Vô Thường

Chương 23: Ngươi nhất định sẽ hối hận!



Tâm của Diệp Trầm Thu liền như tro tàn, cho rằng mình không tránh khỏi cái chết, nhưng thanh ngân châm kia cư nhiên lại mềm nhũn không chút lực đạo, bị cương khí hộ thân của hắn ngăn lại bên ngoài, ngay cả da lông của hắn cũng chưa động tới được.

không đợi hắn kịp có thời gian phản ứng, Bạch Tiểu Lại liền áp sát, đánh một chưởng vào giữa ngực của hắn, Diệp Trầm Thu như bị thiên lôi đánh trúng, nơi lồng ngực lập tức xuất hiện một mảnh cháy khét, phun ra một ngụm tiên huyết, thân thể bay ra xa như một con diều đứt dây.

Sau khi rơi xuống đất, Diệp Trầm Thu hung tợn liếc nhìn Đường Phong, lạnh lùng nói:

- Tiểu tử, ngươi chờ đó!

Nói xong lập tức xoay người, chỉ chớp mắt liền biến mất không thấy đâu.

Thời điểm cuối cùng, Diệp Trầm Thu tự nhiên hiểu được ai là kẻ đã bắn ra những cây ngân châm này. Nhưng hiểu ra thì đã muộn rồi, ám khí do một tiểu nhân vật mới Luyện Cương nhất phẩm, thủ pháp bắn ra dù tinh diệu hơn nữa thì đối với Diệp Trầm Thu mà nói cũng không có lực sát thương gì cả. Nhưng thương thế do một chưởng của Bạch Tiểu Lại lưu lại nếu không nằm một hai tháng thì đừng mong khỏi hẳn.

Diệp Trầm Thu đi rồi, Bạch Tiểu Lại quay đầu nhìn Đường Phong một cái, Đường Phong cười ngượng một tiếng:

- Là may mắn!

Quả thật là nhờ may mắn, nếu Diệp Trầm Thu không xem thường Đường Phong thì căn bản sẽ không bị những cây phi châm kia dọa được, Bạch Tiểu Lại cũng không có cơ hội đả thương hắn. Mà những phi châm trên tay Đường Phong này chính là toàn bộ ám khí trên người Đường Phong hiện tại, đều lấy từ chỗ Bảo Nhi và Mộng Nhi mà ra.

- Đi mau, nơi này lập tức sẽ có người tới.

Bạch Tiểu Lại nói một xong liền bạt chân chạy đi, Đường Phong cũng theo sát phía sau.

Chỗ này cách Tĩnh An thành và Thiên Tú cũng không xa mấy, đại khái chỉ khoản mười dặm đường, trận chiến giữa Bạch Tiểu Lại và Diệp Trầm Thu vừa rồi đã sớm kinh động rất nhiều người, năm người Thiên Tú cao tầng toàn bộ cũng đuổi tới nơi.

Nhờ có Bạch Tiểu Lại dẫn đường, cả hai liền tránh được vài toán nhân mã, âm thầm rời xa nơi đó.

Một lúc sau, Bạch Tiểu Lại mới dừng bước, quay đầu nhìn Đường Phong nói:

- ở đây đã an toàn rồi, sau này ngươi tự mình cẩn thận một chút, ta phải đi rồi.

- Đa tạ.

Đường Phong gật đầu nói, đêm nay nếu không nhờ có nữ nhân nhiều lần giúp đỡ, mình nhất định đã chết trên tay tên Diệp Trầm Thu kia.

- Không cần.

Bạch Tiểu Lại lạnh lùng nói, trên mặt là một loại thần sắc băng lãnh cự tuyệt tất cả mọi người, quay đầu đi chưa được vài bước, cả người đã hơi nghiêng, trực tiếp ngã nhào về phía trước, mặt nở đầy hoa.

Đường Phong kinh hãi, vội chạy lên phía trước đỡ nàng dậy, nhẹ giọng hỏi:

- cô có sao không?

- Đừng chạm vào ta.

Bạch Tiểu Lại đưa tay đẩy Đường Phong ra, nhưng cả người chẳng còn chút khí lực nào, cánh tay nhỏ bé mềm nhũn đặt trước ngực Đường Phong, thoạt nhìn giống như đang làm nũng.

Đường Phong nhìn khuôn mặt xinh đẹp như hoa như ngọc của nàng ta lấm lem tro bụi, thật giống như chú mèo con ham chơi chui vào bếp bị lửa cháy xém lông, không khỏi cảm thấy buồn cười. Đường Phong cũng có thể hiểu được bảy tám phần vì sao Bạch Tiểu Lại lại biến thành như vậy.

Vừa rồi Diệp Trầm Thu cũng đã nói qua, trên nhuyễn kiếm của hắn có bôi một loại độc dược có thể khiến cương khí biến mất. Hiện tại phỏng chừng là độc tính phát tác, hơn nữa sau khi đại chiến một hồi, thể lực của Bạch Tiểu Lại cạn kiệt nên không chống đỡ nổi.

nữ nhân này là vì chiếu cố cho mình nên mới bị thương thành như thế, nếu mình bỏ lại nàng không lo, vạn nhất tới lúc đó Diệp Trầm Thu quay lại tìm nàng, với khí lực như mèo cào của nàng hiện tại thì sao có thể thoát được?

Tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo, huống chi của người ta lại là ơn cứu mạng.

- Ta đưa cô tới nơi an toàn!

Đường Phong hoàn toàn không để ý tới sự kháng cự của Bạch Tiểu Lại, đưa tay ôm nàng ta lên, chạy về hướng Thiên Tú.

Dáng người của Bạch Tiểu Lại khá nhỏ nhắn, toàn thân không được bao nhiêu cân, Đường Phong ôm nàng trên tay không tốn mấy sức là mấy, lúc đầu nữ nhân này còn ra xô đẩy Đường Phong, nhưng sau đó cũng dần an phận, chính là ngẩng đầu hung tợn nhìn hắn chằm chằm, trong mắt dường như muốn phun ra lửa.

- Đừng có nhìn ta như vậy, nếu bỏ cô lại thì lương tâm của ta sẽ bị cắn rứt!

Đường Phong nhìn không chớp mắt mà nói.

- ngươi nhất định sẽ hối hận!

Bạch Tiểu Lại nghiến răng nghiến lợi nói, khóe mắt rơi ra hai giọt lệ, xoay đầu sang một bên giả như chết rồi.

Lúc này đã rất khuya, người trong Thiên Tú cơ bản đều đã ngủ say, Đường Phong đi theo đường cũ về tới Yên Liễu các, đặt Bạch Tiểu Lại nằm trên giường của mình, sau đó xoay người lục lọi tìm kiếm trong đống thảo dược lần trước đã mua về.

Bạch Tiểu Lại lạnh lùng nhìn Đường Phong bận rộn không yên, khóe môi nâng lên thành một mặt cười lạnh nhàn nhạt.

Sau một lát, Đường Phong đem vài vị dược liệu phối trí xong, đưa tới trước mặt Bạch Tiểu Lại.

Vừa rồi bên ngoài tối đen như mực, Đường Phong cũng không nhìn rõ diện mạo của nữ nhân này, cũng chỉ biết nàng ta lớn lên khá xinh đẹp, bây giờ về tới phòng nhìn lại một cái, Đường Phong lập tức có cảm giác kinh diễm.

Tuy trên mặt Bạch Tiểu Lại vẫn còn lấm lem không ít tro bụi, nhưng trên gương mặt tĩnh ảo kia, mỗi một bộ vị đều đẹp như mơ.

Hai mắt long lanh, hàm răng trắng ẩn hiện, ngay cả mặt cười lạnh treo bên môi cũng phát ra một loại phong tình khiến người khác say mê.

Thấy Đường Phong nhìn chằm chằm mình như thế, nụ cười lạnh của Bạch Tiểu Lại càng sâu hơn. những gì tỷ tỷ nói đều rất đúng. nam nhân trong thiên hạ quả nhiên không có kẻ nào tốt lành, nhìn thấy mỹ nữ thì hai mắt liền phát sáng!

- Trước tiên phải cầm máu cho cô.

Đường Phong giơ giơ thảo dược trên tay, chuyển đến phía sau Bạch Tiểu Lại, kéo nhẹ vai áo của nàng, một mảng da thịt trắng như ngọc liền đập thẳng vào tầm mắt của Đường Phong, hơn sương thắng tuyết, vô cùng mịn màng.

Vượt ngoài dự liệu là Bạch Tiểu Lại cư nhiên không có bất luận động tác phản kháng hay ý tứ cự tuyệt gì cả.

Dùng tay vò nát mớ thảo dược, Đường Phong liền đắp nhẹ thảo dược lên vết thương trên vai của Bạch Tiểu Lại, sau đó nhẹ nhàng xoa.

Trong phòng nhất thời yên tĩnh tới mức khiến người khác có chút khó xử, Đường Phong nhớ tới nữ nhân này sau khi trúng độc sẽ mất hết cương khí, không khỏi có chút thương cảm cho nàng, nhưng lại không biết nên mở miệng an ủi thế nào.

- Có biết vì sao ta nói ngươi nhất định sẽ hối hận không?

Bạch Tiểu Lại đột nhiên mở miệng nói.

Đường Phong lắc đầu:

- Không rõ lắm.

Trầm mặc một lát. Bạch Tiểu Lại nhẹ giọng trả lời:

- Cương Tâm của Diệp Trầm Thu là tình hoa, sau khi mượn lực của Cương Tâm thì cương khí thi triển ra sẽ chứa một mùi hương kỳ dị, nểu nữ nhân có thực lực kém hơn hắn hít vào sẽ khơi dậy dục vọng bản năng nhất của nữ nhân, nếu một thân cương khí của ta vẫn còn thì không việc gì phải sợ cả. Nhưng hiện tại, cương khí của ta đều đã mất hết, mà bên cạnh ta lại có một nam nhân, ngươi cảm thấy nếu cứ để mặc như vậy thì có thể sẽ phát sinh ra chuyện gì?

Nói xong mấy câu này, Bạch Tiểu Lại quay đầu lạnh lùng nhìn Đường Phong, ánh mắt mặc dù băng lãnh như khuôn mặt đã phiếm hồng, hơi thở cũng không còn bình ổn.

Đường Phong sửng sốt, động tác trên tay cũng ngưng lại, khóe môi giật giật:

- Đừng nói là cô đã bị cương khí của hắn ảnh hưởng rồi chứ?

Bạch Tiểu Lại nhẹ nhàng gật đầu, hai mắt có chút mê ly, trong đôi mắt xinh đẹp có một cỗ xuân thủy sâu rộng nhàn nhạt, nàng cúi đầu nhìn bàn tay của Đường Phong đang đặt trên vai mình, Đường Phong ngượng ngùng vội vàng rút tay lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.