Vô Thường

Chương 315: Dĩ giả loạn chân (lấy giả thay thật)



- Được!

Đường Phong gật đầu, cho dù Linh Khiếp Nhan không nói, chính mình cũng phải thử một lần.

Tìm kiếm tại cương tâm, Đường Phong không dám tìm kiếm âm hồn quá mức mạnh mẽ, rất sợ có di chứng gì gì đó, chỉ tìm một âm hồn có cảnh giới so với chính mình không khác biệt nhiều để luyện tập.

Vận chuyển công pháp dĩ giả loạn chân, trong lúc nhất thời Đường Phong cảm thấy làn da chính mình phảng phất như nhúc nhích, bị nghìn vạn con kiến gặp nhấm, đau ngứa khó nhịn, không chỉ như thế, toàn bộ đầu khớp xương đều phát sinh tiếng nổ lách cách, thân thể vô hình trung cao hơn một chút.

Loại đau ngứa này ngược lại không phải là quá khó để chịu đựng, Đường Phong chỉ rống vài tiếng khó chịu qua cổ họng, loại trạng thái này giằng co ước chừng thời gian hơn mười hơi thở, làn da vừa nhúc nhích mãnh liệt vừa rồi chậm rãi dừng lại, xương cốt toàn thân cũng không tiếp tục nổ vang.

Chờ khi chấm dứt, Đường Phong đưa tay sờ sờ mặt chính mình, cảm giác giống như có chút không quá giống nhau, lại nhìn vào hai bàn tay, làn da đã đen hơn không ít, hơn nữa quần áo trên người đã trở nên chật chội.

Hơi cảm thụ bản thân một chút, cương khí trong cơ thể tiêu hao với tốc độ tương đối chậm, không nhanh, cũng không phải quá chậm, hẳn là do năng lực này vẫn đang tiếp tục duy trì.

- Thoạt nhìn như thế nào?

Đường Phong mở miệng hỏi.

- Nha… Ta nhìn không thấy.

Linh Khiếp Nhan không có ý tứ nói.

Đường Phong nhịn không được đảo mắt trắng nhìn, bản thân hắn tự nhiên không có khả năng nhìn thấy được bộ dạng của chính mình hiện tại, Linh Khiếp Nhan thì đang ở trong Bất Phôi Giáp, khẳng định cũng không nhìn thấy, bên cạnh lại không hề có các loại dụng cụ giống như gương.

Quay đầu nhìn xung quanh một chút, cũng không nhìn thấy xung quanh có hồ nước, rơi vào đường cùng, chỉ có thể nhấc chân chạy về phía biển rộng.

Băng Hỏa Đảo hiện tại không có tuyết rơi, thế nhưng tuyết vẫn đọng lại tương đối sâu, Đường Phong một bước dài một bước ngắn chạy tới gần biển, nhô đầu chính mình soi xuống dưới mặt nước, rất nhanh lại rụt trở về, trên miệng nói:

- Dọa chết thiếu gia rồi!

Trong nháy mắt vừa rồi, hắn rõ ràng nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng xa lạ xuất hiện trên mặt nước, nhìn chằm chằm vào chính mình, đây là loại tình cảnh quỷ dị nổi da gà như thế nào.

Nếu như một người bình thường tại thời điểm soi gương phát hiện ra hình ảnh trong gương hoàn toàn không giống như chính mình thường ngày, khẳng định sẽ bị dọa tới giật nảy mình, huống chi là trên biển rộng màu băng lam này, xung quanh là bầu trời đỏ hồng như máu, càng tăng thêm bầu không khí quỷ dị kinh khủng.

- Người ta không nhìn thấy rõ!

Linh Khiếp Nhan làm nũng không ngớt.

- Có cái gì đẹp đâu!

Trong lòng Đường Phong không thích.

- Cũng chỉ như vậy.

- Nhanh nhanh một chút nào, để ta cũng nhìn, chính Phong ca ca cũng không nhìn rõ đúng không? Tốt xấu cũng là năng lực không người nào có được, chúng ta chung quy nên kiểm tra một chút, xem có kỹ hở gì hay không, nếu không sau này sử dụng bị người khác nhìn thấu, vậy thì không ổn rồi.

Linh Khiếp Nhan ân cần dụ khị nói.

- Cũng đúng!

Đường Phong gật đầu, lúc này mới chậm rãi nhô đầu về phía trước, nhín thở ngưng thần nhìn hình ảnh chậm rãi xuất hiện trên mặt nước biển phẳng lặng.

Một mái tóc hơi có chút chuyển vàng xuất hiện trong tầm mắt của Đường Phong, màu sắc mái tóc này so với chính mình không giống nhau, rất nhanh hai hàng lông mày thô to xuất hiện, tiếp đó là hai con mắt to, cái mũi, tiếp sau đó là đôi môi dài, cái cằm với râu ria xồm xàm…

Khi toàn bộ khuôn mặt đều xuất hiện ngoài khơi, trong lòng Đường Phong nhịn không được xẹt qua một tia tim đạp nhanh, lập tức lại nhịn xuống, lẳng lặng dại ra nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xuất hiện trên mặt biển.

Một lát sau, Đường Phong nhếch khóe miệng, nhíu lông mày, hình ảnh dưới mặt biển cũng cùng thời khắc đó làm động tác giống hệt, thậm chí Đường Phong còn lấy tay nhéo vào mặt chính mình, hình ảnh dưới mặt biển cũng lấy tay nhéo mặt.

- Đây là bộ dáng của ta hiện tại?

Đường Phong dở khóc dở cười.

Hình dạng này rõ ràng đã khoảng hai ba mươi tuổi rồi, đang tại thời điểm tráng niên. Cái cằm râu mép dày kia căn bản không phải chính mình có thể có. Đường Phong nhỡ kỹ cằm của chính mình coi như có chút ít râu mọc lác đác, căn bản là không có râu mép.

- Hi hi…

Linh Khiếp Nhan đột nhiên cười cười:

- Chơi thật hay nha, người này lớn lên không xinh đẹp bằng Phong ca ca.

Khóe miệng Đường Phong co giật, nói:

- Khen ngợi nam nhân không nên nói xinh đẹp, phải nói là suất khí (đẹp trai)!

Thu lại đầu trở về, Đường Phong dùng nội thị cảm nhận thực lực của chính mình hiện tại. Hoàn toàn giống như lúc đầu, không có một chút biến hóa nào, xem ra năng lực này chỉ có thể thay đổi được hình dáng bên ngoài, tất cả mọi thứ bên trong căn bản không thể thay đổi được.

- Lại biến một người.

Linh Khiếp Nhan kêu lên, nghiễm nhiên tâm tình chơi đùa đã nổi lên.

- Biến thành ai đây?

Đường Phong cũng có ý muốn thử lại năng lực này, dù sao đi nữa không hề có di chứng gì khác, chỉ là tiêu hao một chút cương khí mà thôi.

- Tìm thử một nữ nhân xem, nhìn có thể biến hóa thành nữ nhân hay không?

Linh Khiếp Nhan giật giây nói.

- Thề chết không theo!

Đường Phong cự tuyệt chắc như đinh đóng cột.

- Thử đi, chỉ thử một lần thôi!

- Tuyệt đối không làm!

Đường Phong vừa nghĩ chính mình biến thành bộ dáng nữ nhân liền cảm thấy ngứa ngáy nổi da gà.

- Vậy thì thử tìm một âm hồn linh thú xem sao!

Linh Khiếp Nhan lại nói.

Đường Phong lười phản ứng với nàng, nếu như thực sự để chính mình biến thành một đầu ma thú, vậy thì tuyệt đối là trong người sinh chỗ bẩn, thế nào cũng đừng nghĩ lau đi được, suy nghĩ một chút, từ cương tâm tìm kiếm một âm hồn Địa giai, lại một lần nữa triển năng lực dĩ giả loạn chân.

Lúc này đây Đường Phong nhìn chằm chằm vào hình ảnh ngược xuất hiện trên mặt nước, muốn nhìn hết toàn bộ quá trình khuôn mặt chính mình biến hóa như thế nào.

Không nhìn không biết, khi tận mắt nhìn thấy, bởi vì trong toàn bộ quá trình này, toàn bộ khuôn mặt bị một đoàn năng lực bao phủ bên trong, chỉ cảm thấy da mặt đang nhúc nhích, xương cốt toàn thân đang rắc rắc rung động, chờ khi đoàn năng lượng kia tán đi, Đường Phong đã thay đổi một bộ mặt hoàn toàn mới.

Đây chính là một trung niên nhân tuổi chừng hơn bốn mươi, trên mặt tràn đầy tang thương và u buồn, rất có một loại khí chất vị đạo thành thục. Mở cánh tay nhìn một chút, trên bàn tay tràn đầy vết chai, làn da cũng có chút khô khan.

- Thực sự có thể dĩ giả loạn chân!

Đường Phong nhịn không được tán thán một tiếng, chuyển biến như vậy, trừ phi là người thân cận nhất, bằng không người khác căn bản không thể nhìn ra được có chỗ nào khác nhau.

- Không đơn giả là hình dáng bên ngoài.

Linh Khiếp Nhan bổ xung một câu:

- Hình như ngay cả ba động cương khí của cơ thể cũng biến hóa rồi.

-o0o-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.