Vô Thường

Chương 1078: Thế của bốn phương



Chu Tiểu Điệp lại càng không cần phải nói, nàng chỉ là một Thiên Giai thượng phẩm, cương khí trong cơ thể của nàng khôi phục vàcất giữ không thể bằng Đường Phong. Hai ngày trước nàng đãhết cương khí của mình, bất đắc dĩ Đường Phong chỉ có thể cõng nàng trên lưng mà chạy.

Nằm ở trên lưng Đường Phong, Chu Tiểu Điệp cắn chặt môi vận chuyển công pháp khôi phục cương khí để giảm bớt áp lực dồn lên người Đường Phong.

Nhưng mặc dù khôi phục được một ít cương khí cũng không đủđể Chu Tiểu Điệp chống đỡ được trong một thời gian quá dài, sau nửa ngày nàng lại phải để Đường Phong cõng trên lưng.

- Sư phụ.

Chu Tiểu Điệp giống như mèo cọ cọ sau lưng Đường Phong, nhìn mồ hôi trên trán chảy xuống cùng vẻ mặt chăm chú của hắn trong lòng cảm động muốn chết, nàng biết nếu không phải do mình thì Đường Phong căn bản không có khả năng rơi vào cục diện gian khổ thể này.

- Để ta xuống đi.

- Còn khí lực sao?

Đường Phong cũng không quay đầu trở lại, hắn cảm nhận một chút tình huống liền chạy về hướng bên trái, mười dặm phía trước có không ít người đang tiếp cận chính mình, nếu cứ như vậy mà tiến lên sẽ không thể nào tránh né được một hồi ác chiến.

- Vâng.

Chu Tiểu Điệp gật đầu.

Đường Phong đưa tay ôm ngang eo nàng, để nàng nhẹ nhàng ở bên cạnh thân thể mình, bàn tay nắm lấy thắt lưng của nàng, bước chân căn bản không ngừng bước tiếp, thân hình nhoàng một cái đã đi xa hơn mười trượng.

Chu Tiểu Điệp tùy ý để Đường Phong xách đi, thân thể nhịp nhàng lên xuống theo tiết tấu vận dụng cương khí của hắn, nàng lén lút quan sát Đường Phong một chút bất ngờ phát hiện trên khuôn măt kiên nghị của sư phụ trẻ tuổi có một loại cảm giác khiến người ta nhìn vào rất tự nhiên.

- Nhìn cái gì?

Đường Phong liếc mắt quan sát nàng một chút, có chút kỳ quái hỏi thăm.

- Sư phụ thật đẹp trai.

Chu Tiểu Điệp có chút vẻ mặt hoa si.

Đường Phong bĩu môi, làm sao hắn biết được tâm tình hiện giờcủa Chu Tiểu Điệp, mỗi một thiếu nữ bị cảm động rất đơn giản mà lúc trước chính mình nghìn dặm xa xôi chạy tới đây tìm nàng, lại vì tiểu nha đầu này đắc tội với nhiều thế lực như thế, lấy tuổi tác nha đầu này có thể nói là thiếu nữ mộng mơ hoàng tử bạch mã, làm sao có chút nào thờ ơ.

Chỉ là biết thì biết vậy, Đường Phong lại rõ ràng hơn loại cảmđộng mà sùng bài này chỉ là nhất thời, chờ qua đi một ngày mộtđêm thì nhiệt huyết trong đầu tiểu nha đầu sẽ hạ xuống, lúc đónàng sẽ biết mình ấu trĩ tới cỡ nào.

- Nếu như lúc này có thể trở về…

Hàm răng Chu Tiểu Điệp cắn chặt nhẹ giọng nói:

- Sư phụ người cưới ta đi nhé.

Đường Phong suýt chút nữa rơi từ trên không xuống.

- Thối lắm!

Đường Phong hung hăng trừng mắt nhìn nàng.

- Làm sao vậy.

Chu Tiểu Điệp quệt miệng nói:

- Dù sao đi nữa ngươi đã có ba vị sư mẫu rồi, lại còn có cả Thi Thi nữa, thêm một mình ta thì có quan hệ gì đâu? Ta cũng không hề tranh đoạt với các nàng cái gì.

- Vì sao ngươi lại nói về việc này, ngươi còn nhỏ như vậy ...

Đường Phong dở khóc dở cười.

- Đâu có nhỏ nữa, ta đã mười tám tuổi rồi, vậy có được hay không, ngươi nói ta không nhỏ đi.

Chu Tiểu Điệp vừa nói một mặt vừa dùng sức giật áo Đường Phong.

- Da mặt thật dày!

Linh Khiếp Nhan thực sự chịu không nổi phải lên tiếng.

- Linh tỷ tỷ, tỷ cũng nói ta.

Chu Tiểu Điệp bưng mặt chực khóc:

- Ta mặc kệ, lúc trở về ta sẽ nói cho ba vị sư mẫu.

- Ngươi dám nói việc này ta sẽ đánh nát cái mông của ngươi.

Đường Phong nói một câu giật gân.

Thỏ còn không ăn mà cỏ non lại vội, nếu để cho Chu Tiểu Điệp nói ra những lời này không chừng các tỷ muội lại nghĩ xấu vềchính mình. Vừa nghĩ tới nữ nhân của mình Đường Phong lại cảm thấy chột dạ, Chu Tiểu Điệp đâu chỉ có ba vị sư mẫu thôi, Thi Thi cũng thế, Lại tỷ dù thế nào cũng không thể bỏ qua.

Còn có Chung Lộ, nếu chuyện tình về nữ nhân phóng đãng nàyđể cho các nàng biết được chắc chắn sẽ bị cằn nhằn không thôi. Còn có Tiêu Thiên Tuyết, trước kia nàng là Dung thiếu nãi nãi nhưng hiện giờ đã là nữ nhân của mình. Nhớ tới những người này Đường Phong không khỏi cảm thấy càng ngày càng loạn.

Mà hiện giờ bản thân mình là có quan hệ không minh bạch vớiđồ đệ của chính mình, chuyện này còn không khiến người khácđâm xiên sau lưng sao?

Hơn nữa nói về việc này cũng không phải lúc, hiện giờ chính mình cùng Chu Tiểu Điệp đang bị người khác truy đuổi vạn dặm tới đây.

Chạy liên tục suốt ba ngày ba đêm, Đường Phong hoàn toàn không biết mình đã chạy tới chỗ nào.

Đằng sau vẫn có cả ngàn người đang đuổi theo, thỉnh thoảng còn có một ít cao thủ bất ngờ xuất hiện xung quanh, để tránh nénhững người đó làm sao Đường Phong còn có thời gian để thăm dò xem vị trí của mình ở đâu? Chỉ có thể chạy tới nơi không cóbóng người mà thôi.

- Sư phụ, có muốn nghỉ ngơi một lát hay không?

Chu Tiểu Điệp không hề quấy rối, chỉ dịu dàng dùng ống tay áo của chính mình xoa đi mồ hôi trên trán của Đường Phong, nàng còn có thể nằm nghỉ ngơi trên lưng Đường Phong nhưng suốt ba ngày ba đêm này Đường Phong cũng không hề dừng lại một chút nào.

- Ở đây không an toàn.

Đường Phong lắc đầu.

- Nhìn xem có thể tìm được một địa phương an toàn hay khôngđã.

Đường Phong cũng không phải người sắt, chạy cho tới bây giờđã giống như nỏ mạnh hết đà, cho dù hắn không muốn nghỉngơi cũng phải tìm một chỗ dừng lại, nếu không không cần chờngười khác đến giết thì chính mình cũng sẽ kiệt sức mà chết.

Cánh đồng hoang vu rộng vô tận này cũng không biết có diện tích bao nhiêu, ít nhất Đường Phong chạy trốn nửa ngày cũng không thấy được điểm cuối cùng.

Trong lúc đang chạy trốn, bỗng nhiên phía trước lóe lên một cỗ cương khí ba động sắc bén, đôi mắt Đường Phong híp lại, sau một khắc liền nhìn thây một thanh trường đao màu vàng đang hướng mũi nhọn bổ tới chính mình.

Một kích của đao mang này đã tới cảnh giới phản phác quy chân, tuy rằng Đường Phong không quen thuộc đao thuật nhưng haiđại sát thần trong Địa Thí Thần Đoạn Thất Xích cũng tu luyệnđao pháp, ở bên cạnh lâu ngày cũng có lý giải nhất định về đao thuật.

Đường Phong đã thấy Đoạn Thất Xích thi triển qua Ly Hợp Đao không biết bao nhiêu lần, cũng có thể cảm nhận được uy lực củađoạn đao mang trên thanh đao màu vàng phía trước thế nào, nếu so sánh với Đoạn Thất Xích thì hắn kém rất nhiều, uy lực của kình khí nội liễm trong đao mang này vô cùng lớn, mặc dù cách xa hơn mười trượng nhưng Đường Phong vẫn có thể cảm nhậnđược độ sắc bén của đao khí, một thân lông tóc không khỏi dựng thẳng lên.

- Cẩn thận!

Linh Khiếp Nhan thấp giọng kinh hô.

Đường Phong nhanh chóng nín thở, thân hình ở giữa không trung chợt ngừng lại một chút liền xoay người tóm lấy Chu TiểuĐiệp kéo lại, trong hiểm cảnh tránh được một kích của đao mang này.

Còn chưa rơi xuống đất Đường Phong đã nghe thấy bên tai vang lên ít động tĩnh, ngay sau đó chợt có uy áp vô cùng hung mãnhđè ép tới mình.

Bốn đạo nhân ảnh đứng ở bốn phương vây kín Đường Phong.

Vừa mới đứng vững lại, Đường Phong quát lên một tiếng khóchịu phóng xuất ra khí thế Linh Giai hạ phẩm của mình chống lại uy áp của bốn người này. Nhưng dù vậy vẫn bị tức ngực như cũ, suýt chút nữa không thở nổi.

Ngược lại Chu Tiểu Điệp ở bên cạnh hắn không phải chịu uy áp của bốn người này cho nên không có chút vấn đề.

Ngưng thần ngẩng đầu nhìn, thần sắc Đường Phong không khỏi ngưng trọng.

Bởi vì hắn phát hiện trong bốn người ngăn cản trước mặt mình thì có ba người là hắn có thể nhận ra, hơn nữa một người trongđó còn giúp cho mình một đại ân trước đó không lâu, lại còn nhắc nhở cho mình biết phía trước có nguy hiểm.

Phó tông chủ Trảm Hồn Tông, Cổ gia chủ Cổ U Nguyệt, Tư Đồ thế gia , cuối cùng còn có mọt người tướng mạo uy vũ, mặc một bộ quần áo thô, tuổi tác chừng khoảng bốn năm mươi, trên tay cầm một thanh đại khảm đao có vảy ngân long ở trên.

Đường Phong không nhận biết được người này nhưng lại nhận biết chuôi đao này!

Bảo đao của Chiến gia, thứ thần binh Long Uyên Đao.

Nghe đồn vũ khí này là bảo đao truyền thừa hơn một nghìn năm của Chiến gia, trong mỗi một đời đệ tử Chiến gia chỉ có người xuất sắc nhân mới có tư cách đeo bảo đao này, mà kỳ tài đời này sở hữu Long Uyên Đao chính là Chiến Khôn! Người này mới cóbốn năm mươi tuổi đã luyện tới được cảnh giới Linh Giai thượng phẩm.

Thực lực của Chiến Khôn mạnh, mặc dù so với Cổ U Nguyệt sống lâu trăm năm hay Tư Đồ Thiên Hà sống tám mươi năm cũng không chênh lệch nhiều lắm, bởi vậy cho nến có thể thấy được tư chất của hắn cao như thế nào.

Mà thanh Long Uyên Đao trên tay hắn lại là tượng trưng cho Chiến gia, mỗi một đệ tử của Chiến gia đều mộng tưởng sở hữuđược nó, đó là có thể lấy cương khí của mình để săn sóc cây đao này cho tới một ngày nó có thể tấn chức thành thần binh. Trải qua một ngàn năm, cuối cùng nguyện vọng ngày ấy cũng sắpđược thực hiện, có thể nói thành Long Uyên Đao đã có hình thức ban đầu của thần binh, chỉ còn kém một chút nữa là đạt được cấp độ này.

Cổ huấn của Chiến gia, đao còn tộc còn, đao mất tộc mất! Long Uyên Đao ở đây tự nhiên Đường Phong đoán ra được đại hán ăn mặc đơn giản này là ai.

Cao thủ đệ nhất của Chiến gia và chỉ sợ cũng là cao thủ đệ nhất của bốn thế lực lớn – Chiến Khôn!

Số lượng cao thủ Linh Giai thượng phẩm trong bốn thế lực lớn vốn không nhiều lắm, những cao thủ trong đám người này cũng không thể nói ai hơn ai kém bao nhiều, nhưng nếu hỏi rằng ai lợi hại nhất thì tám chín phần trong đó sẽ nói chính là Chiến Khôn.

Thoạt nhìn tướng mạo người này xấu xỉ, chỉ có người đã tranhđấu qua cùng hắn mới biết được hắn kinh khủng và lợi hại ở chỗ nào. Thậm chi có người nói rằng thực lực của Chiến Khôn đã cóthể đánh đồng với cả Thọ Đồng Tử trong Thiên Cốc.

Hắn có thể đánh thắng được Thọ Đồng Tử hay không không quan trọng, quan trọng là bốn người này không một ai không phải là cao thủ Linh Giai thượng phẩm đứng đầu, hơn nữa mỗi người bọn họ đều đại biểu cho một thế lực, Đường Phong không nghĩ tới chính mình dĩ nhiên lại bị bọn họ cùng vây bắt ở đây.

Thần thức của hắn vẫn luôn buông ra bốn phía nhưng lại không hề cảm nhận được vết tích của bốn người này.

Nhìn bốn người này, điều đầu tiên trong đầu Đường Phong tuôn ra chính là phiền phức lớn rồi, nếu nói chỉ có một người đứng chắn trước mặt thì Đường Phong còn có thể tự tin liều mạng chạy đi, nhưng hiện giờ bốn đại cao thủ Linh Giai thượng phẩmđang đứng ở trước mặt, cho dù Đường Phong vận dụng thực lực toàn thân cũng chẳng qua vẫn là một con đường chết.

Chỉ có điều khiến cho Đường Phong suy nghĩ không rõ chính là vìsao Cổ U Nguyệt cũng dính dáng tới chuyện này? Lần trước không phải nàng đã giúp mình chặn địch sao, tại sao lúc này lạiđứng đây chặn lối đi của mình đây?

Giương mắt nhìn lại Cổ U Nguyệt, chỉ thấy sự áy náy và bất đắc dĩ trong mắt đối phương, chợt nàng chậm rãi lắc đầu.

Thấy thần thái này của nàng Đường Phong tự nhiên cũng có thểđoán được Cổ U Nguyệt tới nơi này ngăn cản mình chỉ sợ cũng làkhông thể tránh được, cũng không phải ý nguyện của nàng.

Lại nói tiếp chính mình đã là đại địch với toàn bộ thiên hạ, Cổ U Nguyệt là gia chủ Cổ gia, mà Cổ gia là thế lực lớn thứ ba trong thiên hạ cho nên tự nhiên nàng cũng phải góp một chút sức lực trong việc thanh trừ ma đầu như mình, sợ rằng là vì duyên cớ như vậy cho nên mới gặp phải nàng tại chỗ này.

Có lẽ bản thân nàng cũng không muốn làm như thế cho nên biểu hiện vẻ bất đắc dĩ.

Từ khí thế nàng phóng xuất ra Đường Phong cũng cảm nhậnđược nàng không hề có ác ý đối với mình, bởi vì khí thế của nàng rất nhu hòa, khí trùng kích tới chính mình không hề mang tới bất kỳ nguy hại gì ngược lại còn giúp mình hóa giải một chút áp lực, nếu không phải vậy sợ rằng Đường Phong cũng không có khảnăng trấn trụ tại chỗ này,

Chiến Khôn dường như có thâm ý liếc mắt nhìn Cổ U Nguyệt, chợt hướng tới Đường Phong hỏi:

- Ngươi chính là ma đầu Đường Phong tàn sát đệ tử của hơn mười tông môn?

- Hai từ ma đầu xin thứ cho Đường mỗ không đảm đương nổi.

Tuy rằng sắc mặt Đường Phong trắng bệch nhưng vẫn chống lại uy áp tinh thần như cũ.

- Không tồi.

Trong mắt Chiến Khôn hiện lên một tia sáng kì dì, dường như tán thưởng gật đầu nói:

- Một người Linh Giai hạ phẩm lại có thể chống chọi không ngãdưới khí thế của ta, coi như là có chút bản lãnh.

- Chiến tiền bối quá khen, các vị tiền bối liên thủ vây công Đường mỗ tại chỗ này, không bị chết ngay tức khắc đã là vinh quang của vãn bối rồi.

Đường Phong cười lạnh một tiếng.

Lời nói này khiến cho sắc mặt bốn người cao thủ đứng đầu chợt ngẩn ra, cả bốn người đều là nhân vật đã thành danh, bị Đường Phong châm chọc như vậy làm sao không biết xấu hổ mà vẫn duy trì tiếp tục? Duy nhất chỉ có Cổ U Nguyệt nhìn Đường Phong chớp mắt vài cái thầm nghĩ nói rất hay.

Sau một khắc, khí thế uy áp giống như đỉnh núi đè xuống dần dần thu lại, sắc mặt Đường Phong đỏ lên kêu một tiếng đau đớn, nhanh chóng áp chế lại khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực.

- Ngươi đã làm ra chuyện gì thì cũng biết vì sao ta đợi ở đây ngăn cản ngươi.

Thần sắc Chiến Khôn bình thản không hề bận tâm nhìn Đường Phong mở miêng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.