Vô Thường

Chương 1089: Một người bị thương nặng



Nghĩ cách đánh chết hai vị cao thủ Linh Giai thượng phẩm, đây vốn là một loại hy vọng xa vời.

Nếu dùng thực lực để quyết định thì cho dù là Liễu Như Yên hay Tư Đồ Thiên Hà đều có thể chiến thắng Đường Phong dễ dàng.

Nhưng mà Đường Phong cũng có ưu thế của chính mình.

Liễu Như Yên và Tư Đồ Thiên Hà không rõ ràng về thực lực chân chính của hắn cho nên có thể bị lật thuyền trong mương, đây là chuyện tình thường phát sinh trên giang hồ, người có thực lực thấp đánh chết người có thực lực cao hơn không có gì là lạ.

- Liễu phó tông chủ, lão phu tới trợ giúp ngươi!

Trước khi vào cuộc chiến Tư Đồ Thiên Hà còn cố ý hô lên.

- Hừ!

Liễu Như Yên hừ lạnh một tiếng, tuy rằng không muốn nhận phần tâm ý này của hắn nhưng chính mình cũng không có biện pháp ngăn hắn tham gia cuộc chiến.

Hai đại cao thủ Linh Giai thượng phẩm liên thủ, nhất thời thân hình Đường Phong bị chậm lại, đó là bị khí thế của hai người áp chế, chiêu thức vận chuyển vô cùng gian nan căn bản không thể dễ dàng như trước, mơ hồ có cảm giác hoa mày chóng mặt..

Liễu Như Yên và Tư Đồ Thiên Hà là ai, làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Hai người cùng đánh Đường Phong, một người chặn đường còn người kia mạnh mẽ đánh tới khiến cho Đường Phong vô cùng chật vật. Nhất là vết thương trên đùi Đường Phong còn bị vỡ ra không ít, mỗi khi cử động đều có máu tươi chảy ra, nhìn qua vô cùng thê lương.

Tràng diện ngưng trọng lại trong nháy mắt.

Đám người vây xem hò hét hoan hô liên tục, vừa rồi Hung Tinh Trận của Đường Phong khiến cho bọn họ bị chết rất nhiều người, ai nấy đều ước rằng Đường Phong sẽ chết trước mặt mình, làm sao còn có nửa phần thương tiếc.

Chỉ trong thời gian nửa chén trà ngắn ngủi, Đường Phong phảng phất như thành một người xa lại. Đối mặt với hai đại cao thủ Linh Giai thượng phẩm công kích chỉ biết có chống đỡ, liên tục lùi về phía sau, mắt thấy sắp tới cực hạn của bản thân.

Chu Tiểu Điệp và Cổ U Nguyệt khẩn trương vô cùng, cả hai đều nắm chặt lấy tay của đối phương, bóp đau cũng không hề biết.

Chiến Khôn cũng thở dài nói:

- Thực lực của người này rất cao, dĩ nhiên chống đỡ được thời gian dài như vậy.

Nói thật là biểu hiện của Đường Phong nằm ngoài dự đoán của Chiến Khôn, vốn hắn cho rằng dưới công kích của hai đại cao thủ Linh Giai thượng phẩm thì Đường Phong cùng lắm có thể chống đỡ trong vòng hai mươi hơi thở, nhưng hiện giờ xem ra đã gấp đôi số thời gian kia, điều này không thể nghi ngờ rằng Đường Phong dã phải dùng một ít thủ đoạn nguy hiểm. Tuy rằng dáng dấp của hắn thoạt nhìn vô cùng thê thảm, vết thương trên người chi chút nhưng Chiến Khôn biết rằng những vết thương này đều là vết thương nhỏ, căn bản không có chỗ nào gọi là trí mạng, mỗi khi có nguy hiểm thì hắn đều có thể trả một cái giá nhỏ nhất để hóa giải.

- Một kích cuối cùng!

Chiến Khôn lạnh lùng nhìn chiến trường, một mặt phòng bị Cổ U Nguyệt xuất thủ tương trợ.

Lúc này Liễu Như Yên và Tư Đồ Thiên Hà một trước một sau đánh tới Đường Phong, lấy biểu hiện về thực lực của Đường Phong xem ra hắn chỉ có thể ngăn chặn được một người nhưng không ngăn được người thứ hai.

Chiến Khôn dám khẳng định vào lúc này Đường Phong khó có thể thoát chết.

Trên mắt Đường Phong là hỗn hợp giữa máu loãng pha với mồ hôi, hắn híp mặt nhìn về phương hướng phía trước, ngực phập phồng liên tục. Vừa rồi không để ý bị Liễu Như Yên đánh trúng một chưởng, tuy rằng mình cũng bị thương nhưng lại chế tạo ra cơ hội phản kích vô cùng tuyệt vời.

Thực ra Đường Phong vẫn đang chờ đợi tới thời gian cuối cùng mới cấp cho hai người một kinh hỉ thật lớn.

Mà hiện giờ cơ hội này đã tới, Liễu Như Yên đánh tới phía trước, thân thể của hắn là chắn phía trước Tư Đồ Thiên Hà khiến cho Tư Đồ Thiên Hà không thấy tình huống của nơi này, ba người đứng thành một đường thẳng tắp.

Không chút do dự, Đường Phong liền vận dụng tới âm hồn cương đại nhất trong cương tâm.

Tá Thi Hoàn Hồn!

Cảnh giới Linh Giai hạ phẩm được kéo lên Linh Giai thượng phẩm trong nháy mắt, cùng lúc đó một thanh trường kiếm thứ thần binh xuất hiện trên tay Đường Phong.

Kiếm ý ngập trời tuôn ra, một mảnh quang mang màu vàng lóng lánh ở trên trường kiếm.

Đó là lực lượng cương tâm của duệ kim khí, đây cũng là lần đầu tiên Đường Phong thử quán nhập lực lượng cương tâm của thứ này vào trong trường kiếm. May mắn chính là chưa bao giờ luyện tập qua nhưng hiện giờ lại khá hoàn mỹ.

Từ khi kiếm ý xuất hiện đến khi vung lên cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, cỗ kiếm ý đáng sợ này kéo lên tới đỉnh phong khiến cho tất cả mọi người đều run sợ trong lòng, Đường Phong động thủ ngay lập tức, một điểm quang mang lóe ra từ trên mũi kiếm.

Thiên chi kiếm, Vô Cấp Kinh Mang Kiếm!

Liễu Như Yên đang ở phía trước đột nhiên xuất hiện một tia khủng hoảng, nàng thân là cao thủ Linh Giai thượng phẩm tự nhiên có thể biết được uy lực của một kiếm này.

Không hổ là người có thân pháp nhanh nhất trong bốn thế lực lớn, trong khi nguy hiểm tới rất gần thì thân hình Liễu Như Yên nhoáng lên liền biến mất không thấy đâu, thậm chí ngay cả kiếm quang của Vô Cấp Kinh Mang Kiếm cũng không thể bì được với nàng.

Liễu Như Yên tránh được Vô Cấp Kinh Mang Kiếm nhưng Tư Đồ Thiên Hà lại lao vào trong đó.

Đường Phong nắm lấy cơ hội vô cùng chuẩn, vừa rồi tầm mắt của Tư Đồ Thiên Hà bị lưng Liễu Như Yên ngăn trở, tuy rằng hắn cảm giác được khí thế của Đường Phong đột nhiên thay đổi, cũng cảm nhận được kiếm ý khiến chính mình kinh sợ nhưng lại không biết đang xảy ra chuyện gì.

Chờ cho thân ảnh của Đường Phong hoa lên, Liễu Như Yên biến mất thì Tư Đồ Thiên Hà chỉ thấy một đoàn ánh sáng nhàn nhạt đang bay tới phía mình.

- Cái gì vậy!

Tư Đồ Thiên Hà thì thào một tiếng vận khởi cương khí hộ thân theo phản xạ tự nhiên, Tư Đồ Thiên Hà còn vươn một bàn tay đẩy ra một cỗ chưởng phong để đánh tan đoàn ánh sáng này.

Nhưng khi tay hắn vừa mới tiếp xúc với đoàn ánh sáng này thì sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi. Bởi vì từ trong đoàn ánh sáng này hắn cảm nhận được lực lượng vô kiên bất tồi, cương khí hộ thân Linh Giai thượng phẩm của mình giống như đậu hũ bị phá tan trực tiếp, không chỉ như vậy đoàn ánh sáng này còn đánh vào trong lòng bàn tay, một đường trực tiếp nghiền nát cánh tay của hắn.

Phốc ...

Một âm thanh trầm muộn truyền ra, bả vai của Tư Đồ Thiên Hà phun máu ra tung tóe, đoàn ánh sáng kia vẫn thừa thế xông lên xuyên qua cánh tay của hắn rồi bay ra ngoài, trong nháy mắt biến mất không thấy.

- A!

Cho tới lúc này toàn bộ đau đớn mới truyền tới, Tư Đồ Thiên Hà cũng bất chấp cái gì thân phận, địa vị vội há mồm kêu to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.