Vô Thường

Chương 1114: Đệ nhị đan điện



- Đại ca phải nhớ kỹ, nếu như muốn đi vào cổng vào của điện khác thì cứ đi thẳng một đường tới những gian phòng an tĩnh này là được, nếu gặp phải đường cụt thì tìm những chỗ có ít phòng ốc mà chạy tới.

Đoạn Tây Lâu một mặt dẫn đường một mặt vui lòng chỉ dẫn, điều này cũng giúp cho Đường Phong học thêm được không ít.

Hai người chạy một thời gian cuối cùng cũng mở mang kiến thức thêm về cảnh tượng náo nhiệt của Hư Thiên Điện.

Trước đây hai người đi thăm dò cũng không biết do tìm phải địa phương quá hẻo lánh hay có nguyên nhân gì, trước sau vài ngày cũng chỉ gặp được một đám người Vương gia còn hiện giờ đi đường gặp các nhân sĩ giang hồ kết thành tốp thành đàn.

Thân phận của Đường Phong rất mẫn cảm, tự nhiên phải dùng Tá Thi Hoàn Hồn để cải biến dung mạo, giống như trên mặt của Đường Phong có một cái mặt nạ da người tồn tại, Đoạn Tây Lâu bày tỏ vẻ khâm phục, bởi vì cho dù hắn quan sát thật kỹ cũng không thể tìm thấy được một kẽ hở.

Đi dọc theo con đường gặp rất nhiều các nhân sĩ giang hồ có vui có buồn, có lẽ đều liên quan trực tiếp tới việc tầm bảo, có người nằm ở trên thi thể thân nhân khóc lớn, tràng diện nhìn qua vô cùng thê lương, cực kỳ bi thảm khiến người khác không dám nhìn thẳng vào.

Thậm chí có người còn vung đao kiếm để tranh chấp một gian phòng chưa được thăm dò, thề một sống một chết, cuối cùng bảo vật còn chưa tìm được thì cái mạng đã đánh mất.

Hiện giờ bách thái chúng sinh chỉ thấy được tài phú.

Tuy rằng tràng diện náo nhiệt nhưng Đường Phong và Đoạn Tây Lâu lại không có nguy hiểm. Dù sao mọi người đến đây cũng chỉ vì tầm bảo, không có người mong muốn lãng phí thời gian để dây dưa với người khác, cho dù người khác tìm được bảo bối thì cũng phải suy nghĩ một chút xem xem xuất thủ cướp giật có lời hay không. Hơn nữa người hỗn trong giang hồ cũng đều quan tâm một vấn đề chỉ có kẻ không có phẩm hạnh mới làm ra chuyện giết người đoạt của.

Cho đến đám người Vương Bá kia cũng lấy lý do thế giao để mạnh mẽ cướp đoạt đồ của Đoạn Tây Lâu, không hề nói lý.

Trước đây nghe được Đoạn Tây Lâu nói Hư Thiên Điện vô cùng lớn không thể đi hết, Đường Phong cũng không biết thực hư thế nào nhưng hiện giờ cuối cùng hắn cũng đã lý giải được.

Hai người lấy cảnh giới Thiên Giai thượng phẩm toàn lực chạy suốt nửa ngày mới đến được lối vào của Hư Thiên nhị điện.

Trước mặt là đường cụt, chỉ có một bức tường ngăn cách, Đoạn Tây Lâu nhìn quanh quẩn rồi chỉ vào phía trước nói:

- Chính là ở đây không sai.

- Có cần phải mở ra cơ quan then chốt?

Đường Phong hỏi bởi vì hắn cũng không thấy chỗ đi vào.

- Có.

Đoạn Tây Lâu đi về phía trước, hắn sờ soạng tìm kiếm trên bức tường gần đó một hồi, sau một thời gian thần sắc liền vui vẻ, hắn đưa tay chạm vào một chỗ trên bức tường rồi ấn vào, cùng với âm thanh răng rắc thì trên vách tường lộ ra một cái cửa.

- Đi!

Đoạn Tây Lâu gọi một tiếng, hai người cùng đi vào bên trong. Một màn này vừa vặn bị đám người ở gần đó nhìn thấy, lúc đầu bọn họ thấy Đoạn Tây Lâu sờ soạng tìm kiếm ở trên vách tường còn nhịn không được trào phúng trong lòng, ai nấy thầm nghĩ người này điên rồi, nơi này không có gian phòng mà cứ tìm mãi, nhưng đến khi vách tường lộ ra một cái cửa khiến cho đám người nhất thời sợ ngây người.

- Sư phụ sư phụ, nơi này dĩ nhiên có mật thất!

Có người đứng trong đám nói với một lão giả mặc áo bào xanh.

- Khắp mọi nơi trong Hư Thiên Điện đều là mật thất, có gì phải kinh hãi?

Lão giả áo bào xanh trách cứ một hồi, chẳng qua trong lòng lão cũng rất nghi hoặc, bởi vì cho dù thấy thế nào thì cái cửa kia cũng có chút khác biệt so với các gian phòng khác, ở bên trong cái cửa dĩ nhiên còn có một bậc thang kéo dài về phía trước.

- Đi, chúng ta cũng đi xem.

Lão giả thanh sam không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, hắn dẫn theo đồ đệ của chính mình đi vào bên trong cánh của.

Chính mình mở ra cửa lại tiện nghi cho người khác, điểm này Đường Phong và Đoạn Tây Lâu cũng không thèm để ý.

Hư Thiên có mười điện, tuy rằng rất ít người biết bố cục ở trong mười điện nhưng không có nghĩa là không ai biết. Hơn nữa bắt đầu từ đệ nhị Đan Điện thì các cơ quan then chốt và cạm bẫy gặp phải cũng sẽ khó hơn rất nhiều với Thủy Điện, cho dù có thể đi vào nhưng cũng phải có chút thực lực mới có thể tìm được linh đan ở bên trong Đan Điện.

Lão giả mặc áo bào xanh mang theo đám người đi lên bậc thang, chỉ trong thời gian nửa chén trà cuối cùng cũng đi hết được, phóng mắt nhìn lại chỉ thấy nơi này cũng không khác mấy so với địa phương mình thăm dò lúc trước.

Chỉ là linh khí nơi đây nồng nặc hơn không ít, hơn nữa trong không khí có một mùi thơm phiêu đãng, mùi thơm này khiến cho con người ta cảm giác dễ chịu nhẹ nhàng, mệt nhọc của mấy ngày thăm dò cũng tan biến trong nháy mắt.

- Ở đây có linh đan!

Mũi của lão giả khá tinh, hắn vừa cảm nhận liền hưng phấn kêu lên.

- Vậy hai người kia đâu?

Đám đệ tử bên người lão giả quay đầu nhìn xung quanh, nhưng chỗ này chỉ có vô số phòng ốc và đường rộng mênh mông ở khắp nơi, không thấy được hình bóng của Đoạn Tây Lâu và Đường Phong.

Trong lúc đang tìm kiếm thì đột nhiên có âm thanh răng rắc truyền lại cách đó không xa, phóng mắt nhìn lại chỉ thấy hai người thanh niên đi ra từ bên trong căn phòng ở gần, một người đó có vẻ vui sướng hài lòng cầm một hộp đan dược.

- Nhanh như vậy?

Lão giả áo bào xanh không khỏi động dung, bọn họ theo sát Đường Phong và Đoạn Tây Lâu đi tới Đan Điện, mặc dù có chậm một chút nhưng cũng chỉ trong thời gian rất ngắn, vậy mà hai người đã thu hoạch được bảo vật ở bên trong rồi đi ra, tốc độ này xác thực có chút quá nhanh.

Chẳng lẽ do cơ quan then chốt ở đây có độ khó thấp hay là do thực lực của hai người này cao thâm, nhưng hai người này đều có cảnh giới Thiên Giai không khác biệt so với mình, sao có thể cao thâm được?

- Sư phụ, chúng ta có nên dò xét hay không?

Đám đệ tử của lão giả vô cùng gấp gáp.

- Không vội, chúng ta không quen nơi đây, trước tiên xem tình hình của bọn họ đã.

Người trong giang hồ càng già thì lá gan càng nhỏ, lão giả áo bào xanh luôn luôn bảo trì cẩn thận.

Đường Phong và Đoạn Tây Lâu đi vào trong gian phòng tầm bảo, tự nhiên không có khả năng chạy đi quá nhanh, từ lúc vào bên trong Đan Điện thì hai người liền triển khai thân thủ, vẫn như cũ chính là Đoạn Tây Lâu phá giải cơ quan then chốt còn Đường Phong xuất lực lấy bảo vật, cả hai phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, tăng thêm sức mạnh, không có kẽ hở, chỉ cần trong phòng có bảo vật thì trong chốc lát liền rơi vào tay hai người.

Lão giả áo bào xanh dẫn theo một đám người đuổi theo Đường Phong một thời gian, chỉ thấy hai người vô cùng bận rộn, một khắc cũng không ngừng nghỉ ngơi, thông thường có thể lấy được một hộp đan dược từ bên trong gian phòng.

Tốc độ tầm bảo và hiệu suất này khiến cho lão giả và đám đệ tử đỏ cả con mắt.

- Sư phụ...

Tên đệ tử mở miệng lúc trước nuốt nước bọt, nhịn không được lại hỏi một tiếng.

- Không vội, chờ một chút!

Lão giả áo bào xanh vô cùng trấn định.

Trong lúc đang chờ thì lão giả thấy một trong hai người trẻ tuổi vội vã chạy tới phía bên này.

- Người tới không tốt, mọi người cẩn thận.

Lão giả khẩn trương la lên một tiếng, chúng đệ tự vội vã âm thầm vận khởi cương khí.

Đoàn người này đi theo phía sau, làm sao Đường Phong không biết? Chỉ là từ trên người bọn họ cũng không cảm giác được một chút ác ý cho nên Đường Phong mới mặc kệ bọn họ đuổi theo.

Nhưng mà bọn họ đuổi theo mãi cũng không phải chuyện tốt, Đường Phong đành phải quay lại.

- Lão tiên sinh.

Đường Phong đi tới gần thấy đám người như gặp phải đại địch không khỏi dở khóc dở cười, đoàn người này thực lực tốt xấu lẫn lộn, mạnh nhất có Thiên Giai đỉnh phong, còn lại là Thiên Giai hạ phẩm, Thiên Giai trung phẩm, thậm chí còn có Địa Giai, không hiểu vì sao bọn họ leo lên được Hư Thiên Phong?

Đoạn Tây Lâu đã từng nói qua, Hư Thiên Phong rất khó leo.

- Vị bằng hữu có chuyện gì vậy?

Lão giả áo bào xanh cảnh giác hỏi Đường Phong.

- Ta muốn đổi cùng lão tiên sinh đổi chút nước trong, không biết lão tiên sinh có nguyện ý hay không?

Đường Phong nhìn mấy túi nước bên hông mấy người mở miệng hỏi.

Chính mình đã đến Linh Giai, cho dù một tháng không ăn uống cũng không có vấn đề, Đoạn Tây Lâu thì ngược lại, Đường Phong thấy môi của hắn khô nứt, có lẽ do suy nghĩ quá nhiều trong khoảng thời gian này cho nên mới tìm đến đám người để đổi lấy một chút nước trong.

Bọn họ có nhiều người, mang theo nước trong cũng không ít.

- A, thì ra là như vậy.

Lão giả áo bào xanh buông lỏng người, hướng một tên đệ tử nói

- Mang túi nước đưa cho vị bằng hữu này.

Tên đệ tử kia cũng tương đối nghe lời, hắn liền nhanh chóng cởi túi nước ở bên hông mình ném tới Đường Phong, Đường Phong giơ tay đón đỡ tiện tay ném lại cho người đó một vật.

- Đây là cái gì?

Tên đệ tử giơ tay tiếp nhận, phóng mắt nhìn lại dĩ nhiên là một hộp đan dược.

- Tuyết Phách hoàn, dưới Thiên Giai phục dụng có khả năng tăng thêm mười năm công lực!

Đường Phong hướng hắn cười cười, nhất thời sắc mặt tên đệ tử vui mừng như điên.

Bởi vì trong nhóm người chỉ cũng chỉ có hắn là cảnh giới Địa Giai, vừa lúc có thể dùng đan dược này.

- Đa tạ lão tiên sinh.

Đường Phong hướng lão giả áo bào xanh chắp tay nói, hảo tâm nhắc nhở một câu:

- Ta khuyên lão tiên sinh không nên tầm bảo tại chỗ này, các cơ quan then chốt và cạm bẫy tại đây nguy hiểm hơn rất nhiều so với địa phương các người tìm kiếm lúc trước, lấy thực lực của những người này sợ rằng không ứng phó được, đến lúc đó mất đi tính mệnh thì đã muộn.

Dứt lời, Đường Phong cũng không chờ đám người kịp phản ứng liền chạy về.

- Đại ca thật có lòng tốt.

Lúc Đường Phong trở về Đoạn Tây Lâu khẽ cười nói.

- Có thể chặn lại thì cứ chặn, hơn nữa cũng do chúng ta nên bọn họ mới có thể tới Đan Điện, nếu không cẩn thận bị chết thì sợ rằng còn đổ trách nhiệm lên đầu chúng ta, vậy chẳng phải rất oan uổng sao.

Đường Phong vừa nói vừa đưa túi nước cho Đoạn Tây Lâu.

Đan Điện, xác thực vô cùng nguy hiểm! Đừng thấy tốc độ tầm bảo của Đoạn Tây Lâu và Đường Phong rất nhanh, đó là bởi vì một người tinh thông cơ quan và cạm bẫy ở trong Hư Thiên Điện, còn người kia xuất thủ lấy bảo, nếu đổi lại là những người khác tới đây thì không biết phải tốn bao nhiêu thời gian.

Mà Tuyết Phách hoàn vừa rồi Đường Phong đưa cho bọn họ cũng là tìm được ở bên trong Đan Điện.

Loại Tuyết Phách hoàn này Đường Phong cũng chưa nghe nói qua, đại khái cũng là một loại linh đan nhưng tác dụng của nó không lớn, người tu luyện dưới Thiên Giai ăn vào có thể tăng thêm được mười năm công lực, nhưng không thể tăng cảnh giới, loại đan dược có tác dụng như vậy cũng là lần đầu tiên Đường Phong nghe thấy.

Mười năm công lực, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, vô duyên vô cớ có được, ai lại không muốn?

Tuy rằng Tuyết Phách hoàn quý trọng nhưng Đường Phong không có việc để dùng, ngay cả Đoạn Tây Lâu cũng không cần tới thứ này, đem nó đổi lấy một túi nước cũng có lời.

Từ lúc từ biệt đám người kia, hai người Đường Phong và Đoạn Tây Lâu càng ra sức tìm kiếm ở bên trong Đan Điện.

Bởi vì bọn họ phát hiện có rất nhiều phòng ốc chưa bị thăm dò ở bên trong Đan Điện, không giống như bên trong Thủy Điện tìm kiếm tám chín phần gian phòng cũng không có thu hoạch.

Nguyên nhân của hiện tượng này cũng giống như lời nói của Đoạn Tây Lâu, bí mật của mười điện rất ít người biết đến.

Hơn nữa cho dù có người biết được bí mật thì cũng không dừng lại bên trong Đan Điện. Nếu đã biết Đan Điện thì chắc chắn cũng biết mấy điện ở phía sau, có thể nói nhưng người tới nơi này đều có nhu cầu riêng, người cần vũ khí, người cần điển tịch, người cần kỳ trân dị bảo, bọn họ sẽ đi tới các điện khác cho nên hai người Đường Phong và Đoạn Tây Lâu mới thu hoạch được nhiều như thế.

Hư Thiên Điện chỉ mở ra trong vòng một tháng, cho dù bất kỳ ai cũng không muốn lãng phí thời gian.

Tìm kiếm trong đan điện suốt một ngày, linh đan thu hoạch được cũng không ít nhưng vẫn không phải loại Đường Phong muốn tìm. Hắn muốn tìm kiếm bên trong Đan Điện cũng chỉ vì tìm kiếm linh đan có thể trị thương được vết thương của xương cốt và kinh mạch, còn những linh đan này đều dùng để phụ trợ tu luyện, hoặc dùng để chiến đấu, đều không phải loại Đường Phong mong muốn.

Nhưng Đoạn Tây Lâu vẫn luôn chia đôi tất cả linh đan, hắn một nửa, Đường Phong một nửa.

Linh đan hữu dụng, tự nhiên Đường Phong sẽ không từ chối.

- Đại ca, chúng ta vẫn tìm kiếm bên trong Đan Điện sao?

Trong thời gian nghỉ ngơi Đoạn Tây Lâu liền hỏi.

- Ngươi muốn đi địa phương khác sao?

Đường Phong hỏi lại một câu, bởi vì hắn thấy thần sắc của Đoạn Tây Lâu phảng phất như muốn đi nơi khác.

- Phải, ta muốn đi Công Pháp Điện.

Đoạn Tây Lâu đáp.

Đoạn gia xuống dốc, tự nhiên hắn muốn chấn trụ Đoạn gia mạnh lên, mà để trợ giúp một gia tộc quật khởi thì tuyệt đối mấy bình đan dược không làm được, vũ khí cũng chỉ là một chuyện, căn bản nhất chính là võ điển tu luyện.

Chỉ cần có võ điển bí tịch tốt thì có thể giúp người tu luyện tấn chức rất nhanh thành cao thủ, tới bước này rồi thì vũ khí đan dược gì đó tự nhiên muốn là có.

Chính vì nguyên nhân này chi nên Đoạn Tây Lâu mới muốn đi Công Pháp Điện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.