Vô Thường

Chương 1096: Hư thiên điện mở ra



Một ngày Hư Thiên Điện mở ra cũng không có bất kỳ hạn chế gì, ai cũng đều có thể tiến nhập. Nhưng mà người không chút điểm thực lực nào sẽ dám đi? Nào sẽ dám vào?

Nơi này xác thực có vô số bảo bối, vô số kỳ ngộ nhưng đồng thời cũng vô cùng nguy hiểm, người không có thực lực đi vào bất quá là tìm tử lộ mà thôi.

Nhưng dù vậy mỗi một lần Hư Thiên Điện mở ra đều có vô số người chen chúc đi vào, những người này đều vô cùng tự tin với thực lực của chính mình, đều có niềm tin vào vận khí của chính mình. Chẳng qua số người đi vào thì nhiều mà số người ra thì lại rất ít, thông thường cứ một trăm người vào thì sẽ có một người đi ra, mà những người còn sống đi ra thì không một ai không có thành tựu và đạt được uy danh lớn.

Hư Thiên Điện là cầu nối để có được thanh danh nhưng cũng là quỷ môn quan thu gặt mạng người, suốt trăm nghìn năm qua không biết có bao nhiêu người tài giỏi táng thân tại chỗ đó, cho dù là cao thủ đứng đầu trong bốn thế lực lớn cũng có người chết ở bên trong, Chiến gia, Cổ gia, Trảm Hồn Tông... Những thế lực lâu đời này mỗi khi Hư Thiên Điện mở ra đều tổn thất rất nhiều cao thủ. Hơn nữa đều có một ít người lợi hại nhất chết đi.

- Hiện giờ ở đây không còn việc gì nữa, ta xin cáo từ.

Thần sắc Liễu Như Yên chán nản hướng Chiến Khôn và Cổ U Nguyệt nói một tiếng rồi xoay người đi.

Hư Thiên Điện mở ra, tự nhiên nàng cũng muốn đi. Nhưng mà nhớ lại vài người trước đó nàng còn nói qua với hai vị đệ tử sẽ dẫn bọn họ đi cùng, lại không nghĩ bây giờ đã âm dương cách biệt, trong lòng tự nhiên thương tiếc vô. Cũng may còn có đại đệ tử Tô Kinh Luận, Liễu Như Yên định trở lại Trảm Hồn Tông một chuyến để dẫn hắn ra.

- Nếu Cổ gia chủ không ngại thì cùng nhau đi vào?

Chiến Khôn quay đầu mời Cổ U Nguyệt.

Cổ U Nguyệt một ngụm từ chối:

- Không tiện.

Đối với Chiến Khôn, Cổ U Nguyệt không có nửa điểm hảo cảm, hiện giờ rõ ràng Chiến gia của hắn không làm được chuyện tốt nào, hắn không nên tiến tới đây làm lộn mọi chuyện cuối cùng khiến Đường Phong bị thương nặng rồi thất tung. Nếu không phải hắn thì sợ rằng Đường Phong sớm đã trở về Linh Mạch Chi Địa, người trong thiên hạ cũng không bị chết nhiều tới vậy.

Người nào cũng chỉ biết ghi tạc cừu hận trên đầu Đường Phong nhưng làm sao biết đầu sỏ gây nên chuyện này chính là Chiến Khôn.

- Vậy thì Chiến mỗ đi trước một mình.

Chiến Khôn gật đầu sau lại nhìn Chu Tiểu Điệp noi:

- Chẳng qua Chiến mỗ hy vọng Cổ gia chủ suy nghĩ một chút, giao nữ tử này cho Chiến gia, tuy rằng ma đầu biến mất nhưng cũng không hề chết đi, nếu như hắn xuất hiện làm mưa làm gió, có nữ tử này ở Chiến gia thì hắn cũng sẽ có vài phần cố kỵ.

Chu Tiểu Điệp nghe xong liền từ phía sau Cổ U Nguyệt lộ mặt ra, trên khuôn mặt hiện lên vẻ chán ghét tới cực điểm, trừng mắt oán hận nhìn Chiến Khôn.

Cổ U Nguyệt cười lạnh nói:

- Chờ cho hắn thực sự trở thành ma đầu cũng không muộn, Tiểu Điệp, chúng ta đi.

Lời vừa dứt, Cổ U Nguyệt nắm lấy tay Chu Tiểu Điệp nhanh chóng rời đi, nhìn lại hai bóng lưng của hai nàng, Chiến Khôn chậm rãi thở dài một tiếng, trên khuôn mặt hiện lên vẻ cay đắng.

- Cổ tỷ tỷ, hiện giờ chúng ta đi đâu? Sư phụ của ta ở nơi nào?

Dù sao Chu Tiểu Điệp cũng là một tiểu cô nương chưa thấy qua chuyện gì nhiều, lúc này đột nhiên phát sinh nhiều chuyện tình như vậy khiến cho nàng không thể tỉnh táo cuối cùng phải đi hỏi.

- Ừ, để ta nghĩ một chút.

Cổ U Nguyệt vừa đi vừa nhíu mày suy tư.

Hư Thiên Điện mở ra, nàng thân là gia chủ của Cổ gia làm sao bỏ qua được. Nhưng mà nếu mang theo Chu Tiểu Điệp đi thì lại không tiện, thực lực của tiểu cô nương này có chút thấp, nếu gặp phải chuyện gì trong đó đều không tốt. Nhưng nếu không mang theo nàng thì có thể an bài nàng ở nơi nào đây?

Đưa về Cổ gia? Tuy rằng đây cũng là một biên pháp nhưng lại rất lãng phí thời gian, tiến vào Hư Thiên Điện sớm hơn người khác thì sẽ thêm một ít chỗ tốt. Nếu như chậm chân thì chỗ tốt này sẽ bị người khác nhanh chân lấy được.

Nghĩ một hồi, đột nhiên ánh mắt Cổ U Nguyệt sáng ngời:

- Tiểu Điệp, ta mang ngươi tới Hư Thiên Điện thế nào?

Chu Tiểu Điệp nghe xong chần chờ nói:

- Ta cũng có thể đi sao?

- Đương nhiên là có thể.

Cổ U Nguyệt khẽ cười nói:

- Hư Thiên Điện mở ra, bất kỳ kẻ nào cũng có thể tiến nhập vào, không hề hạn chế ai.

- Nhưng mà thực lực của ta...

Chu Tiểu Điệp cũng tự biết thực lực của chính mình, Thiên Giai thượng phẩm trong thế tục là cao thủ đứng đầu, ở trong Linh Mạch Chi Địa cũng có một ít địa vị, nhưng mà ở chỗ này thì ngay cả một cái rắm cũng không bằng.

- Nếu ta đoán không lầm thì chỉ sợ sư phụ của ngươi cũng sẽ tới.

Cổ U Nguyệt nói chắc chắn từng từ.

- Thật sự?

Chu Tiểu Điệp hưng phấn vô cùng.

- Phải.

Cổ U Nguyệt gật đầu liền nói ra suy nghĩ của chính mình. Lúc này Đường Phong đột nhiên biến mất hoàn toàn do thủ đoạn của Thiên Cốc Lộc Đồng Tử, nếu Lộc Đồng Tử truyền âm cho người ở đây biết Hư Thiên Điện mở ra thì chắc chắn cũng sẽ nói cho Đường Phong biết. Mà Đường Phong có Hư Thiên Lệnh ở trên người, tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.

- Chúng ta phải nhanh tới Hư Thiên Điện.

- Được, chẳng qua tới nơi đó rồi thì phải theo sát ta. Nơi này vô cùng nguy hiểm, chỉ cần không cẩn thận một chút liền có thể vạn kiếp bất phục.

Cổ U Nguyệt dặn dò thận trọng, Chu Tiểu Điệp vội vã gật đầu.

Theo đạo lý mà nói, đi tới loại địa phương vô cùng nguy hiểm thế này không thích hợp mang theo Chu Tiểu Điệp, nhưng Cổ U Nguyệt biết nếu làm như vậy thì sẽ bán cho Đường Phong một cái nhân tình. Người thanh niên này có thể bức bách Chiến Khôn thành như vậy đã được định trước là người làm nên đại sự, hiện giờ tự nhiên muốn làm tốt quan hệ với hắn. Huống chi ngay từ đầu Cổ U Nguyệt cũng đã thích nha đầu Chu Tiểu Điệp.

Suy đoán của Cổ U Nguyệt chỉ chính xác một nửa, nàng khẳng định Đường Phong sẽ đi Hư Thiên Điện nhưng lại không nghĩ rằng hiện giờ hắn đã ở trong Hư Thiên Điện.

Hai nàng đi chuyển tới vị trí có Hư Thiên Điện cũng là lúc Đường Phong đang dần dần tỉnh lại.

Đột nhiên xuất hiện tại một địa phương vô cùng xa lạ, cảnh giác một hồi cũng không hề phát hiện ra Chiến Khôn và đám người tu luyện muốn giết chính mình, Đường Phong đã xác định mình đã rời khỏi địa phương hoang dã kia mà tiến tới đây.

Phòng này không lớn, lại có vẻ lạnh lẽo nhưng không hề tối tăm bởi vì trên vách tường có một chút ánh sáng huỳnh quang, nhưng quang mang yếu ớt hội tụ tại một chỗ cũng đủ để cho Đường Phong nhìn mọi vật xung quanh rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.