Vô Thường

Chương 1119: Võ điện



- Không có thứ gì để chứng minh thân phận.

Đoạn Tây Lâu tìm kiếm thi thể của hắn. Thứ nhất là muốn tìm những thứ hữu dụng, thứ hai là để nhìn thân phận của hắn một chút, như vậy khi rời khỏi Hư Thiên Điện thì cũng có thể báo tin tới gia tộc của hắn.

Ngược lại Đường Phong có thể cô động âm hồn biết được thân phận của hắn, nhưng suy nghĩ một chút liền cảm thấy không nên làm vậy.

- Đại ca chờ một lát.

Tính tình Đoạn Tây Lâu phúc hậu, hắn không đành lòng nhìn người này phơi thân bên ngoài liền nhanh đưa thi thể vào bên trong gian phòng.

- Ngươi cầm lấy kiếm này, chẳng qua cẩn thận một chút đừng để nó làm bị thương.

Đường Phong đưa thanh trường kiếm thứ thần binh trên tay tới.

Đoạn Tây Lâu vội vãn từ chối:

- Không cần.

- Cho ngươi mượn cầm.

Hiện giờ Đường Phong đã có một thanh thứ thần binh cho nên thanh trường kiếm này không có chỗ dùng tới.

Đoạn Tây Lâu còn đang muốn từ chối thì Đường Phong đã ném thanh trường kiếm qua, trong lúc hoảng sợ hắn vội vã vận chuyển cương khí hộ thân tiếp nhận, kiếm khí tiết ra ngoài, thân kiếm rung lên không ngừng, ánh mắt Đoạn Tây Lâu sáng ngời:

- Kiếm tốt.

Sao không tốt được chứ? Kiếm đã sinh ra kiếm linh rồi.

Sau khi tán thưởng một tiếng, thanh trường kiếm dĩ nhiên an ổn xuống, kiếm khí tiết ra ngoài cũng chậm rãi thu lại, trở nên vô cùng đơn giản tự nhiên. Đoạn Tây Lâu sửng sốt, thoáng vận khởi cương khí quán nhập vào thân kiếm, lại thấy thanh kiếm phóng xuất uy lực vốn có của nó.

Đường Phong nhìn vậy không nói được câu nào.

- Thanh kiếm này có vẻ rất hợp với ngươi a.

Nếu tính tình không hợp nhau thì tại sao thanh trường kiếm yên lặng như vậy? Lúc Đường Phong cầm nó trên tay thì nó bạo động không ngừng.

- Ha ha ha ha!

Đoạn Tây Lâu vui sướng vô cùng.

- Như vậy xem ra thanh kiếm này thuộc về tiểu đệ rồi!

Trong thời gian còn ở Thủy Điện, Đoạn Tây Lâu tìm được không ít thiên binh, chẳng qua sau đó đều phải bỏ hết chỉ giữ lại một thanh, lúc đó hắn còn đang cưỡi ngựa xem hoa, lại không nghĩ tới hiện giờ chiếm tiện nghi được một thanh thứ thần binh.

Chuyện này coi như ngoài ý muốn, mục đích của hai người cũng không phải Võ Điện, kiếm được một thanh trường kiếm thứ thần binh cũng không dừng lại, cả hai vội vã đi tới đường vào của điện tiếp theo.

Dọc đường đi cũng gặp không ít người, những người này tới đây tìm vũ khí tốt để tu luyện nhưng đều có vẻ mặt cau có, rất nhiều người đối mặt với cơ quan then chốt bên trong căn phòng và bản thân vũ khí phản kích khiến cho hết đường xoay sở, bị cơ quan then chốt gây thương tích, gào thét vô cùng thê lương.

Có thể nói trong Võ Điện hầu như có một mùi vị máu tươi chảy xuôi.

- Bố cục của Hư Thiên Điện có chút ý tứ.

Đột nhiên Đoạn Tây Lâu nở một nụ cười.

- Tại sao?

Đoạn Tây Lâu chậm rãi nói:

- Đại ca xem, Hư Thiên Thủy Điện là dành cho số lượng người lớn, đại đa số đều là người tu luyện không có thực lực đủ cho nên chỉ có thể tìm kiếm ở bên trong Thủy Điện, nếu không phải tiểu đệ đã nghiên cứu Hư Thiên Điện mấy chục năm thì chỉ sợ cũng không có can đảm tiến vào cùng đại ca. Mà đệ nhị Đan Điện dường như có bố cục cố ý, giúp cho người tầm bảo có chút linh đan diệu dược để mà đi vào trong mấy điện phủ kế tiếp, khi đi tầm bảo thường thì sẽ bị thương tích, nếu không tìm được chút linh đan bên trong Đan Điện thì sao tự cứu được mình?

- Ngươi nói chính là bố cục bên trong Hư Thiên Điện chính là giúp cho người tầm bảo thuận lợi hơn?

Đường Phong hỏi.

- Đúng vậy, bản thân Hư Thiên Điện đã khiến cho người khác sinh nghi, rốt cuộc nó do người nào tạo ra? Hư Thiên Điện tồn tại là vì cái gì?

Đoạn Tây Lâu nghiên cứu Hư Thiên Điện rất nhiều năm, tầm mắt tự nhiên xa hơn so với Đường Phong một chút. Ít nhất những điều vừa rồi Đường Phong còn chưa nghĩ tới.

Nửa ngày sau đó, hai người mới tới lối vào của Linh Thảo Điện, vẫn như cũ mở ra cơ quan then chốt, cả hai người nhanh chóng bước lên bậc thang tiến vào bên trong Linh Thảo Điện.

Vừa mới tiến vào Linh Thảo Điện, Đường Phong liền ngây ngẩn cả người, bởi vì hắn cảm giác được cảnh tượng nơi đây không giống với các điện phủ trước.

Ngược lại Đoạn Tây Lâu không có chút ngạc nhiên, hắn đã xem qua ghi chép bên trong điển tịch cho nên mới có thể bình tĩnh như vậy.

Toàn bộ Linh Thảo Điện khác hoàn toàn so với Đan Điện và Võ Điện, ở đây có ánh sáng chiếu vào, hơn nữa toàn bộ điện phủ rực rỡ chói lòa, ngẩng đầu nhìn lên cũng không có chút trở ngại, phía trên đỉnh đầu là một mảnh hư không bao la rộng lớn.

Không khí bên trong Linh Thảo Điện tỏa ra một mùi thơm ngát, âm thanh côn trùng kêu truyền tới bên tai, tiếng chim hót kêu vanh thánh thót, phía trên là bầu trời quang vạn dặm, phía dưới là thảm cỏ xanh hồng, đệ tứ Linh Thảo Điện nào còn chút dàng dấp của Hư Thiên Điện? Đường Phong đặt mình trong đấy phảng phất như đang ở bên trong núi rừng cổ kính.

Chẳng qua núi rừng cổ kính này cũng không giống với những núi rừng bình thường khác, ở đây không có cây cối dư thừa mà chỉ toàn là hoa và cỏ đập vào mắt.

Các tảng đá lớn nối tiếp nhau chia dược viên thành hai bên đường, liếc mắt nhìn lại không thấy tận cùng, quả thực quy mô này vượt quá sức tưởng tượng của con người.

Cực quý trọng, không quý trọng lắm, bình thường, tầm thường, tất cả nhưng loại kỳ trân dị thảo trong thiên hạ đều có thể tìm được tại nơi đây.

Hồng, hoàng, lam, lục, các loại màu sắc rực rỡ sáng lạn, những nụ hoa đua nhau khoe vẻ đẹp rạng ngời, những quả thành thục tản ra mùi thơm cùng vẻ ngoài sáng bóng.

- Đây...

Đường Phong sợ đến ngây người, hắn không biết làm sao để biểu đạt tâm tình của chính mình, khung cảnh chỗ này khiến cho hắn có chút mê man, cảm giác giống như chính mình đi một bước ra khỏi Hư Thiên Điện đến một chốn bồng lai tiên cảnh.

- Linh Thảo Điện là một nơi đặc thù tồn tại bên trong Hư Thiên Điện.

Đoạn Tây Lâu hít sâu vào một hơi, tuy rằng hắn sớm đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt cũng bị chấn động không ngừng.

- Cũng không biết vị kỳ nhân nào đã kiến tạo nên Linh Thảo Điện.

Không đề cập tới bản thân Linh Thảo Điện đã tồn tại một cách kỳ lạ, chỉ riêng quy mô này cũng đủ cho người đời kính ngưỡng. Các tông môn đều có dược viên của chính mình, tông môn nhỏ có dược viên nhỏ, tông môn lớn có dược viên lớn. Dù sao cũng phải bồi dưỡng thảo dược ở bên trong dược viên phục vụ cho tông môn. Đó mà một kiến trúc mà tông môn nào cũng phải có.

Ví dụ như Trảm Hồn Tông, khi Đường Phong còn đang làm chức quản sự dược viên bên trong Trảm Hồn Tông thì cũng kiến thức được phong phạm dược viên của một tông môn lớn, nhưng dược viên bên trong Trảm Hồn Tông căn bản không thể nào so sánh với Linh Thảo Điện ở đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.