường Phong nhìn qua không khác với bọn họ lắm, nhưng thực lực lại thấp hơn bọn họ rất nhiều, nếu như vậy mà còn nói tư chất không tồi? Vậy thì hai người sư huynh sư đệ mình chẳng phải là kỳ tài ngút trời hay sao?

Chẳng qua suy nghĩ tỉ mỉ lại, trong một tiểu gia tộc lại có một đệ tử như vậy cũng coi như không tồi, chỉ vì hai người sư huynh sư đệ chính mình tu luyện ở trong Trảm Hồn Tông cho nên ánh mắt cao hơn người thường rất nhiều.

- Hai vị có thể mang ta đi bái kiến Dư chấp sự hay không?

Đường Phong nhanh miệng hỏi, nói xong nhìn về phía hai người, trong đôi măt hiện lên thần thái chờ mong.

Chủ yếu lần này tới Trảm Hồn Tông, tuy rằng Đường Phong được Dư Thiên Phách tiến cử nhưng hắn cũng không biết đi đâu tìm kiếm Dư Biển Chu. Mà hai người trước mắt này tuy chỉ là đệ tử thủ sơn vòng ngoài cùng nhưng dù sao cũng là người của Trảm Hồn Tông, có lẽ bọn họ biết được Dư Biển Chu ở nơi nào.

- Chấp sự đại nhân quản lý rất nhiều việc, lúc nào cũng vô cùng bận, làm sao mà ngươi nói thấy là thấy được.

Tính tình vị sư đệ kia rất táo bạo, hắn nghĩ thầm chính mình nếu muốn gặp mặt Dư chấp sự còn vô cùng khó khăn, một tiểu tử chui ra từ Loa Thành dĩ nhiên cũng muốn thấy Dư chấp sự, quả nhiên nghé con không sợ cọp, điếc không sợ súng.

- Như vậy sao…

Trên mặt Đường Phong hiện qua một tia thần sắc thất vọng, lại nói:

- Vậy xin hai vị giúp ta truyền thông tin một chút, nhìn xem chấp sự đại nhân có bằng lòng gặp đệ tử hay không?

- Hắc, lời này quả thực có chút khó khăn a.

Vị sư huynh kia hơi mất tự nhiên, nhìn Đường Phong nói:

- Theo lý mà nói ngươi là đệ tử của gia tộc chấp sự đại nhân, hai sư huynh sư đệ chúng ta sẽ cho ngươi thông qua, nhưng thông qua chỉ là một chuyện, tính tình của vị chấp sự đại nhân này…. Có lẽ ngươi cũng đã biết, hơn nữa mấy ngày vừa rồi vị chấp sự đại nhân này có chút việc phiền lòng, lúc này đi tìm hắn chỉ sợ không phải thời cơ tốt đẹp.

- Aiii.

Thấy hai người bọn họ đùn đẩy không ngớt, Đường Phong thở dài từ đáy lòng. Trong lòng hắn cũng biết lời nói của bọn họ là sự thực, bởi vì do duyên cớ thân phận bọn họ quá thấp, chỉ là một đám đệ tử thủ sơn ở vòng ngoài cùng muốn thấy mặt Dư Biển Chu sợ rằng không phải sự tình đơn giản.

- Xin mời vị huynh đệ này trở về đi thôi.

Vị sư huynh kia bất đắc dĩ nói.

- Thật đáng tiếc,

Đường Phong cười khổ một tiếng.

- Gia chủ nói Dư chấp sự nhiều năm rồi chưa về trong tộc, mọi người trong tộc vô cùng tưởng niệm, cho nên mới bảo đệ tử mang tới đây chút lễ vật để tỏ lòng hiếu kính. Hiện giờ lại không có biện pháp thấy mặt hắn, xem ra chuyến đi này uổng công vô ích.

- Mang theo lễ vật?

Trong lúc Đường Phong xoay người định đi, hai sư huynh sư đệ mắt sáng ngời, vị sư huynh vội vàng tiến lên chặn ngang kéo cánh tay Đường Phong lại mở miệng nói.

- Đúng vậy.

Đường Phong vỗ vỗ vào ngực mình.

- Đều để tại chỗ này.

Hai sư huynh sư đệ liếc mắt nhìn nhau, vị sư huynh nói:

- Không biết vị huynh đệ này mang tới cho chấp sự đại nhân lễ vật gì? Có thể để cho ta mở mang kiến thức được không? Nếu như lễ vật tốt nói không chừng sẽ có cơ hội gặp mặt chấp sự đại nhân.

- Thực sự?

Đường Phong đại hỉ, nhanh tay móc ra một đống thứ đưa lên.

Không phải cái gì khác mà chính là linh thạch! Hơn nữa cũng không hề có linh thạch hạ cấp, tất cả đều là linh thạch trung cấp.

Những linh thạch này trên người Đường Phong cũng không có nhiều lắm, tuy rằng trước đây thu thập rất nhiều nhưng Linh Khiếp Nhan sớm đã đổi hết thành mặt hàng linh thạch cao cấp.

- A.

Nhìn thấy nhiều linh thạch như vậy, hai sư huynh sư đệ không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, hơn nữa Đường Phong phảng phất như không có phòng bị gì cả, còn đang cung kính dâng lên trước mặt.

Trong ngực của tiểu tử này vì sao ẩn giấu được nhiều linh thạch như vậy? Hai sư huynh sư đệ nhìn ngây người.

Một lát sau, Đường Phong mới dừng lại động tác, hắn chỉ vào một đống linh thạch ở trên mặt đất nói:

- Tất cả đều ở chỗ này.

Số lượng linh thạch trên mặt đât có khoảng hai, ba mươi khối, trong đó linh thạch trung cấp chiếm đa số, chừng tám phần mười, số còn lại đều là linh thạch cao cấp.

Dư gia của Loa Thành này… Xem ra nội tình cũng không hề nhỏ a, dĩ nhiên xuất thủ lành nghề như vậy! Trong lòng hai sư huynh sư đệ đều toát ra ý này.

Nhìn đống tài phú ở trước mặt, tròng mắt hai người đều đỏ hằn lên.

Tuy nói dãy núi Phù Vân cũng có linh mạch nhưng dù sao cũng không phải bao trùm toàn bộ phạm vi của Trảm Hồn Tông, nơi này là rìa ngoài cùng, tự nhiên không được linh mạch bao trùm tới, cho nên hai sư huynh sư đệ này tu luyện không được hưởng thụ phúc trạch của linh mạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.