Vô Thường

Chương 247: Quy củ sâm nghiêm (thượng)



Trong lúc tên áo đen ghi chép, Đường Phong nhìn sang một chút, chỉ thấy ở phía trên của hắn có Hà Hương Ngưng, cũng có Thiết Đồ.

Hà Hương Ngưng tất nhiên là có ba miếng ngọc bài, mà Thiết Đồ Man Ngưu lại có tới mười hai miếng.

Chẳng qua chỉ cần tưởng tượng có người bị hắn trực tiếp húc trúng một phát, chỉ một phát thôi là đủ để không tàn phế thì cũng bị thương rồi, muốn chạy cũng không thoát.

Bên cạnh tên, chính là số hiệu trên ngọc bài của bọn họ, còn có số lượng ngọc bài đoạt được.

Thiết Đồ có mười hai cái là tương đối nhiều rồi, phần lớn chỉ có hai miếng mà thôi, có điều cũng có không ít người vượt quá chỉ tiêu nhiệm vụ đặt ra.

Về phần Đường Phong hai mươi mốt miếng cùng với Không Dư Hận hai mươi miếng, cũng chính là hai người thu được nhiều nhất rồi.

Nhưng mà cũng không loại trừ có cao thủ nào đó che giấu thực lực, chỉ cần lấy hai miếng ngọc bài liền quay về giao nộp. Đường Phong vốn cũng không muốn quá nổi danh, chỉ không ngờ Độc nhãn quái nhân kia lại âm hiểm như thế, chỉ ba câu đã đẩy Đường Phong vào chỗ bất lợi, nếu sớm biết như vậy, hắn chỉ nộp ra hai miếng ngọc bài cho xong.

Độc nhãn quái nhân lại nói:

- Vào đi, kể từ ngày hôm nay, ngươi chính thức là đệ tử Ô Long bảo, muốn mạnh mẽ hơn, ngươi còn phải đi một đoạn đường dài. Sau khi vào trong bảo, tự nhiên sẽ có người dẫn đường cho ngươi.

Đường Phong gật đầu, hướng về phía cổng lớn giống như một cái miệng khổng lồ đầy nanh nhọn mà bước tới.

Không Dư Hận vẫn còn đứng đó, nhìn chằm chằm vào Đường Phong, không nhúc nhích xíu nào.

Ngay lúc Đường Phong bước qua bên cạnh hắn, hắn mới mở miệng hỏi:

- Ngươi tên là Đường Môn?

Giọng nói của hắn ẩn chứa sự phẫn nộ bị đè nén, bởi vì hắn từ đầu đến cuối không nhìn thấu Đường Phong.

- Đúng.

Đường Phong ngừng lại, nhìn thẳng về phía hắn.

Cương khí trên thân hai người chậm rãi nổi sóng, khí thế của cảnh giới Huyền giai không ngừng quật thẳng về đối phương, y phục trên người cả hai phần phật tung bay. Trong mắt Không Dư Hận lộ ra một tia cao ngạo mà cuồng dã, thần sắc Đường Phong lại là vô cùng lạnh nhạt.

Không để ý thiệt hơn, Đường Phong căn bản không muốn có phiền toái với bất kỳ ai, nhưng một khi có kẻ gây chuyện với hắn, hắn sẽ không e ngại.

Một chốc sau, khí thế của hai người đã lên tới đỉnh phong, cương khí mãnh liệt lượn lờ bên thân va thẳng vào nhau, gây ra một trận xao động rất nhỏ, nếu không có ai đó đứng ra ngăn cản mà nói, ngay tiếp theo cả hai sẽ giao chiến.

Độc nhãn quái nhân chắp tay sau lưng từ từ đi tới trước mặt hai người, dùng một con mắt âm trầm nhìn cả hai, lời nói không chút thiện ý:

- Ra tay đi a! Có gan thì ra tay! Ta chỉ muốn nói cho các ngươi một quy tắc, ở đây không có lệnh của bọn ta, kẻ nào tự ý động thủ liền giết không tha! Bất kể ngươi là do Thập Nhị Sát Thần tiến cử đến hay có là tinh anh ở trong cung, ở chỗ này, tất cả mọi người đều phải nghe lệnh Bảo chủ đại nhân! Kẻ trái lệnh phải chết!

Không Dư Hận mở miệng hỏi:

- Nếu như ta muốn đánh một trận cùng với hắn thì có biện pháp gì không?

Độc nhãn quái nhân đưa tay mân mê cằm, nghĩ chút rồi nói:

- Chờ xem, có cơ hội, hơn nữa cơ hội không ít.

Không Dư Hận nghe xong liền chậm rãi nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, khí thế trên người cũng biến mất, nói:

- Đường Môn, trước khi hết ngày hôm này, ngươi đừng có chết đó!

Nói xong, hắn căm hận xoay người, sải bước tiến vào trong bảo.

- Cứ thoải mái đi!

Đường Phong quay đầu nhìn Độc nhãn quái nhân, nói:

- Tọa sơn quan hổ đấu đúng không? Hiện tại có phải cảm thấy rất là cao hứng?

Vốn quái nhân độc nhãn là người uy nghiêm quy củ lúc này cũng lấm lét cười xoay người đưa lưng về phía Đường Phong nói:

- Đó là dĩ nhiên, mỗi lần xem các ngươi, những tiểu tử này liều đến chết đi sống lại, lão cảm thấy trong lòng rất an ủi, để cho ta không kìm lòng được lại nhớ về mười mấy năm trước ta với các ngươi giống nhau, cũng từ nơi này đi ra.

Biến thái! Đường Phong trong lòng mắng một tiếng, quái nhân độc nhãn tuyệt đối là biến thái. Nhưng mà Hà Hương kì vọng mình tiến vào nơi này như thế, trong lòng Đường Phong cũng không tự chủ được mang theo mong đợi.

Đi vào bên trong Đường Phong tưởng rằng sẽ có Hắc y nhân tới dẫn đường cho mình nhưng ngoài dự đoán lại là một cô bé thanh thuần động lòng người, hơn nữa cô bé này hoàn toàn không phải là người tu luyện.

Cô bé mang theo Đường Phong đi về phía trước một bên giảng giải của Ô Long bảo cho Đường Phong.

Ở Ô Long bảo trừ ở bên trong có một mảnh cấm địa, còn lại tất cả địa phương đều có thể xuất nhập tùy ý. Ở chỗ sâu bên trong đối với Ô Long bảo chính là cấm địa.

Phàm là trong cấm địa luôn có một chút bí mật tồn tại, lòng hiếu kì Đường Phong bị gợi lên, con ngươi đảo quanh, mở miệng hỏi.

- Vậy trong cấm địa rốt cuộc giấu thứ gì?

Nữ hài nhi hé miệng cười:

- Thật ra cũng không giấu thứ gì, nhưng đó là nơi cư ngụ của bảo chủ nên không muốn bị ai quấy rầy, nếu tự tiện xông vào sẽ bị giết tại chỗ.

- À

Tâm tình Đường Phong đột nhiên bị tụt xuống.Bảo chủ Ô Long bảo? Tình trạng bây giờ của Ô Long bảo cùng với tác phong tàn nhẫn của Diêm thành là có thể tưởng tượng được vị bảo chủ này tất nhiên là một đại hán thô kệch, cao lớn vạm vỡ, khuôn mặt dữ tợn hơn nhiềuso với Thiết Đồ, khả năng bảo chủ toàn thân đều là sẹo mang theo một đôi mắt hung tàn như sói, khó chịu với ai sẽ giết chết ngay lập tức.

Ân, Ô Long bảo chủ nhất định là như thế.

- Còn nữa, không được tự tiện rời khỏi Ô Long bảo, nếu như ngươi muốn ra phải nói trước với Sở tiên sinh.

- Sở tiên sinh?

Đường Phong nghi ngờ hỏi.

- Đúng vậy, là quái nhân độc nhãn, ở cửa vào ngươi đã thấy đó.

Sở tiên sinh lại chính là quái nhân độc nhãn.

- Theo như ngươi nói vậy là ta có thể rời khỏi Ô Long bảo?

Đường Phong mở miệng hỏi.

- Nói là nói thế, nhưng nếu Sở tiên sinh không đồng ý thì ngươi không có cách nào rời đi đâu.

Cô bé quay đầu thản nhiên nói với Đường Phong.

Ô Long bảo vào thì dễ mà ra thì khó, nếu không nhận được sự tín nhiệm của bọn hắn sẽ không ai đem ngươi thả ra. Chỉ có những người tuyệt đối trung thành với Ô Long bảo, với đại Tuyết cung mới có thể xuất nhập tự do.

Hơn nữa ra khỏi nơi này thì có thể làm gì chứ? Phương viên mấy trăm dặm ngoài biển rộng thì chính là Diêm thành, cho dù thoát khỏi Ô Long bảo cũng còn chỗ nào có thể đi.

Trên đường đi, nữ hài nhi đem tất cả những vị trí trọng yếu nói qua cho Đường Phong. Có thể ở trong phòng tu luyện hoặc nếu cảm thấy nhàm chán có thể ra khỏi phòng đến luyện võ trường và luận võ thai để tìm người luận bàn chiêu thức.

Trên đài luận võ chỉ được điểm đến là dừng không cho phép giết người thậm chí không thể đánh người khác thành trọng thương. Tuy nhiên khi so chiêu không thể thu phóng tự nhiên nhưng chỉ cần là vết thương nhẹ thì cũng không xúc phạm đến quy củ.

Ô Long bảo thật lớn, nếu so sánh với Thiên Tú thì lớn hơn nhiều, Đường Phong đi theo cô bé một hồi lâu mà vẫn chưa có ý dừng lại.

Dọc theo đường đi, cô bé nói không ngừng, Đường Phong chỉ để ý nghe.

Nhưng khi nghe Đường Phong có cảm giác không đúng lắm, bởi vì nhưng quy củ này giống như tiến vào một môn phái bình thường khác. Ngoại trừ nơi này có một số cao thủ ra thì cũng giống với đa số các môn phái khác.

Chẳng nhưng không khác nhau hơn nữa còn nghiêm khắc hơn rất nhiều. ít nhất các môn phái khác chưa đến mức động vào quy củ là muốn giết không tha.

- Cuộc sống của ta sau này chính là như vậy sao? Trừ khi tu luyện thì cũng chỉ có thể tìm người luận bàn?

Đường Phong hỏi.

- Còn có thể đến võ điển để xem nữa. Đối với các ngươi không phải võ điển ở các môn phái là nơi hướng đến sao? Bên trong Ô Long Bảo võ điển không nhưng cất chứa tất cả võ điển của các môn phái ở Lý Đường đế quốc, còn có rất nhiều loại sách khác cho ngươi mở mang kiến thức.

Nữ hài quay người đối mặt với Đường Phong vừa nói vừa đi giật lùi, có thể nhìn ra cá tính của nàng tương đối hào sảng khi cười cũng có một vẻ mỹ diễm.

Nàng lắc lắc cái đầu nói

- Đúng rồi, nếu như ngươi cảm thấy hứng thú với luyện dược có thể đi đến Dược phòng ở đó có rất nhiều luyện dược sư lợi hại, chỉ cần ngươi có tiền, bọn họ có thể dạy ngươi chế thuốc, còn có kho vũ khí, ngươi có thể chế tạo vũ khí ở đó nhưng tất cả phải có tiền.

Đường Phong co quắp khóe miệng nói.

- Tại sao trong thành tất cả chi tiêu cũng không cần tiền? Nhưng ngược lại ở đây lại thành chủ yếu vậy.

Cô bé cười nói.

Diêm thành là Diêm thành, ở đây không giống với nó.

- Quy củ chết tiệt.

Đường Phong không nhịn được oán thầm nói, cô bé che miệng nở nụ cười khanh khách.

- Nhưng cuộc sống như thế này... thật không giống như ta hi vọng.

Đường Phong cau mày, vào Ô Long Bảo chẳng lẽ sẽ trải qua nhưng ngày như thế.

- ngươi muốn cuộc sống như thế nào?

- Ta cũng không biết, nhưng ta nghe nói Ô Long Bảo có thể làm cho người ta cường đại lên nhưng bây giờ nhìn lại, thật khiến cho ta hơi thất vọng.

Cô bé nhìn hắn một cái rồi nói.

- Qua một tháng nữa các ngươi muốn yên ổn cũng không được nữa, đợi khảo nghiệm bên Sở tiên sinh kết thúc, nhưng ngày tốt đẹp của đám đệ tử mới sẽ chấm dứt.

Đường Phong nghe được hai mắt tỏa sáng:

- Một tháng sau?

- Ừ, đại khái còn cần một tháng, cụ thể là bao lâu ta cũng không rõ vì chuyện này chúng ta không được phép biết. Nhưng mà hàng năm sẽ kết thúc vào khoảng thời gian này.

Dừng một chút cô bé liếc Đường Phong một cái rồi nói:

- Nếu ngươi cảm thấy nhàm chán cũng có thể tìm ta tâm sự, chức trách của chúng ta bao gồm cả nhưng việc này.

- Chức trách của các ngươi?

Đường Phong kinh ngạc.

- ở bên trong Ô Long Bảo ngoại trừ ta ra còn có rất nhiều người không tu luyện, phần lớn là nữ phái, công tác của chúng ta bao gồm nấu cơm giặt giũ cùng những việc khác còn bao gồm chuyện giải buồn cho các ngươi.

Đường Phong sờ sờ mũi khuôn mặt hiện vẻ không tốt lắm.

Cô bé vội vàng khoát tay nói.

- ngươi đừng hiểu lầm, chúng ta chỉ có thể cùng các ngươi nói chuyện phiếm hay cùng đi dạo giải buồn,ở đây không thể làm nhưng chuyện khác, nhưng nếu chúng ta nguyện ý cũng có thể...

Giọng nói nhỏ như muỗi kêu làm Đường Phong thiếu chút nữa là không nghe rõ, nói xong khuôn mặt nhỏ nhắn cũng hiện lên vẻ hồng rực.

Đường Phong đột nhiên cảm thấy, đẹp trai đi đến chỗ nào cũng có thể phạm tội a.

Quỷ thần xui khiến, Đường Phong mở miệng hỏi.

- Các người hoàn toàn không có tu luyện qua, nếu như bị người khác dùng sức mạnh thì làm sao có thể ngăn cản?

ở nơi đây mạng sống con người đều không có giá trị, nếu vũ nhục một người con gái bình thường thì ưng thuận cũng sẽ không có vấn đề gì sao?

Cô bé cười một tiếng nói:

- Đây cũng là một quy củ khác muốn nói cho ngươi, nếu có người dám can đảm vũ nhục chúng ta thì tùy theo tình tiết, nhẹ thì phế bỏ võ công, cắt đứt tay chân ném ra khỏi Ô Long Bảo, còn nặng thì giết tại chỗ.

- nghiêm trọng như vậy sao?

Hai loại trừng phạt đều giống nhau, mấy trăm dặm xung quanh chỉ có Diêm thành cùng Ô Long Bảo, nếu như bị cắt đứt tay chân ném ra ngoài thì không chết đói cũng chết khát, không bằng giết chết tại chỗ.

- Dĩ nhiên chúng ta đều là người của bảo chủ, nhưng người khác nếu có dã tâm bảo chủ tất nhiên sẽ không để cho hắn sống khá giả. Bảo chủ đối với chúng ta khá tốt nếu không phải vì tư chất có hạn chúng ta cũng có thể tu luyện.

Cô bé nói đến đây khuôn mặt hiện ra vẻ sùng bái, hiển nhiên rất thích người gọi là bảo chủ kia.

Tên bảo chủ không thể nghi ngờ là một lão sắc quỷ. Toàn bộ nữ nhân ở đây đều là người của hắn, từ điểm này có thể đoán được tính cách của hắn như thế nào.

- Tốt rồi, nơi này chính là chỗ ở của ngươi.

Cô bé dừng lại trưóc một căn phòng rồi mở miệng nói.

Đường Phong vào phòng quét mắt nhìn, cũng không tệ lắm.

Phòng không lớn cũng không nhỏ, bên trong có một giường cùng một ghế dựa và một cái bàn, trên bàn có ấm trà cùng chén nước, đồ vật dùng cho cuộc sống thì đầy đủ, không phải vì sinh hoạt mà phiền não cái gì.

- Mỗi ngày khi đến giờ cơm ta sẽ mang cho ngươi, nếu như ngươi đang tu luyện thì hãy lật tấm bảng trên cửa qua, ta sẽ đặt thức ăn ở cửa

Cô bé chỉ vào một khối bảng nói.

- Tốt rồi làm phiền cô nương.

Đường Phong chắp tay nói.

- Đừng khách khí.

Cô bé cười cười một chút.

- ngươi hãy làm quen với nơi này đi, ta còn phải đi đón nhưng người khác.

Sau khi nói xong cô bé nhẹ lướt đi.

Giương mắt nhìn bốn phía, Đường Phong đi đến bên giường ngồi xuống, một cảm giác không thích ứng dâng trào.

Bản thân vẫn quen ở Thiên Tú bây giờ lại chạy tới địa bàn của người khác, hơn nữa còn chưa quen thuộc với cuộc sống ở đây còn phải chờ nhưng một tháng, điều này làm cho hắn cảm thấy bất đắc dĩ. Nhưng cũng không có cách nào, nhưng người khác còn đang thí luyện nhất định phải chờ bọn hắn mới có thể chân chính nhìn thấy Ô Long Bảo.

cũng được, mình có thể thư giãn một chút, thuận tiện tu luyện cùng đi xem võ điển Ô Long Bảo cũng không tồi.

Lúc này, ở một chỗ sâu bên trong cấm địa Ô Long Bảo. Cung trang đại mỹ nữ hôm đó Đường Phong nhìn thấy khuôn mặt đang tràn ngập sát khí hướng về phía mấy nữ đệ tử khiển trách.

- Một đám phế vật, ta cho các ngươi đi Diêm thành tra một người cũng không được, chẳng lẽ hắn có thể hư không tiêu thất.

lặng yên hồi lâu, một nữ đệ tử cẩn thận nói:

- Đệ tử vô năng, chẳng qua là đã điều tra nhiều người sử dụng ám khí nhưng không phải là chủ nhân của chuôi phi đao này.

Thời điểm bình thường bảo chủ đại nhân đối với nhưng nữ đệ tử rất hòa ái bởi vì nàng cũng là nữ nhân cho nên không thích người khác khi dễ những tiểu cô nương.

Nhưng khi nàng phát hỏa, người nào đụng phải chỉ trách mình xui xẻo. Chẳng qua mấy người nữ đệ tử nghĩ mãi không rõ người nào có thể làm cho bảo chủ tức giận đến mức này, nàng chưa bao giờ tận sức đi tra hỏi một người. Trên mấy trăm dặm địa bàn nàng chính là nữ vương, lại có người làm nàng tức giận, hơn nữa nhìn thần sắc của bảo chủ, người chọc giận nàng không thể nghi ngờ nhất định là một người đàn ông. Hắn chẳng lẽ không biết chữ chết viết như thế nào sao.

-o0o-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.