Vô Thường

Chương 1090: Lấy một địch hai



- Trần gian có đường thì không đi, hoàng tuyền có lối cứ thích vào, để ta tiễn ngươi một đoạn đường.

Theo một tiếng quát âm lạnh vang lên, mấy chục thanh ám khí xếp thành một hàng bắn tới Tư Đồ Thiên Hà thẳng tắp. Mà người bắn ra những ám khí này chính là Đường Phong.

Mục đích của Đường Phong không cần nói cũng biết, hiển nhiên hắn muốn thừa dịp tâm thần của Tư Đồ Thiên Hà đang hoảng hốt liền trực tiếp lấy tính mạng của hắn.

Nhưng mà phi đao còn chưa bay tới thì không biết Liễu Như Yên từ nơi nào vọt tới chắn trước mặt Tư Đồ Thiên Hà, hai tay hoa lên liên đánh rớt toàn bộ ám khí bay tới xuống đất.

Liễu Như Yên không phải thực tâm cứu người, nhưng mà nàng không thể không làm vậy.

Nếu không chuyện này lan truyền ra ngoài người ta hỏi nhị trưởng lão Tư Đồ thế gia chết như thế nào thì người khác đáp trong lúc hắn liên thủ với Liễu phó tông chủ thì bị ma đầu Đường Phong giết chết.

Lão thất phu chết là chuyện nhỏ nhưng liên lụy tới danh dự của chính mình lại là chuyện lớn.

- Linh Giai thượng phẩm?

Chiến Khôn không biết đây là lần thứ mấy mình bị chấn kinh trong ngày hôm nay. Người thanh niên tên gọi Đường Phong này mang tới chấn động rất nhiều, Cuối cùng cứ tưởng rằng hắn sẽ bị chết đi nhưng trong nháy mắt hắn lại sống tốt hơn so với bất kỳ ai, ngược lại đối thủ của hắn vô cùng thống khổ.

Vừa rồi hắn xác thực là cảnh giới Linh Giai hạ phẩm nhưng thoáng một cái liền lên tới Linh Giai thượng phẩm, Chiến Khôn cũng không phải người không có kiến thực, tất nhiên có thể đoán được Đường Phong vận dụng bí pháp nào đó mới có thể làm được tới trình độ này.

- Trách không được cuối cùng ta vẫn cảm giác hắn chưa dùng hết toàn lực, thì ra là như vậy.

Cho tới lúc này Chiến Khôn mới hiểu rõ trong lòng.

Cuối cùng cũng hiểu rõ được nguyên nhân, Chiến Khôn âm thầm kinh hãi. Người thanh niên này có tâm cơ sâu vô cùng, mặc dù ở nơi này bị mấy trăm mấy nghìn người vây quanh cũng vẫn cứ để lại hậu thủ cho mình, chính là chờ người khác sơ ý mà xuất thủ, nếu như không phải hắn vô cùng tự tin đối với thực lực của chính mình thì căn bản không làm được tới loại trình độ này.

Còn có một kiếm kinh thiên kia, một kiếm này giấu kín cho tới tận bây giờ mới thi triển ra trực tiếp phế bỏ đi một cánh tay của Tư Đồ Thiên Hà, có tác dụng chuyển bại thành thắng.

Chiến Khôn có chút hối hận rồi, đắc tội với một người thanh niên như vậy, nhân tài thế này hẳn phải mượn sức lôi kéo chứ không phải đắc tội.

Nhưng mà sự tình đã tới mức này thì chỉ có thể làm tới tận cùng. Nếu lúc này còn để hắn chạy thoát thì sẽ dựng cho Chiến gia một địch nhân cường đại.

Vừa mới suy nghĩ tới điều này, Chiến Khôn liền liếc mắt tới Cổ U Nguyệt, sau lại hướng ánh mắt vào trong trận chiến.

Đường Phong đứng ngạo nghễ trong thiên địa, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào Liễu Như Yên chắn trước mặt Tư Đồ Thiên Hà, thần sắc khiếp sợ trên khuôn mặt phó tông chủ Trảm Hồn Tông còn chưa mất đi hoàn toàn, nàng có chút không thể tin tưởng được nhìn lại chính mình.

Đứng ở phía sau nàng, tiếng rên rỉ của Tư Đồ Thiên Hà kêu lên liên tục, tuy rằng lão thất phu này là một cao thủ Linh Giai thượng phẩm nhưng cả cánh tay lại bị kiếm quang của Vô Cấp Kinh Mang Kiếm xuyên qua, loại đau đớn này cũng không thuộc khả năng chịu đựng của hắn. Hắn không trực tiếp ngất xỉu đi cũng đã là biểu hiện ra định lực không tồi rồi.

Trong lòng Đường Phong nảy lên một tia đáng tiếc nhàn nhạt, vừa rồi nếu không phải Liễu Như Yên xuất thế ngang trời, xông ra đỡ thay ám khí cho Tư Đồ Thiên Hà thì chính mình hoàn toàn có thể khiến hắn thương nặng thêm một lần nữa, cho dù không giết chết được thì cũng sẽ khiến hắn mất đi sức chiến đấu. Nhưng hiện giờ Tư Đồ Thiên Hà bị thương một cánh tay sẽ chỉ khiến cho cục diện càng trở nên bất lợi.

Tràng diên rơi vào yên tĩnh, mấy đại cao thủ Linh Giai thượng phẩm khiếp sợ, đám người vây xem lại càng khiếp sợ hơn.

Vốn có Liễu Như Yên tự mình vào cuộc thì bọn họ đều cho rằng ma đầu này sẽ chết đi vô cùng nhanh, nhưng lại không nghĩ tới hắn dĩ nhiên chiến đầu cùng Liễu phó tông chủ không rơi vào thế hạ phong, sau đó nhị trưởng lão Tư Đồ Thiên Hà cũng phải xuất trận.

Nếu đổi lại lúc khác thì loại cách làm này khẳng định sẽ bị người khác khinh bỉ, một người lấy lớn khi dễ nhỏ còn chưa tính, cả hai người cùng lên thực sự đáng chê cười. Nhưng mà tình huống lần này lại khác, lần này không phải là tỷ võ mà tới để đánh chết ma đầu này. Cho nên dù cách làm của Tư Đồ Thiên Hà có chút đáng lên án nhưng lại không thấy ai nói gì.

Có thể giết chết ma đầu chính là tạo phúc cho mọi sinh linh, nguyên nhân vì vậy cho nên Tư Đồ Thiên Hà còn chiếm không ít được ý tán thành.

Bây giờ thì ma đầu này nhất đinh phải chết rồi, trong lòng rất nhiều người suy nghĩ như vậy, ai nấy đều mở trừng mắt ra xem rõ rốt cuộc ma đầu này sẽ bị chém giết như thế nào.

Nhưng mà chuyện vừa rồi xảy ra thiếu chút nữa khiến con mắt của mọi người rớt ra ngoài. Hai đại cao thủ liên thủ không giết chết được ma đầu mà ngược lại nhị trưởng lão của Tư Đồ Thiên Hà còn bị hắn phế bỏ một cánh tay.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào nhị trưởng lão Tư Đồ thế gia này là giả mạo? Hay là thực lực của ma đầu đã cường đại tới loại trình đô này? Rất nhiều người chưa từng suy nghĩ cẩn thận, sau khi thấy rõ trận chiến với rồi đều âm thầm run sợ trong lòng, ai nấy đều vội vàng đánh giá lại thực lực của Đường Phong.

Tất cả đều cảm thấy vừa rồi Đường Phong bị mấy trăm mấy nghìn người tấn công đều chưa dùng tới toàn lực, chỉ là tiện tay ứng phó qua.

- Nghiệt súc, dám làm thương cánh tay của lão phu!

Vẻ mặt dữ tợn của Tư Đồ Thiên Hà hiện lên phía sau Liễu Như Yên, tròng mắt đỏ lừ nhìn chằm chặp vào Đường Phong giống như mãnh thú khát máu, tuy rằng đau đớn khiến mồ hôi lạnh chảy ra trên trán ròng ròng nhưng thần sắc vô cùng điên cuồng, hô hấp dồn dập, ngực phập phồng liên tục.

Bả vai của hắn đã không còn có máu chảy ra, bậc cao thủ như hắn có rất nhiều thủ đoạn cầm máu, nhưng mà ai cũng đều biết cánh tay của Tư Đồ Thiên Hà bị bắn trúng đã triệt để bị phế đi, kiếm quang xuyên qua cánh tay đánh nát bất đầu khớp xương của hắn, loại thương thế này căn bản không thể trị tốt được.

- Ta muốn ngươi nợ máu phải trả bằng máu!

Tư Đồ Thiên Hà gầm lên giận giữ, thân thể lướt qua Liễu Như Yên đánh tới Đường Phong.

Liễu Như Yên định há miệng hô lên rồi lại nhịn xuống, nàng biết rằng hiện giờ mình có nói cái gì thì lão thất phu Tư Đồ đều sẽ không nghe. Bất đắc dĩ chỉ có thể theo sát bước tiến của hắn công kích tới Đường Phong.

Cho dù chỉ còn sót lại một cánh tay để dùng thì Tư Đồ Thiên Hà vẫn là cao thủ Linh Giai thượng phẩm, huống chi hiện giờ hắn phát cuồng lên như vậy so vời bình thường có lý trí càng trở nên nguy hiểm hơn, thấy hắn lao như điên vào gần làm sao Đường Phong còn có thể đứng tại chỗ? Thân hình nhanh chóng thối lui đồng thời ném ra một loạt phi châm.

- Sưu.

Phi châm phá không bay tới, Tư Đồ Thiên Hà đánh ra một đạo chưởng phong đẩy dời đi, ý đồ đánh dạt những ám khí nhỏ bé này ra chỗ khác.

Nhưng mà những ám khí này bị chưởng phong đánh vào cũng không có dấu hiệu suy giảm tốc độ hay bị lệnh mà vẫn bay thẳng tới trước mặt Tư Đồ Thiên Hà.

Tuy rằng phi châm có thể tích nhỏ, lực sát thương nhẹ nhưng chính vì những nguyên nhân này cho nên có công năng phá tan cương khí, chưởng phong của Tư Đồ Thiên Hà căn bản không đủ để lay động phi châm của Đường Phong.

Tuy rằng Tư Đồ Thiên Hà điên cuồng nhưng không phải một điểm lý trí cũng không có, hắn phát hiện có chút không thích hợp liền nghiêng người tránh được những ám khí này.

Giống như vừa rồi Liễu Như Yên tránh đi Vô Cấp Kinh Mang Kiếm khiến cho nhị trưởng lão Tư Đồ thế gia bị hại, hiện giờ Tư Đồ Thiên Hà tránh khỏi phi châm cũng để cho Liễu Như Yên ăn phải quả đắng.

Nàng vẫn đi theo sát phía sau Tư Đồ Thiên Hà, những phi châm này không bắn trúng Tư Đồ Thiên Hà tự nhiên sẽ bay thẳng tới người nàng, nhìn thấy đã không còn kịp nãy, Liễu Như Yên đang ở giữa không trung căn bản không có điểm tựa để mượn lực bay đi chỗ khác, rơi vào đường cùng nàng chỉ có thể triển khai tróc ảnh thủ, một mảnh tàn ảnh bay chộp lấy toàn bộ phi châm vào trong tay, căm hận ném xuống mặt đất.

Lúc này Đường Phong và Tư Đồ Thiên Hà cũng đã giao chiến với nhau, cảnh giới Linh Giai thượng phẩm của Đường Phong hiện giờ là giả, căn bản không phải huy được thực lực ứng với Linh Giai thượng phẩm nhưng Tư Đồ Thiên Hà bị thương một cánh tay cho nên sức chiến đấu cũng giảm xuống đáng kể, hai người vừa giao thủ với nhau Đường Phong liền phát hiện đối phó với hắn đơn giản hơn nhiều so với Liễu Như Yên, ít nhất lấy thực lực hiện giờ của chính mình cũng có thể chống lại chính diện với hắn, không cần phải chạy trốn xung quanh như vừa rồi.

Ngắn ngủi thời gian ba hơi thở, hai người đã giao thủ mười mấy lần với nhau, mỗi lần va chạm đều khiến mặt đất rung chuyển lên, hàn quang của thanh thứ thần binh trên tay Đường Phong lóe ra, một đạo rồi lại một đạo kiêm quang bay ra liên tục, Tư Đồ Thiên Hà cũng không phải chỉ có hư danh, tuy rằng tuổi tác của lão lớn nhưng công lực lại rất thâm hậu, bàn tay lật đi lật lại, mỗi một chiêu đều mang theo khí thế mạnh mẽ không gì sánh bằng đánh tới, vậy mà liều mạng lại chỉ ngang bằng với Đường Phong.

Qua ba hơi thở, Liễu Như Yên cũng đã chạy tới đây, thấy có một cơ hội đánh tới Đường Phong, nàng đang chuẩn bị tung chưởng tới thắt lưng của hắn thì cũng là lúc chiêu thức của Tư Đồ Thiên Hà bao phủ tới nàng.

Chiêu này không phải nhằm vào Liễu Như Yên mà là nhằm vào Đường Phong, nhưng Tư Đồ Thiên Hà đang có chút điên cuồng căn bản không thu liễm uy lực của chiêu thức liền bao vây cả Liễu Như Yên vào bên trong.

Liễu phó tông chủ cau mày lại, quả đấm giương lên bắt buộc phải hóa giải công kích của Tư Đồ Thiên Hà, nhưng Đường Phong lại nhân cơ hội này phóng ra một đám ám khí xuyên qua khe hở.

Sưu sưu.

Một chuỗi ám khí bay tới, Liễu Như Yên vô cùng hối hận suýt nữa trúng chiêu, trong lúc hoảng sợ nàng vội vã nghiêng người tránh sang một bên, mồ hôi lạnh chảy khắp toàn thân.

- Chết! Chết! Chết!

Thần thái của Tư Đồ Thiên Hà càng dữ tợn hơn, chiêu thức hung ác độc địa giáng xuống Đường Phong liên tục, căn bản không quan tâm tới cương khí đang bị tiêu hao, điều này khiến cho mọi người đang xem đều mở rộng tầm mắt, bởi vì thời gian bình thường rất khó có thể thấy được bí kỹ của Tư Đồ thế gia được thi triển ra ngoài.

Chiến Khôn ở ngoài vòng chiến đấu chậm rãi lắc đầu. Những người đó chỉ chìm đắm vào hoa lệ và uy lực trong tuyệt học của Tư Đồ Thiên Hà nhưng hắn lại biết nếu như để cho Đường Phong và Tư Đồ Thiên Hà đơn đả độc đấu thì lão thất phu này sẽ chết vô cùng nhanh chỉ trong vòng một nén nhang.

Phàm là chiêu thức càng cường đại thì cương khí tiêu hao lại càng nhiều, Tư Đồ Thiên Hà cũng như vậy, một thân cương khí của hắn có thể chống đỡ được bao lâu? Ngược lại Đường Phong chiêu thức như mây bay nước chảy, vô cùng hoàn mỹ, căn bản không có nửa điểm khí lực bị lãng phí, cho nên hắn không bị tiêu hao bao nhiêu cương khí.

Một khi Tư Đồ Thiên Hà hết sạch cương khí thì cũng là lúc lão thất phu này về nơi chín suối.

Cũng may hiện giờ cũng không phải chỉ có Tư Đồ Thiên Hà độc đấu cùng Đường Phong mà còn có Liễu Như Yên ở bên cạnh. Nhị trưởng lão Tư Đồ thế gia điên cuồng không thể trông cậy vào, Chiến Khôn chỉ có thể chuyển hy vọng ký thác vào trên người Liễu Như Yên.

Hai người Linh Giai thượng phẩm a, liên thủ đối phó với một tiểu tử khoảng hai mươi tuổi chẳng lẽ còn không xong được sao? Trong lòng Chiến Khôn mơ hồ tuôn ra cảm giác vô lực, hắn hoàn toàn không nghĩ tới đại hội đồ ma sẽ có quang cảnh như thế này, nếu sớm biết rằng thì ngay lúc đo mình trực tiếp lấy đi tính mệnh của Đường Phong, làm sao có thể lưu lại bây giờ khiến cho tâm ý phiền loạn.

Trong lúc đang hối hận thì ở giữa sân nổi lên một ít biến hóa khiến hắn không biết nên cười hay nên khóc.

Nếu như chỉ là một mình Tư Đồ Thiên Hà và Đường Phong tranh đấu thì tràng diện còn đơn giản một chút, nhưng nhị trưởng lão Tư Đồ Thiên Hà công kích vào Đường Phong không muốn sống, còn Đường Phong một mặt thối lui một mặt ném ra một ít ám khí, hai người tranh đấu bất phân thắng bại, trong nhất thời cũng không nhìn ra ai đang chiếm thượng phong.

Nhưng mà mỗi khi Liễu Như Yên muốn gia nhập cuộc chiến thì luôn luôn bị Tư Đồ Thiên Hà đánh cho trở về.

Một lần như vậy, hai lần như vậy, rồi tới lần thứ ba, tình huống vẫn như cũ không thay đổi.

Điều này khiến cho người xem vây quanh ồ lên một hồi, ai nấy thầm nghĩ quả nhiên nhị trưởng lão Tư Đồ thế gia điên rồi, ngay cả Liễu phó tông chủ đều đánh.

Chiến Khôn cũng trầm giọng khen:

- Thủ đoạn hay!

Cổ U Nguyệt cười lạnh một tiếng:

- Nếu không có chút thủ đoạn như vậy thì hắn sớm đã bị chết rồi!

Cái đó gọi là người ngoài thì không biết còn người trong nghề biết rất rõ, người khác không nhìn ra huyền cơ và ảo diệu trong đó chỉ cho rằng hiện giờ Tư Đồ Thiên Hà đã phát cuồng nổi điên, căn bản không để ý tới phạm vi thương tổn của chiêu thức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.