Vô Thường

Chương 147: Lực lượng tinh thần



Cũng không biết qua bao lâu, Đường Phong chán nản thở dài một tiếng, bỏ qua ý nghĩ này.

Đã không dùng được biện pháp nhẹ nhàng vậy chỉ có thể cứng rắn. Đại môn này nhất định là do lực lượng thần kỳ hóa thành, chỉ cần đánh tan lựu lượng này là được, chỉ cần có lực lượng cường đại, hết thảy đều có thể.

Lúc này Đường Phong chỉ có thể dựa vào lực lượng tinh thần của mình.

Lực lượng tinh thần nói dễ hiểu thì chính là lực lượng ẩn chứa trong tinh thần của một người, là một loại lực lượng vô hình vô chất. Tại sao những cao thủ chỉ dùng một ánh mắt là có thể để cho một vài người thực lực thấp kém ói máu tươi, người đó sẽ lập tức bị thương nặng, thậm chí là mất mạng? Nguyên nhân chính là do lực lượng tinh thần, những cao thủ có lực lượng tinh thần cường đại, thông qua lực lượng này có thể quấy nhiễu đến hơi thở của người khác, thậm chí là sinh mệnh.

Đây mặc dù là một lực lượng rất huyền diệu, nhưng quả thực nó có tồn tại. Sát khí cũng có thể coi như một loại lực lượng tinh thần, trái ngược với lực lượng sinh mệnh, cũng là một loại lực lượng tinh thần.

Lực lượng tinh thần cường đại có thể mang tới cho người tu luyện rất nhiều chỗ tốt. Có thể phòng ngừa người tu luyện khác quấy nhiễu bản thân mình, còn có thể giúp bản thân đột phá bình cảnh, lực lượng tinh thần cường đại đến một trình độ nhất định thậm chí còn có thể không lo lắng tẩu hỏa nhập ma.

Nếu muốn rèn luyện lực lượng tinh thần chỉ có một cách, thông qua thời gian tích lũy, lịch duyệt tăng lên, trả qua nhiều loại gian khổ.

Hiện tại Đường Phong chẳng qua chỉ là Hoàng giai thượng phẩm, lực lượng tinh thần so với người tu luyện cùng cấp mặc dù cường đại hơn một chút nhưng cũng không tính là mạnh mẽ.

Bất qua đã đi tới bước này Đường Phong cũng không nỡ buông tha, chỉ có thể là ngựa chết thì trước mắt thấy ngựa sống thì chọn, cứ thử làm một lần.

Tập trung nhìn cánh cửa lớn trước mặt, mang theo toàn bộ lực lượng tinh thần của bản thân đánh tới cánh cửa trước mặt.

“Oanh!” một tiếng, Đường Phong chỉ thấy hai mắt tối sầm, một cảm giác đau đón từ trong hồn phách truyền đến, loại cảm giác đau đớn này căn bản không cách nào chịu đựng được, đau tới cực điểm. Lực lượng tinh thần vừa xông tới thiếu chút nữa thì giớiải tán trở về bản thể, Đường Phong cố gắng chịu đựng, cố gắng làm cho tinh thần an ổn trở lại,

Thời điểm lực lượng tinh thần của Đường Phong và cánh cửa đụng nhau, cánh cửa nhìn như kiên cố lại hung hăng lay động một cái.

Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm tư nhưng Đường Phong vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Dùng lực lượng tinh thần của mình công kích cánh cửa căn bản chính là mạo hiểm tính mạng của chính mình, một khi lựu lượng tinh thần bị tổn thương, không phải tu dưỡng nửa năm một năm là có thể khỏi hẳn, nếu nhẹ thì Đường Phong có thể bị biến thành ngu ngốc, nặng thì sau này hắn hoàn toàn không còn bất cứ tri giác gì nữa, mặc dù cơ thể còn sống nhưng lại không làm được bất cứ chuyện gì, căn bản chính là một cái xác sống.

Nhưng vừa rồi cánh cửa lớn này lại thật sự lay động một cái quả thực rất ngoài ý muốn của Đường Phong, làm cho hắn thấy được một tia hi vọng, đó cũng là một chuyện tốt.

bỏ dở giữa chừng không phải là tính cách của Đường Phong. Qua tình huống vừa rồi, Đường Phong biết chỉ cần mình có thể khống chết tinh thần thật cẩn thận, thời điểm lực lượng tinh thần đụng vào cánh cửa hoàn toàn không có gì đáng ngại, chỉ cần có thể gắng gượng chịu đựng cảm giác đau đón khổ sở đó là được. Nếu là quá đau đớn, đến mức Đường Phong không chịu nổi thì tại nạn có thể sẽ phủ xuống, nhưng Đường Phong có lòng tin đối với bản thân, đây không phải là tự đại mà là tự tin.

nghỉ ngơi trong chốc lát, chờ sự đau đớn trong hồn phách biến mất, Đường Phong lại một lần nữa sử dụng lực lượng tinh thần công kích lên cánh cửa.

vẫn giống với lần đầu, một cảm giác đau đón giống như thủy triều trào đến, cánh cửa lớn cũng hung hăng lay động một cái.

Cảm giác đau đớn này cũng không thế so sánh với đau đớn thể xác, nó kịch liệt hơn hơn cả chục cả trăm lần! chỉ người có ý chí vô cùng kiên cường mới có thể chịu được loại hành hạ phi nhân này.

Một hồi lâu sau. Đường Phong lại một lần nữa công kích lên cánh cửa.

Trong không gian huyền diệu này, lặp đi lặp lại hành động tự hại mình này, một lần lại một lần không ngừng lại, Đường Phong không biết mình đã bao nhiêu lần điều khiển lực lượng tinh thần công kích cánh cửa. hắn hoàn toàn không có tinh thần đi tính thử. Mỗi lần đau đớn vừa biến mất. hắn lại tiếp tục công kích cánh cửa. không có một chút do dự nào.

Dần dần, Đường Phong công kích lên cánh cửa mặc dù vẫn rất đau đớn. nhưng cũng không còn đau đón như lúc ban đầu nữa. cảm giác đau đón dần dần aiảm đi, thời gian nghỉ ngơi cũng càng ngày càng ngắn, biên độ rung động của cánh cửa càng ngày càng lớn.

Tất nhiên đây không phải là đã đau đớn đến chết lặng mà là bởi vì qua vô số lần công kích, một lần lại một lần, tinh thần của Đường Phong đã dần dần trở lên mạnh mẽ.

Không nghĩ tới còn có chỗ tốt như vậy, Đường Phong thật sự có chút vui mừng.

Tu luyện lực lượng tinh thần căn bản không phải nhân lực có thể quyết định, huống chi cũng không ai dám cả gan làm như Đường Phong lúc này, dùng lực lượng tinh thần đi liều mạng.

Hành động của Đường Phong làm cho tinh thần của hắn trở nên mạnh mẽ. Trong chuyện này, can đảm chiếm ba phần, vận khí lại chiếm tới bốn phần quyết định.

Qua một thời gian. Đường Phong thậm chí chỉ cần nghỉ ngơi thời gian mấy hơi liền có thể một lần nữa công kích lên cánh cửa. Mà cánh cửa càng ngày càng lung lay mạnh mẽ, biên độ rung động càng ngày càng lớn.

Rốt cục, sau khi Đường Phong liều mạng công kích lên cánh cửa ba lần liên tiếp, oanh một tiếng, cánh cửa lớn đã bị đụng vỡ. những đồ án văn tự trên cánh cửa hội tụ đến chung một điểm, sau đó biến mất không thấy gì nữa.

“Ha ha ha ha!” Đường Phong không nhịn được phá lên cười, nhưng đây vốn là không gian tinh thần, căn bản không có bất kỳ âm thanh gì truyền ra ngoài.

Chịu đựng cảm giác đau đớn trong thời gian dài như vậy, cuối cùng cũng công phá được cánh cửa cực lớn này.

Chỉ chốc lát sau khi cánh cửa lớn mở ra, Đường Phong liền đi vào bên trong.

Bên trong là một mảnh tuyết trắng, trống rỗng, khác hoàn toàn với những gì Đường Phong đã tưởng tượng. bên trong lại không có gì cả. Không có mặt đất, không có không gian. dường như cũng không có cuối, quỷ dị vô cùng.

ở trong mảnh không gian này lang thang một hồi, quay đầu lại nhìn cánh cửa lớn kia đã chỉ còn lớn bằng một lỗ kim.

Chẳng lẽ nơi này căn bản là không quan trọng? Đánh vỡ cánh cửa là đã làm cho thần binh nhận chủ rồi? Đường Phong không nhịn được mà suy đoán như vậy.

Nhưng nếu là như vậy thì tại sao nơi này lại có một không gian quỷ dị như vậy tồn tại? Nếu như Thần Binh đã nhận chủ, bản thân tại sao lại không cảm nhận được một chút nào.

Hiện tại lại có tình huống quỷ dị, ly kì này xảy ra, hơn nữa bản thân ở bên trong không gian này làm cho Đường Phong có chút cảm giác không rét mà run.

Đi một hồi mà Đường Phong cũng không thấy bất cứ vật gì, nếu là tiếp tục hướng bên trong đi tới, Đường Phong sợ rằng tinh thần của mình sẽ bị lạc ở trong không gian này, vậy thì thật đúng là ngu ngốc.

Hắn đang muốn quay trở về thù đột nhiên lại nghe được một âm thanh yếu ớt truyền tới.

Đường Phong ngẩn ra, lập tức vọt tới hướng âm thanh kia phát ra. tâm thần kỳ lạ vô cùng, chẳng qua đó chỉ là ý niệm vô hình vô chất mà thôi, động tĩnh của ý niệm chỉ có tinh thần mới có thể cảm nhận được. Dù như vậy, Đường Phong cũng phải mất nửa nén nhang mới có thể tới gần được nơi phát ra âm thanh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.