Vô Thường

Chương 317: Phòng hai mươi bảy (thượng-ha)



Đệ tử của năm nay có tư chất tốt hơn không chỉ một bậc so với những đệ tử năm trước, nếu như dựa vào cường độ huấn luyện của năm trước, Sở Văn Hiên cam đoan, lần này chí ít có bốn mươi người có thể đến được nơi này. Thế nhưng chỉ một lệnh mệnh bảo chủ đại nhân hạ đạt, nguyên bản thời gian huấn luyện bốn tháng lập tức bị rút gọn xuống còn hai tháng, trực tiếp tạo thành hậu quả như bây giờ.

Số còn lại không tới hai mươi người, đây chính là những người tốt nhất, những người đã trải qua khảo nghiệm sinh tử, tương lai của Ô Long Bảo cũng sẽ ngưng tụ trên người bọn họ.

Bốn người Thiết Đồ không có ai tử vong, chỉ bất quá trên mặt Cừu Thiên Biến có một vết sẹo thật dài, nhìn dấu vết hẳn là do đao kiếm gây thương tích, là vết thương cũ, lưu lại ấn ký khiến hắn càng thêm có vẻ kỳ dị ngoan độc. Bụng của Hà Hương Ngưng cũng có hai ba vết thương đâm thủng, Thu Tuyệt Âm cũng không may mắn tránh khỏi, trên cánh tay phải có rất nhiều vết sẹo dài, duy nhất chỉ có một mình thiết đồ còn giống như trước kia.

Những vết thương này đều là do Không Dư Hận lưu lại cho bọn họ.

Trong thời gian huấn luyện hai tháng vừa qua, bọn họ đã vô số lần lượn lờ qua ranh giới sinh tử, trong những trận chiến với Không Dư Hận, ngoại trừ Thiết Đồ còn bình yên vô sự, những người khác đều thụ thương có nặng có nhẹ, thậm chí thiếu chút nữa chết đi, kết cục cuối cùng nếu không phải phòng ngự của Thiết Đồ cường hãn, Không Dư Hận đánh hồi lâu cũng không thể phá được kim quang của hắn, phỏng chừng ba người này đều phải chết đi, cuối cùng vẫn là Mang chấp sự chỉ thị Sở Văn Hiên ngăn lại công kích của Không Dư Hận.

Trước kia Mang chấp sự đã từng đáp ứng qua Đường Phong, trước khi tới Băng Hỏa Đảo, bốn người bọn họ nhất định không chết.

Từ lần tìm được đường sống trong chỗ chết kia, hầu như mỗi người đều suy nghĩ, nếu như Đường Môn còn ở đây mà nói, nào chịu được Không Dư Hận kiêu ngạo làm càn như vậy? Thế nhưng bọn họ cũng không biết đến tột cùng Đường Môn tới địa phương nào? Hỏi Sơ Văn Hiên hắn cũng chỉ ngậm miệng không đáp, khiến mọi người không có biện pháp.

- Ha ha, đây là Băng Hỏa Đảo?

Thiết Đồ đứng trên boong tàu, một mặt lay động Cừu Thiên Biến co quắp một bên, một mặt nói:

- Mau đứng lên nhìn.

Sắc mặt Cừu Thiên Biến tái nhợt, toàn thân hầu như đã hư thoát, xua xua tay nói:

- Không cần để ý ta, cách ta càng xa càng tốt!

Thu Tuyệt Âm bên cạnh hỏi:

- Cừu huynh, thế nào lại say tàu choáng váng lợi hại như vậy?

- Bẩm… Bẩm sinh rồi!

Cừu Thiên Biến hữu khí vô lực đáp, đây là một loại sợ hãi đối với biển rộng trong lòng, không phải là thực lực thăng tiến có thể chữa khỏi được.

Một lát sau, thuyền lớn rốt cuộc đã cập bờ.

Phi Tiểu Nhã với một thân cung trang từ trên thuyền nhảy xuống, thần tình đạm mạc, sắc mặt như thường, nhưng thân thể mềm mại nhịn không được run rẩy đã biểu hiện rõ nội tâm khẩn trương của nàng.

Rốt cuộc đã tới địa phương này, hiện tại đã trôi qua thời gian hai tháng, chính mình đã nhẫn nại tới cực hạn.

Hắn, còn sống sao? Theo như lời nói của Mang chấp sự trước kia, sáu ngày sáu đêm ở nơi này, nếu như hắn đã sớm chết đi mà nói, chờ đợi nhiều thời gian hơn nữa cũng chỉ như vậy, nếu như hắn còn sống sót sau sáu ngày sáu đêm trước kia mà nói, vậy thì chờ đợi một hai tháng cũng không có vấn đề. Hắn có thể sống bên trong sáu ngày, hẳn là có thể sống hai tháng.

Tuy rằng hiểu rõ đạo lý này, thế nhưng Phi Tiểu Nhã không thể ức chế được tâm tình lo lắng của chính mình. Nàng phải biết sự thực, phải biết được tình huống của nam nhân kia như thế nào, sống thì phải gặp người, chết phải thấy thi thể.

Trước kia, thời điểm dẫn đệ tử Ô Long Bảo tới Băng Hỏa Đảo tu luyện, Phi Tiểu Nhã có lúc cùng tới có lúc không, nhưng lần này ngoại lệ. Không chỉ nàng tới, Mang chấp sự cũng tới. Hai người so với bất cứ người nào đều khát cầu muốn biết hạ lạc của Đường Phong, đương nhiên mục đích không hoàn toàn giống nhau.

Dưới một tiếng hét to của Sở Văn Hiên, không tới hai mươi đệ tử tinh anh Ô Long Bảo lần lượt bước xuống thuyền.

Trong gần hai mươi người này, ngoại trừ Thiết Đồ ra, có bốn người không thuộc về Đại Tuyết Cung, những người còn lại đều là đệ tử tuyển chọn từ Đại Tuyết Cung gửi tới, hầu như chiếm hơn phân nửa tổng nhân số. Có thể tưởng tượng được, tố chất của những người Đại Tuyết Cung đưa tới mạnh như thế nào.

Sở Văn Hiên nhìn mười mấy người này, giảng thuật lại một lượt tinh thần cơ bản bao nhiêu năm như một:

- Các ngươi hiện tại không chỉ sống vì chính mình, các ngươi có thể đứng ở chỗ này là bởi vì vô số người đã chết đi làm đá kê chân cho các ngươi. Hơn hai trăm người tham gia giai đoạn huấn luyện đầu tiên tại Ô Long Bảo, mà hiện tại chỉ còn lại không tới một thành, trên lưng các ngươi mang theo mộng tưởng không thể hoàn thành được của bọn họ, các ngươi mỗi người đều là tinh anh mạnh nhất, tiến vào băng hỏa ba mươi sáu phòng, ta không hi vọng lại nhìn thấy người tử vong, tuy rằng tử vong là tồn tại không thể tránh khỏi, thế nhưng nhất định phải kiên trì tới cùng. Nếu như nhận thấy không thích hợp lập tức bật người chạy ra khỏi băng hỏa ba mươi sáu phòng. Tính mệnh của các ngươi đã không còn của chính mình nữa rồi, các ngươi là người của Ô Long Bảo, trước khi có mệnh lệnh của bảo chủ đại nhân, cho dù máu chảy sạch sẽ cũng phải chống đỡ một tia hơi thở cuối cùng không tiêu tan.

Vẻ mặt Không Dư Hận coi thường liếc mắt nhìn qua Sở Văn Hiên. Đối với hắn mà nói, hắn từ đầu cho tới bây giờ không phải là người của Ô Long Bảo, hắn là đệ tử của Đại Tuyết Cung, từ đầu tới cuối đều là người của Tạ Tuyết Thần, những lời nói của Sở Văn Hiên chỉ có thể dành cho phân nửa người khác nghe.

- Những điều cần phải chú ý trong băng hỏa ba mươi sáu phòng ta đã sớm nói cho các ngươi biết rõ rồi, không cần phải trình bày quá nhiều, thời gian quý giá, hiện tại tất cả đều cút vào trong băng hỏa ba mươi sáu phòng cho ta, bốn người các ngươi lưu lại.

Đám người Thiết Đồ hai mặt nhìn nhau, chỉ có Không Dư Hận để lộ một ít vẻ mặt nghi hoặc, gương mắt nhìn Sở Văn Hiên một chút, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, dẫn theo những người còn lại xuất phát tiến về phía sườn núi.

Chờ cho tới khi đám người Không Dư Hận biến mất khỏi tầm mắt, Thiết Đồ mới không nhịn được mở miệng hỏi:

- Sở lão, bảo chúng ta lưu lại làm cái gì?

Sở Văn Hiên nhìn thoáng qua Phi Tiểu Nhã, mở miệng nói:

- Bảo chủ có chuyện nói với các ngươi.

- Bảo chủ?

Đám người trừn mắt liếc nhìn. Những người này từ lúc tiến vào Ô Long Bảo, trên cơ bản một mặt trải nghiệm huấn luyện, tuy rằng biết bảo chủ Ô Long Bảo là một đại mỹ nữ, thế nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng nhìn thấy qua, cũng không ai nói cho bọn họ biết bảo chủ đại nhân rốt cuộc là người nào.

Tuy rằng Phi Tiểu Nhã cũng có mặt trên thuyền, nhưng bọn họ không hề nghĩ tới bảo chủ đại nhân trong nghe đồn cư nhiên ở ngay bên cạnh bọn họ.

Theo như ánh mắt của Sở Văn Hien, mọi người chuyển đường nhìn lên người Phi Tiểu Nhã.

-o0o-

Mồ hôi lạnh trên trán Thiết Đồ lập tức chảy ròng ròng, bởi vì hắn và Cừu Thiên Biến lúc vừa mới lên thuyền đã có chút suy đoán thân phận của nữ nhân này, thậm chí còn bình luận qua thân thế của nàng ta, hiện tại ngẫm lại, thực sự là khiến trong lòng run sợ, người không biết không có tội a…

Sắc mặt vốn không được tốt của Cừu Thiên Biến càng thêm trắng một chút, rụt cái đầu lại, cả người có tới hơn phân nửa giấu phía sau Thiết Đồ.

Thẳng cho tới lúc này, bốn người mới biết được đại mỹ nữ mặc cung trang với bộ mặt đạm mạc, lạnh lẽo vô hạn kia cư nhiên chính là bảo chủ Ô Long Bảo, trách không được thời điểm trên thuyền, Sở Văn Hiên từng cung kính đối với nàng như vậy.

- Bảo chủ, người muốn chúng ta làm cái gì sao?

Thu Tuyệt Âm nghi hoặc mở miệng hỏi.

- Uhm!

Phi Tiểu Nhã thu lại tầm nhìn từ băng hỏa ba mươi sáu phòng, quay đầu nhìn thoáng qua bốn người, đôi con mắt xinh đẹp không hề có màu sắc, thậm chí có chút mất đi sinh cơ dừng lại trên người Thiết Đồ chỉ chốc lát, khiến Thiết Đồ trong lúc nhất thời có chút luống cuống tay chân.

- Ta biết bốn người các ngươi là bằng hữu của Đường Môn.

Phi Tiểu Nhã mở miệng nói:

- Hiện tại ta cần các ngươi giúp ta làm một chuyện.

- Mời nói!

Thu Tuyệt Âm mở miệng nói.

- Tiến vào trong băng hỏa ba mươi sáu phòng, tìm kiếm hạ lạc của Đường Môn, sống phải gặp người, chết… Phải thấy xác, một khi phát hiện có đầu mối liên quan tới Đường Môn, lập tức hội báo!

Hà Hương Ngưng nhịn không được kích động hỏi:

- Người nói, Đường Môn ở trong băng hỏa ba mươi sáu phòng?

Phi Tiểu Nhã đảo mắt liếc nhìn nàng, gật đầu trả lời:

- Đúng, hai tháng trước hắn đã tới nơi này rồi.

Tinh thần Thiết Đồ rung lên, cười to nói:

- Ta đã sớm biết hắn không có khả năng lâm trận lùi bước, nguyên lai đã sớm tới nơi này chờ đợi chúng ta rồi!

Thu Tuyệt Âm nhíu mày hỏi:

- Lẽ nào nói Đường Mông gặp chuyện nguy hiểm gì đó bên trong?

Nàng luôn luôn tương đối cẩn thận tỉ mỉ, lời nói của Phi Tiểu Nhã để nàng cảm giác được tình cảnh của Đường Môn hình như có chút nguy hiểm, nếu không thì bảo chủ sẽ không nói loại lời như sống phải thấy người, chết phải thấy xác như vậy, hơn nữa thời điểm nói ra những lời này, ngữ khí của vị bảo chủ đại nhân xinh đẹp trước mắt có chút run rẩy nho nhỏ, đó là nguyên nhân vì tận lực áp chế, nàng nói giống như hạ lạc của Đường Môn đối với nàng vô cùng quan trọng.

Giữa bảo chủ đại nhân và Đường Môn có quan hệ gì hay sao? Người thân? Cũng không giống, hơn nữa nhìn thần tình và sắc mặt của bảo chủ đại nhân lúc này, rõ ràng có chút tương tự so với Hà Hương Ngưng, lẽ nào nói… Thu Tuyệt Âm đã có chút không dám tiếp tục suy đoán nữa rồi.

Phi Tiểu Nhã gật đầu nói:

- Tình huống cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm, từ lúc hắn tiến vào trong băng hỏa ba mươi sáu phòng vẫn chưa thấy ra ngoài, vì vậy cần phải có người đi vào kiểm tra một chút.

Nghe câu này, sắc mặt Thiết Đồ và Cừu Thiên Biến trở nên nghiêm túc, sau một hồi trầm mặc, Thiết Đồ nói:

- Đường Môn là một tên biến thái, không có lý do chết dễ dàng như vậy. Hắn nhất định còn đang tu luyện bên trong, bảo chủ đại nhân yên tâm được rồi, chúng ta sẽ tiến vào trong tìm kiếm hắn ra.

- Chuyện này không nên tiến hành quá rầm rộ.

Sở Văn Hiên ở bên cạnh mở miệng nói:

- Các ngươi chỉ cần tiến vào trong tu luyện, tỉ mỉ kiểm tra một chút xem Đường Môn có lưu lại vết tích gì hay không, nếu như thấy bản thân hắn tự nhiên rất tốt, một khi phát hiện ra, lập tức báo cho chúng ta biết.

Xác thực không thể tiến hành giống trống khua chiêng, sự việc liên quan tới danh dự của bảo chủ đại nhân, Phi Tiểu Nhã có thể không thèm cố kỵ, thế nhưng Sở Văn Hiên và Mang chấp sự lại phải suy nghĩ cho Ô Long Bảo, phải suy nghĩ cho bản thân nàng.

Phi Tiểu Nhã nhìn Thiết Đồ, mở miệng nói:

- Trong bốn người các ngươi, tư chất của ngươi tốt nhất, so sánh mà nói, vị trí tiến vào được hẳn là sâu nhất, thời tu luyện nên chú ý nhiều hơn.

Thiết Đồ gật đầu.

Phi Tiểu Nhã lại chuyển sang Hà Hương Ngưng nói:

- Về phần ngươi… Trước tiên ngươi nên bình phục lại tâm tình của chính mình hiện tại rồi mới tiến vào, nếu như tâm tình không ổn định mà nói, ngươi tiến vào băng hỏa ba mươi sáu phòng cũng chỉ là tìm đường chết.

Hà Hương Ngưng nhịn không được run thân thể mềm mại. Thời điểm nàng mới nghe được tin tức sinh tử của Đường Môn không rõ ràng, toàn thân có chút không biết làm thế nào, suy nghĩ trong lòng loạn thất bát tao, lấy loại trạng thái như vậy tiến vào trong băng hỏa ba mươi sáu phòng căn bản không thể chống đối lại được băng hỏa lưỡng trọng kình ăn mòn.

- Vâng!

Nghe được Phi Tiểu Nhã nói, Hà Hương Ngưng hít sâu một hơi, nỗ lực xua tan tạp niệm trong lòng.

- Chỉ có chuyện này, các ngươi đi đi!

Phi Tiểu Nhã có chút không còn hứng thú xua tay áo.

Mặc dù trong lòng có chút ôm một tia kỳ vọng, thế nhưng Phi Tiểu Nhã biết rõ, khả năng sống sót của tiểu tặc kia có thể nói vô cùng thấp.

Lúc một nhóm đệ tử Ô Long Bảo này đều rời đi, Phi Tiểu Nhã mới nắm thật chặt y phục trên người chính mình, chậm rãi bước về phía chân núi, Sở Văn Hiên mà Mang chấp sự cũng theo sát phía sau.

Tuyết trắng trên bầu trời rơi xuống, mang theo hàn ý bức người. Phi Tiểu Nhã cười khổ một tiếng, chưa từng cảm thấy Băng Hỏa Đảo lại lạnh lão như lúc này, không chỉ thân thể rét run, ngay cả trong lòng nàng cũng như đóng thành băng.

Trên thuyền lớn, một nhóm người đang vận chuyển vật tư sinh hoạt xuống dưới, những thứ này đều sẽ đưa tới chân núi, đảm bảo nhu cầu tu luyện của các đệ tử trong băng hỏa ba mươi sáu phòng.

Dù sao tu luyện tại nơi này thực sự quá mức tiêu hao thể lực và tinh thần, đám đệ tử tinh nhuệ này tại thời điểm bình thường, dù vài ngày không ăn cũng vẫn sinh long hoạt hổ, thế nhưng tại nơi này, một ngày một đêm không ăn gì khả năng không thể chịu đựng nổi, vì vậy vật tư sinh hoạt phải được chuẩn bị đảm bảo.

Ngày tu luyện đầu tiên, biểu hiện của những đệ tử này đều rất không tồi, hầu như mỗi người đều đã chạy tới vị trí tu luyện phòng thứ hai trở lên, nhất là Không Dư Hận, trực tiếp tiến vào phòng tu luyện thứ tư, năng lực chịu đựng của thân thể xem như cực mạnh.

Thế nhưng khi đám người Thiết Đồ trở về, không hề mang tới cho Phi Tiểu Nhã bất cứ tin tức gì có tác dụng, Phi Tiểu Nhã cũng không hỏi kỹ bọn họ, chỉ lẳng lặng đứng dưới chân núi, dừng lại bên ngoài băng hỏa ba mươi sáu phòng.

Bởi vì nàng biết rõ, nếu như phát hiện ra Đường Phong, bọn họ nhất định sẽ trở về báo cáo cho chính mình, hiện tại bọn họ không nói gì, tự nhiên là không có phát hiện.

Một đám người ăn như lang như hổ, dùng môt chút nước rồi lập tức trở về băng hỏa ba mươi sáu phòng, qua lại như vậy tuy rằng rất lãnh phí thời gian, thế nhưng không còn phương pháp nào khác. Ở chỗ này không thể tiện lợi giống như ở tông môn, chỉ có thể trở về chân núi.

-o0o-

Lúc này Đường Phong đã tu luyện trong băng hỏa ba mươi sáu phòng hơn hai tháng, trong thời gian hai tháng vừa qua, thực lực của Đường Phong tăng trưởng kinh người, từ lâu đột phá Địa giai, hiện tại đã là Địa giai hạ phẩm đỉnh phong rồi, phỏng chừng tiếp tục tu luyện thêm một vài ngày là có thể tiến vào Địa giai trung phẩm.

Địa giai và Huyền giai, tuy rằng chỉ kém hơn một phẩm, thế nhưng tiêu chuẩn của một phầm này so với bất cứ khoảng cách nào càng lớn hơn. Có thể nói, Địa giai và Huyền giai căn bản không phải là cùng một đẳng cấp.

Đường Phong từ Huyền giai thượng phẩm tu luyện tới Địa giai hạ phẩm tiêu hao thời gian tròn một tháng.

Nơi này xác thực là thiên đường tu luyện, là phúc lợi bất cứ kẻ nào cũng đều hướng tới, thế nhưng không phải ai cũng có tư cách để tiến vào nơi này.

Thời gian hơn hai tháng cũng đủ cho Đường Phong từ ban đầu băng hỏa phòng thứ sáu chuyển tới băng hỏa phòng thứ hai mươi bảy, cách đầu cùng còn lại chín phòng.

Đi tới nơi này đã không quá giống như những phòng đầu tiên. Càng tiến về sau, số lượng thạch thất càng ít ỏi, thủ pháp điêu tạc càng thêm thô ráp, đại khái là bởi vì số người có thể tiến tới nơi này đã không nhiều lắm rồi, cho dù là thạch thất điêu tạc nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng gì nhiều. Hơn nữa bản thân ở vị trí này vốn đã là tiêu hao cực lớn đối, thạch thất được điêu tạc ra tự nhiên không thể nào so sánh được so với những phòng đầu tiên.

Băng hỏa phòng thứ hai mươi bảy cách cửa sơn động gần một dặm, thậm chí có thể nói đã hoàn toàn tiến sâu vào trong trung tâm ngọn núi lửa, đám người Thiết Đồ tự nhiên không thể phát hiện ra tung tích của Đường Phong.

Lúc này Đương Phong hoàn toàn tập trung vào tu luyện, ngoại trừ tu luyện ra căn bản mặc kệ mọi chuyện khác, thực lực tăng trưởng cực nhanh làm cho hắn mê luyến, khiến hắn không thể tự kiềm chế được, tự nhiên không thể biết được bên ngoài sơn động đã có người tiến vào trong băng hỏa ba mươi sáu phòng.

Thời gian một ngày một đêm trôi qua, mười ngày trôi qua, nửa tháng trôi qua…

Tròn một tháng trôi qua, mỗi thời điểm đám người Thiết Đồ trở về, nhãn thần không hề có màu sắc của Phi Tiểu Nhã nhịn không được bắt ra một điểm quang mang, thế nhưng lại lập tức tiêu tán, bởi vì bốn người Thiết Đồ không có người nào dám nhìn thẳng vào chính nàng.

Đã không cần phải hỏi nữa rồi, đáp án câu hỏi sẽ chỉ làm chính mình thêm thất vọng.

Mà mỗi một ngày, Phi Tiểu Nhã đều đứng tại chân núi, ngóng nhìn phía trên, giống như một pho tượng đá, không hề nhúc nhích, mặc cho gió táp mưa sa, chưa từng có một ngày một đêm gián đoạn.

Thấy bộ dạng của nàng, trong lòng Sở Văn Hiên và Mang chấp sự không nhịn được bắt đầu sốt ruột rồi. Trong thời gian hai tháng tại Ô Long Bảo, nàng còn có thể dùng một chút kỳ vọng để lừa dối chính mình, thế nhưng tới nơi này, mỗi một ngày trôi qua kỳ vọng đó sẽ bị xé nát một phần, hiện tại đã trôi qua một tháng, trong lòng Phi Tiểu Nhã còn có kỳ vọng sao? Cho dù có chỉ sợ cũng là một tia cuối cùng rồi, nếu như một tia cuối cùng này bị hủy diệt mà nói, nàng có khả năng thực sự tâm như tro nguội, trở thành xác không hồn.

Mang chấp sự hoàn toàn không nghĩ tới nữ nhân này dĩ nhiên bị tình căn ăn sâu tới vậy, đã tới loại trình độ biến thành ma chướng rồi. Loại sự tình này Mang chấp sự không biết, cũng chưa từng nghe nói qua, vì vậy không thể hiểu được tâm tình và suy nghĩ của Phi Tiểu Nhã.

- Nàng còn tiếp tục như vậy sợ là thực sự xong!

Cách đó không xa, Sở Văn Hiên nhẹ giọng nói với Mang chấp sự.

- Uh!

Mang chấp sự cười khổ một tiếng, cả đời này hắn nghĩ cho dù chính mình phạm tội ác ngập trời, cho dù trên tay có dính đầy máu tươi của vô số người vô tội hắn cũng chưa từng cảm thấy hối hận. Duy nhất chỉ hối hận hai lần, một lần là tại thời điểm nàng sáu tuổi cướp đi một món đồ chơi của nàng, một lần khác chính là tự ý quyết định dẫn Đường Phong vào băng hỏa ba mươi sáu phòng.

- Chấp sự đại nhân ngài hạ ác quả này, lẽ nào ngài không nghĩ biện pháp giải quyết sao?

Sở Văn Hiên lo lắng nói.

- Có thể có biện pháp nào? Trừ phi Đường Môn đứng trước mặt nàng.

Mang chấp sự nhẹ thở dài một hơi.

- Nếu không…

Tròng mắt của Sở Văn Hiên vừa chuyển:

- Để Thiết Đồ nói cho nàng biết đã phát hiện ra tung tích của Đường Môn, nói hắn đang tu luyện bên trong, thế nào?

Mang chấp sự quay đầu nhìn hắn một cái, khẽ cười nói:

- Ngươi coi nàng là tiểu hài tử hay sao? Nói dối, ngươi lấy cái gì để nàng tin tưởng? Huống chi nàng là cao thủ Thiên giai trung phẩm, loại người như Thiết Đồ nói dối trước mặt nàng, tùy tiện có thể để nàng phát hiện ra sơ hở.

- Vậy thì ta đi nói cho nàng, nàng khẳng định không thể phát hiện ra kẽ hở gì!

Sở Văn Hiên nói.

Mang chấp sự lắc đầu:

- Không, phương pháp này không thực hiện được, quá trẻ con rồi!

- Này cũng không được, kia cũng không được, ngài phải nghĩ ra một biện pháp a!

Sở Văn Hiên hận không thể trực tiếp chém Mang chấp sự trước mắt này thành vạn đoạn, bất quá cho dù giết chết hắn chỉ sợ cũng không thể tiêu trừ được ma chướng trong lòng bảo chủ đại nhân.

- Không cần phải nghĩ biện pháp làm gì.

Mang chấp sự giống như phát hiện ra cái gì, trên gương mặt tái nhợt hiện ra một tia kích động:

- Nàng hiện đang trong trạng thái này, vị tất không phải là chuyện tốt!

- Tốt ở địa phương nào?

Sở Văn Hiên tức giận truy hỏi.

- Linh khí, linh khí bắt đầu hội tụ xung quanh nàng rồi!

Khóe miệng Mang chấp sự hiện lên một tia mỉm cười:

- Nàng hiện đang là Thiên giai trung phẩm, dựa theo tư chất và tốc độ tu luyện của nàng, sợ rằng cần phải có thời gian năm sáu năm, thậm chí là càng lâu mới có thể tấn chức Thiên giai thượng phẩm. Thế nhưng lúc này linh khí đang tụ tập về phía nàng.

- Điều này có thể chứng minh cái gì?

Thực lực của Sở Văn Hiên thiếu, cảm thụ không được những điều này, tự nhiên không hiểu ý tứ của Mang chấp sự.

- Thiên nhân hợp nhất!

Sắc mặt Mang chấp sự triệt để cuồng nhiệt.

- Nàng đã có thể chạm tới ý cảnh thiên nhân hợp nhất rồi, thế nhưng chỉ còn kém một bước cuối cùng. Chỉ cần nàng có thể đột phá được trạng thái hiện rại, nàng coi như có thể thực sự bước vào cánh cửa thiên nhân hợp nhất, so với Đường Phong còn sâu hơn một chút. Đến lúc đó linh khí cuồn cuộn không ngừng tràn vào trong thân thể của nàng, đạt tới cảnh giới của ta hiện tại, thậm chí có khả năng trực tiếp tấn chức bước vào Thiên giai thượng phẩm.

- Nói vậy có thực không?

Sở Văn Hiên không nhịn được kích động, tuy rằng loại sự tình này không phải phát sinh trên người hắn, thế nhưng hắn cũng vui vẻ vì Phi Tiểu Nhã.

- Không cảm ngộ trong bi thương, trầm luôn ngay trong bi thương!

Mang chấp sự thấp giọng nói:

- Ngươi đừng cao hứng quá sớm, nếu như nàng có thể thành công mà nói, sẽ đạt tới trình độ hiện tại của ta, nếu như thất bại rồi…

- Thất bại thì thế nào?

-o0o-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.