Như lời hắn nói, hắn chẳng qua chỉ là trùng hợp đi ngang qua, cũng không phải là cố ý theo dõi mình?
Cái tên Tiểu dâm tặc này bản lãnh không hề nhỏ, lại còn có thể sống bơi về chứ! Phi Tiểu Nhã hừ lạnh một tiếng, hắn làm sao có thực lực thoát chết trên biển đây?
Quái nhân độc nhãn cúi xuống, một tay sờ lên cằm làm bộ suy tư, mở miệng nói:
- Mang chấp sự, ta thấy một sự tình quái dị a.
- Cái gì quái dị?
- Tên Đường Môn này trên tay có hai hàng dấu răng, còn có dính máu, chẳng lẽ là ở trên biển đã bị cá công kích?
Phi Tiểu Nhã đứng ở một bên, mắt lộ ra sát khí khẽ nhìn hướng quái nhân độc nhãn.
Mang chấp sự ở một bên nói:
- Hẳn là một con Mỹ Nhân Ngư.
Phi Tiểu Nhã nổi giận đùng đùng nói:
- Chuyện về Đường Môn tới đây là chấm dứt, ngày sau nếu ta còn nghe ai nói chuyện này sau lưng nữa thì cắt lưỡi, ném vào trong Xà Quật!
Sau khi nói xong, Phi Tiêu Nhã tức giận xoay người hướng bên trong đi vào.
Quái nhân độc nhãn buồn bực:
- Ta nói gì sao? Làm sao lại trêu chọc đến vị cô cô này rồi?
Mang chấp sự cười âm một tiếng không có phản ứng, cũng tiếp gót đi vào bên trong Bảo.
Trở lại, trong nhà Phi Tiểu Nhã nhất thời truyền đến một trận bùm bùm của tiếng đồ đạc bị đập vỡ, mấy thị nữ hầu hạ nàng nghe được trong lòng không khỏi run sợ, khủng hoảng không dứt.
Tính tình Bảo chủ đại nhân tháng này không được tốt lắm, nhưng chưa từng thấy hỏa khí ngất trời như ngày hôm nay.
Mặc dù nữ nhân mỗi tháng đều có vài ngày tính tình không tốt lắm, nhưng thời gian này kéo dài quá thì sao? Mấy thị nữ liếc nhau một cái, trong lòng không khỏi oán thầm lên.
Dần dần, tiếng đồ đạc bị đập phá có vẻ ngơi đi, Bảo chủ đại nhân lại chuyển sang việc mắng chửi không ngừng. Mơ mơ hồ hồ, bọn thị nữ nghe được cái gì:
- Xú nam nhân, tiểu dâm tặc, sớm biết vậy nên giết ngươi….
Toàn là những ngôn từ ác độc vô cùng.
Phi Tiểu Nhã hiện hối hận cũng đã muộn ròi. Nếu sớm biết mang hắn về lại như vậy để không phát sinh sự tình xấu hổ như thế thì giết hắn tại trên bờ cát có phải tốt hơn không? Lại để cho tình hình này xảy ra trước mặt Mang chấp sự, sau này làm sao còn có thể làm gì được?
Tức chết nãi nãi đây rồi! Phát tiết xong xuôi, tâm tình Phi Tiểu Nhã có chút thoải mái, ngẫm lại có chút không đáng tin cậy, bản thân cùng Đường Môn gây ra sự tình xấu hổ kia, tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, nếu nam nhân này nghĩ tới những điều kia, rồi nói ra ngoài, sau này mình làm sao làm người được đây?
Mỹ nữ Bảo chủ Ô Long Bảo cùng một huyền giai ôm ấp trên bờ cát, ôm ôm ấp ấp, hắn còn nhìn cơ thể nàng, còn vùi đầu vào ngực nàng. Tin tức nếu truyền ra ngoài bằng lời của hắn thì sẽ như thế nào?
Trong Bảo đoán chừng là không có ai dám ho hoe trước mặt mình, nhưng sau lưng thì đích xác là có rồi, còn có Đại Tuyết Cung..., tên đáng chết đó nếu nghe được có phải là sẽ cười nhạo mình đến chết không?
Tức giận phát lên, hung tợn cũng lên theo! Phi Tiểu Nhã trong lúc nhất thời trong tâm đã có ý định giết Đường Phong diệt khẩu.
Nhưng là… Dù sao người này cũng đã liều tính mạng cứu mười máy người trên tàu, bản tính không xấu, hơn nữa lại là một người có tư chất tương đối cao, nếu vì lời nói mà giết chết, Phi Tiểu Nhã có chút không đành.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể để cho hắn ngậm miệng. Xem ra, tự mình còn phải đi tìm hắn.
Không lâu lắm, một mệnh lệnh từ Phi Tiểu Nhã truyền ra ngoài, đại khái là, người nào trong này nói thân phận thật sự của Bảo chủ cho Đường Phong, sẽ nghiêm trị theo luật không tha! Hừm, chỉ cần hắn không biết thân phận mình, cũng sẽ không để ý sự tình lúc trước, tự nhiên sẽ không rêu rao khắp nơi.
Mặc dù làm như vậy có chút giấu đầu lòi đuôi, nhưng Phi Tiểu Nhã đã không quản được tên kia, trước hết giữ danh dự của mình rồi nói tiếp.
Từ khi Đường Phong trở về Ô Long bảo, bên trong bảo có vẻ yên tĩnh vài ngày, nhưng là mỗi ngày đều có không ít người tới quan sát Đường Phong, hơn nữa bất kể mọi thời tiết, mười hai canh giờ đều có cao thủ ở hai bên hắn đề phòng có người làm chuyện bất lợi đối với hắn.
Chuyện này là do Mang chấp sự an bài, hắn biết Đường Phong cùng Không Dư Hận có chút khúc mắc. Không Dư Hận lại là tiểu nhân, vạn nhất thừa dịp này lén lút vào phòng Đường Phong làm ra chuyện xấu sẽ nguy hiểm cho Đường Phong, vì thế an bài kia để cho hắn được an toàn.
Sau khi hôn mê ba ngày, Đường Phong tỉnh lại.
Hắn lâm vào tình trạng ngủ say một thời gian ngắn, vì di chứng nên không thể tự vận công chữa thương.
Khi tỉnh dậy, Đường Phong không có vội mở mắt ra mà là vội vàng tra xét thân thể của mình, xác nhận xem có bộ phận gì bị biến mất hay không.
Làm cho hắn an tâm chính là thân thể không hề bị hao tổn gì, hơn nữa, di chứng cũng gần như biến mất hết, kinh mạch vùng đan điền cũng tràn đầy cương khí.
- Phong ca ca, ngươi đã tỉnh.
Giọng Linh Khiếp Nhan lộ ra vẻ mệt mòi, ba ngày nay nàng chưa hề nghỉ ngơi, một mực giúp Đường Phong vận chuyển Vô Thường Quyết, việc này tổn hao tinh hồn của nàng khá lớn.
Cảm nhận được Vô Thường Quyết vận động trong cơ thể mình cùng giọng nói của Linh Khiếp Nhan, nháy mắt Đường Phong hỏi chuyện, vội vàng nói:
- Ngươi nghỉ một chút đi!
- Ừm…
Linh Khiếp Nhan đáp, nhưng ngay sau đó không khách khí chạy tới cương trung tâm Đường Phong, hút mười mấy âm hồn liền khôi phục thái độ bình thường.
- Ta ngủ mấy ngày?
Đường Phong hỏi.
- Ta cũng không biết.
Linh Khiếp Nhan đáp,
- Có chừng hai bà ngày, sau khi xú bà nương kia mang ngươi từ bờ biển về, ta giúp ngươi vận công chuyển công pháp không có để ý chuyện tình bên ngoài.
- Nàng mang ta trở lại?
Đường Phong ngạc nhiên nói:
- Chẳng lẽ không nghĩ việc giết ta sao?
- Có, nhưng không biết tại sao cô ta đột nhiên bỏ qua, lại còn đem huynh trở về.
- A!
Đường Phong chậm rãi mở mắt ra, sự vật trước mắt làm hắn có chút ngây ngời, bởi vì khung cảnh bốn phía, rõ ràng là mình đang ở trong Ô Long Bảo.
Nghĩ lại, nữ nhân kia nếu là nha hoàn của Bảo chủ đại nhân, đem mình tới nơi này cũng không có gì đáng trách.
Bên cạnh truyền đến một tia động tĩnh, còn có một chút mùi thuốc, Đường Phong quay đầu lại nhìn, thấy một khuôn mặt già nua, xấu xa cùng sự ranh mãnh, chính là tên Bàng Dược Vương.
- Bàng lão! Ngươi ở đây làm gì?
Đường Phong mở miệng hỏi,
- Cuối cùng ngươi cũng đã tỉnh.
Bàng Dược Vương hít một hơi nhẹ nhõm.
- Ta có thể làm gì đây? Ở chỗ này chiếu cố ngươi bị thương chứ sao.
- Ai bảo ngươi chiếu cố ta?
Bàng Dược Vương thần thần bí bí chỉ lên trên.
Mang chấp sự? Người đầu tiên trong lòng Đường Phong nghĩ tới chính là hắn.
Thân thể có chút giật giật, mặc dù di chứng như đã biến mất, nhưng Đường Phong cảm thấy xương cốt cả người đau nhức vô cùng, nhất là sau ót và dưới mông, như thể có lửa thiêu đốt, đưa tay sờ phía sau ót, lại mò thấy một băng vài, còn có chút ẩm ướt của máu, trên mông, trên bắp chân cũng có tình trạng tương tự.