Vô Thường

Chương 1072: Ta không phải cố ý



Liễu Như Yên nghiêng người sang một bên tránh được đám phiđao tập kích vô cùng nguy hiểm, tốc độ vừa tăng đột biến lại bịgiảm dần xuống, hai người vừa mới kéo gần cự ly ngay lập tức lại khôi phục trở về mức năm trượng.

- Hừ hừ!

Trong mũi Liễu Như Yên phun ra một đoàn hơi thở âm lãnh, hiển nhiên nàng có chút căm tức, bản lãnh phóng ám khí của đối phương quá cao, ngay cả Liễu Như Yên khinh thường loại vũ kỹtam giáo cửu lưu cũng không thể phủ nhận được điểm này.

Xác nhận trên tay Đường Phong không còn ám khí nào nữa Liễu Như Yên lại thi triển tốc độ thân pháp nhanh hơn một chút.

Thiên y vô phùng! Sau một khắc nàng thi triển là một rừng phi châm bắn tới với khí thế phô thiên cái địa. Mỗi một cái phi châmđều nhỏ bằng sợi lông mao, mỗi một cái đều lóe lên hàn quang âm lãnh, nhìn qua là biết được chế tạo từ khoáng vật quý hiếm, mà loại phi châm này có công hiệu lớn nhất chính là phá tan cương khí.

Có thể nói những phi châm này có tính uy hiếp cao hơn nhiều so với phi đao, đừng nói tới thủ pháp và thân pháp hai người Đường Phong cùng Liễu Như Yên thi triển hiện giờ, căn bản nếu cương khí bị những phi châm này bắn trúng thì hậu quả không thểtưởng tượng được.

Những ám khí này của hắn từ đâu mà ra? Liễu Như Yên suy nghĩcẩn thận lại, vừa rồi nàng nhìn thấy tay hắn trống không nhưng khi vung lên lại có rất nhiều phi châm bay ra, số lượng phi châm nhiều như thế ngay cả chính mình đều không thấy rõ rốt cuộc hắn lấy từ nơi nào.

Liễu Như Yên đánh ra một mảnh chưởng ảnh sáng chớp lên đánh rớt toàn bộ phi châm xuống đất.

Lại một lần nữa không có kết quả, Liễu Như Yên càng thêm căm tức, nàng thi triển bộ tróc ảnh thủ cuổi cùng, chưởng ảnh khắp bầu trời bay tới chỗ Đường Phong.

- Cự ly gần như vậy, ta xem người làm sao thi triển được ám khí!

Liễu Như Yên phảng phất vô cùng bực bội đối với Đường Phong, một mặt đánh một mặt trào phúng.

Thần sắc Đường Phong bình tĩnh, từng thanh phi đao được bắn ra liên tiếp chặn lại, thủ pháp ám khí của Đường Môn được thay phiên nhau sử dụng đánh cho Liễu Như Yên không thể phản lại kịp.

- Cự ly gần như thể, ta xem ngươi làm sao tránh né được ám khícủa ta!

Đường Phong đối chọi gay gắt.

Chu Tiểu Điệp ở bên cạnh nhìn ngây người, tuy rằng tốc độ củaĐường Phong và Liễu Như Yên rất nhanh nhưng chiến trường thủy chung chỉ là một dặm xoay quanh nàng, tuy rằng nàng không thấy rõ rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì nhưng mắt thấy sư phụ của mình kháng cự được với Liễu Như Yên lâu như thếkhông khỏi khiếp sợ.

Trong ấn tượng của Tiểu Điệp, sư phụ của nàng chẳng qua chỉcó cảnh giới Thiên Giai thượng phẩm mà thôi, tuy rằng lợi hại nhưng không thể tới mức như thế. Không ngờ hai năm vừa quaĐường Phong đã đạt tới cảnh giới Linh Giai hạ phẩm.

- Linh tỷ tỷ, sư phụ có thể thua hay không?

Chu Tiểu Điệp khẩn trương nắm chặt hai tay lại.

- Sẽ!

Linh Khiếp Nhan thẳng thắn đáp.

- A?

Thần sắc Chu Tiểu Điệp hoảng hốt:

- Nhưng mà ta thấy hình như thực lực của hai người bọn họ ngang bằng nhau.

- Hiện giờ đúng là hai bên đang cân bằng.

Thần sắc Linh Khiếp Nhan ngưng trọng.

- Thân pháp của Phong ca ca có thể so với Liễu Như Yên nhưng mà nói về ám khí thì hắn đã đạt tới cảnh giới Tông sư, dựa vào khả năng ám khí của hắn có thể chống lại với Liễu Như Yên. Nhưng đừng quên rằng cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa từng vận dụng đến cương khí. Một khi dùng tới thì Liễu Như Yên sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối!

- Vậy phải làm sao bây giờ?

Chu Tiểu Điệp không biết phải gì.

- Cuối cùng ai thắng ai thua cũng không nói trước được.

Linh Khiếp Nhan thở dài một tiếng, Đường Phong còn có con bài chưa lật, đó là thần binh Ngự Thần cùng Vô Cấp Kinh Mang Kiếm, những thứ này không có chỗ nào không phải sát khícường đại tuyệt luân, nhưng những thứ này có thể đối phó được với Liễu Như Yên hay không thì Linh Khiếp Nhan cũng không biết.

Huống chi, Liễu Như Yên là một Linh Giai thượng phẩm, làm sao biết được nàng không có thủ đoạn khác?

- Chúng ta chuẩn bị chạy trốn cho tốt.

Linh Khiếp Nhan nói một tiếng rồi lùi về trong túi áo của Chu Tiểu Điệp. Hiện giờ thực lực của nàng và Chu Tiểu Điệp rất thấp, cho dù muốn hỗ trợ nhưng chỉ có lòng mà không có lực, chỉ cóthể nỗ lực không làm cản trở tới Đường Phong, chỉ cần thoát khỏi Liễu Như Yên chạy khoảng nửa ngày là có thể tới được Linh Mạch Chi Địa.

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Đường Phong và Liễu Như Yên đã giao thủ với nhau mười mấy lần, mỗi lần Liễu Như Yên muốn tới gần Đường Phong đều bị bức trở về, không cócông phu cận chiến căn bản không thể chiến đấu được, trong lòng nàng vô cùng căm hận, bị một Linh Giai hạ phẩm trêu chọc như thế, cho dù tính tình Liễu Như Yên tốt đến mấy cũng có chút không nhịn được.

May mà ở đây không có người ngoài, nếu có người thấy chuyện này truyền ra ngoài thì thể diện của nàng sẽ mất sạch.

Trong cơn tức giận Liễu Như Yên quát lên một tiếng, cương khíba động hùng hồn truyền ra ngoài thân, một quả đấm đánh tới với khí thế dời non lấp biển nghiền nát toàn bộ ám khí củaĐường Phong bắn tới thành bột mịn, khí thế tiếp tục hướng tới trước ngực Đường Phong mà đánh.

- Hừ, không nhịn được nữa sao?

Đường Phong hừ lạnh một tiếng cũng nhanh chóng vận khởi một thân cương khí lên, đối mặt với một chưởng này của Liễu Như Yên không nhanh không chậm nhẹ nhàng ưỡn ngực nghênh tiếp.

Vẻ nghi hoặc hiện lên trong đôi mắt của Liễu Như Yên, tuy nàng không biết vì sao Đường Phong lại đi tìm đường chết như thếnhưng Cung đã lên dây thì phải bắn, muốn thu lại chiêu này không còn kịp nữa rồi.

Bính.

Một tiếng động vang lên, bàn tay mềm mại của Liễu Như Yên phách vào giữa ngực của Đường Phong, cương khí hung mãnhđánh vào đó lại giống như chìm vào đáy biển, căn bản không cócảm giác đánh trúng địch nhân.

Bất Phôi Giáp, nếu không có bảo bối này, đối mặt với một kích toàn lực của Linh Giai thượng phẩm Đường Phong nào dám mạo hiểm tính mạng của mình? Mặc dù Bất Phôi Giáp đã trung hòađại bộ phận cương khí trùng kích nhưng kình lực hùng hồn của chưởng kình còn dư vẫn khiến cho thân thể Đường Phong chấnđộng, khí huyết trước ngực dâng lên cuồn cuộn.

Chân phải dẫm trên mặt đất ổn định lại thân hình của mình lui vềphía sau, ánh sáng lóe lên, trên tay Đường Phong có một thanh trường kiếm thứ thần binh, trên thân kiếm lóe lên một chút ánh sáng huy hoàng.

- Vô Cấp Kinh Mang Kiếm.

Cùng với một tiếng hô lẩm bẩm, thanh thứ thần kiếm bắn ra khỏi vỏ.

Kiếm ý bốc lên tận trời, cuồng phong bốn phía trở thành đao phong lạnh thấu xương cắt da cắt thịt trong nháy mắt.

Đôi mắt Liễu Như Yên mở to, tuy rằng nàng chưa bao giờ thấy qua chiêu này nhưng dù sao cũng không phải kẻ ngu si, tự nhiên biết được sự lợi hại của một kiếm này.

Bất chấp đang dây dưa với Đường Phong, Liễu Như Yên vội vội vàng vàng lui lại về phía sau.

Xoạt một tiếng, mũi nhọn của trường kiếm bay ra theo sát Liễu Như Yên không ngừng.

Tốc độ kiếm qua so với tốc độ lùi lại của Liễu Như Yên nhanh hơn rất nhiều, mắt thấy không thể thoát khỏi được kiếm quang kinh thiên này, dưới tình thế nguy cấp Liễu Như Yên khom người xuống đấm mạnh sang một bên đẩy mình lệch khỏi mũi kiếm.

Không hổ là một nữ tử tu luyện thành công, sự mềm dẻo của thân thể khiến Đường Phong cảm thấy thế là quá đủ rồi.

Đường Phong dự đoán nếu chính mình làm ra động tác yêu cầuđộ chính xác như vậy phải xác định vùng eo vô cùng vững chắc.

Một tiếng roạt nhỏ vang lên, kiếm quang của Vô Cấp Kinh Mang Kiếm xẹt qua bộ ngực của Liễu Như Yên suýt nữa san hai tòa núi cao ngất kia thành đất bằng.

Chờ cho thân hình Liễu Như Yên đứng thẳng lên thần sắc Đường Phong không khỏi giật mình.

Một kiếm vừa rồi dĩ nhiên không giết chết được mà lại đánh rớt y phục của đối phương, vị trí trước ngực lộ ra một khoảng da thịt, còn có cái yếm hồng ở bên trong.

Cảm nhận được ánh mắt khác thường của Đường Phong, Liễu Như Yên cúi đầu nhìn xuống, thần sắc không khỏi âm lãnh, nàng nhanh chóng đưa tay lên che ngang ngực, vô cùng cảnh giác nhìn chăm chú vào Đường Phong.

- Đây chính là ngươi tự làm, chuyện này không liên quan tới ta.

Đường Phong nhanh chóng phủi sạch trách nhiệm.

- Giết đồ nhi của ta, làm nhục danh dự của ta!

Mỗi một chữ Liễu Như Yên phun ra từ miệng đều khiến Đường Phong cảm giác vô cùng âm trầm, mỗi một chữ giống như được ngưng kết từ sát khí:

- Hôm nay ngươi chết chắc!

Lời vừa dứt thì một chùm sáng tỏa lên tới tận trời bạo phát ra từngười Liễu Như Yên mà mắt thường có thể thấy được, đó làcương khí tu luyện tới mức tận cùng được phóng ra ngoài, cột sáng thẳng tới tận trời xuyên qua mây đen khiến mây đen thành một dòng xoáy vây quanh nó.

Cảnh tượng này giống như trời đất đang run rẩy, tuy rằng Đường Phong cách Liễu Như Yên vài chục thước nhưng vẫn bị cỗ khí thếkinh khủng này khiến cho hoảng loạn, phải lùi lại mấy bước mớiđứng vững được.

Lông tóc toàn thân dựng thẳng lên, cảm giác ù tai hoa mắt kéo tới khiến đôi mắt hắn run run.

Đây là toàn bộ thực lực của Linh Giai thượng phẩm sao? Tuy rằng Liễu Như Yên không thể đại biểu cho toàn bộ Linh Giai thượng phẩm nhưng đây cũng là lần đầu tiên Đường Phong chứng kiến lực lượng cường đại như thế, từ trước tới giờ chưađược kiến thức qua một lần nào.

Tuy rằng hắn đã tranh đấu qua với Hỏa Phượng, cũng đã so chiêu qua với Thọ Đồng Tử nhưng hai người này đều không dùng toàn lực. Mà lúc này hiển nhiên do Đường Phong mạo phạm mà Liễu Như Yên, bị xúc động tới phát ra lửa giận chân chính.

Không thể chờ được, lực lượng cường đại như thế, nếu một khi nàng bộc phát ra thì chính mình căn bản không có biện pháp chống lại.

Tá Thi Hoàn Hồn! Trong nháy mắt Đường Phong liền đề thăng cảnh giới của mình tới Linh Giai thượng phẩm, chẳng qua cảnh giới Linh Giai thượng phẩm này có chút giả dối, xa xa không bằng được Liễu Như Yên mới là thực sự.

- Boong… boong..

Trong thân thể Đường Phong truyền đến hai âm thanh nhẹ, đó làlấy thân hóa cung để vận dụng tới thần binh Ngự Thần.

Không chờ cho Đường Phong phóng xuất ra công kích của NgựThần, Liễu Như Yên đứng tại chỗ đột nhiên tiêu thất không còn dấu vết.

Sau một khắc, Đường Phong cảm thấy hoa mắt, nguyên bản Liễu Như Yên như hoa như ngọc lúc này lại có vẻ hung thần ác sát ở ngay trước mặt mình. Bàn tay nhẹ nhàng đặt trước ngực mình, một cỗ kình khí nhu hòa truyền từ bàn tay đối phương tới.

Cỗ kình khí nhu hòa này không bị Bất Phôi Giáp phong tỏa hoàn toàn mà vẫn có một bộ phận kình khí rất nhỏ đánh sâu vào trong thể nội của Đường Phong, cỗ kình khí nhu hòa này giống như tạcđạn bùng nổ hung mãnh ở trong cơ thể Đường Phong.

Bình.

Một tiếng nổ vang lên, toàn thân Đường Phong chấn động không nhịn nổi phun ra một ngụm máu tươi bắn thẳng vào mặt của Liễu Như Yên, khiến cho hình tượng hung dữ của nàng lại càng dữ tợn.

Nhưng phảng phất như Liễu Như Yên không cảm nhận được điều gì khác, đôi mắt của nàng thủy chung chỉ nhìn chằm chặp vàoĐường Phong phát ra ngọn lửa căm giận và nhục nhã. Hai bàn tay hóa thành một mảnh tàn ảnh liên tục đánh vào trên ngườiĐường Phong không ngừng nghỉ chút nào.

- Ba ba ba ba…

Trong nháy mắt Đường Phong bị dính hơn mười chưởng nhưng công kích của Đường Phong vẫn liên tiếp không ngớt, không hềcó dấu hiệu ngừng lại.

Hai tay của Đường Phong vội vã run lên, thanh thứ thần binh trường kiếm trên tay làm bộ như muốn đâm thẳng vào đầu của Liễu Như Yên trước mặt, nhưng chiêu này của Đường Phong chỉlà giả vờ mà thôi. Hắn căn bản không hề đâm tới mà chỉ vận dụng thực lực toàn thân chém ra một đạo kiếm quang.

Sưu một tiếng, kiếm quang mạnh mẽ quét sạch tất cả nhưng sựvật trong phương viên trước mặt Đường Phong không còn tí gì, ngay cả Liễu Như Yên cũng không thấy hình bóng.

Đi đâu rồi! Đường Phong biết được một chiêu kia căn bản không chém trúng nàng, trong lúc mình đang tìm kiếm tung tích đối phương thì trên đỉnh đầu lại cảm thấy lạnh toát.

Căn bản không thời gian kiểm tra, Đường Phong chỉ có thể cuống quít giơ trường kiếm lên chỉ thẳng lên trời, hắn đựng tại chỗ như một ngọn núi tuyết sừng sững.

Ngạo Tuyết! Mai ngạo vu tuyết khu trừ tà ma.

Kiếm pháp phòng thủ cực mạnh trong Tứ Quý Kiếm Pháp. Kiếm thế vừa mới hình thành thì công kích và uy áp như thái sơn cũng vừa ập tới.

Đường Phong chỉ cảm thấy mình giống như con thuyền nhỏ đang bị lạc giữa biển khơi đầy sóng gió. Mỗi một lần công kích của Liễu Như Yên đều mạnh hơn lần trước rất nhiều khiến hắn cảm thấy như đang đỡ từng đợt sóng xô vậy, cảm giác căn bản không thể chống lại được.

Kiếm thế Ngạo Tuyết chỉ có thể kiên trì không tới thời gian ba hơi thở liền bị Liễu Như Yên phá hủy triệt để, may mắn chính là cùng lúc đó Đường Phong cũng kịp hồi khí lại thân thể búng một cái liền chạy trốn ra ngoài.

- Ầm ầm.

Một tiếng nổ vang lên, cả mặt đất dường như rung lên vài cái,Đường Phong nhìn lại chỉ thấy chỗ mình vừa đứng hiện giờ cómột cái hố thật sâu mà thân thể nhỏ gầy của Liễu Như Yên đang chậm rãi đi từ trong hố ra ngoài giống như ác ma đi ra từ Tu La luyện ngục.

Nữ từ này thực sự vô cùng kinh khủng! Tim của Đường Phongđập nhanh liên hồi.

Vừa rồi nếu không phải có Bất Phôi Giáp hộ thân thì chỉ riêng mười chưởng liên tiếp kia đã có thể kết liễu mấy cái mệnh của mình! Linh Giai thượng phẩm lại kinh khủng như thế sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.