Hơn hai năm vừa qua vẫn chưa đủ để Tạ Tuyết Thần xác định vững chắc địa vị của chính mình, hắn không muốn phức tạp, nếu như hạ thủ đối với Phi Tiểu Nhã mà nói, vô cùng có khả năng sẽ kích phát không ít thủ hạ phản kháng lại hắn, dù sao địa vị của hắn hiện tại không phải thu được một cách quang minh chính đại, thủ đoạn khống chế thủ hạ cũng không có bao nhiêu cao siêu.
Trong suy nghĩ của Tạ Tuyết Thần, thu phục Phi Tiểu Nhã và Ô Long Bảo định trước là vấn đề thời gian mà thôi, nếu như có thể, hắn muốn thành thân với Phi Tiểu Nhã, lấy thân phận của Phi Tiểu Nhã đã lung lạc nhân tâm của các cao thủ dưới trướng, điều này không cần bàn cãi chính là lựa chọn chính xác nhất, vì vậy hắn không hề nóng nảy.
Thế nhưng hiện tại… Phi Tiểu Nhã đã chết, bảo chủ Ô Long Bảo đã chết, huyết mạch của lão cung chủ đã bị chặt đứt. Tạ Tuyết Thần trở thành cung chủ Đại Tuyết Cung trở nên danh chính ngôn thuận, nếu như ai có lòng phản kháng, đó chính là đang khiêu khích hắn.
Có thể tưởng tượng được, một khi tin tức này truyền về Đại Tuyết Cung, truyền tới tai Tạ Tuyết Thần, hắn sẽ làm cái gì?
Hắn nhất định sẽ lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, trực tiếp thu Ô Long Bảo vào trong túi, quét sạch toàn bộ những người không phục sự quản lý của hắn. Mà người của Ô Long Bảo, tám chín phần mười đều trung thành với lão cung chủ, không phục Tạ Tuyết Thần, vì vậy Ô Long Bảo nhất định sẽ máu chảy thành sông, thây xếp thành núi, mấy nghìn người trong bảo chỉ sợ không sống sót được bao nhiêu người.
Đến lúc đó địa vị cung chủ Đại Tuyết Cung chính thức xác lập thuộc về Tạ Tuyết Thần.
Mang chấp sự và Sở Văn Hiên không hẹn mà cùng nghĩ tới điểm này, lúc quay đầu nhìn nhau, cả hai cười nhạt một tiếng, bọn họ đều biết trong lòng đối phương đang suy nghĩ cái gì.
Tuyệt đối không để loại chuyện này phát sinh, cho dù Phi Tiểu Nhã đã chết, Ô Long Bảo vẫn như cũ là Ô Long Bảo, tự nhiên sẽ có người tiếp nhận tồn tại của Phi Tiểu Nhã.
Vì vậy… Tất cả mọi người trên thuyền nhất định phải chết, tuyệt đối phải cắt đứt mọi nguy hiểm có người truyền thông tin cho Tạ Tuyết Thần.
Thế nhưng Mang chấp sự và Sở Văn Hiên vừa mới chuyển ý nghĩa thành hành động, còn chưa kịp xoay người lại, phía sau đột nhiên truyền tới thanh âm ào ào, phảng phất giống như có vật gì đó rơi vào trong biển.
Mang chấp sự âm trầm xoay người sang chỗ khác, khóe miệng hơi nhếch lên, bởi vì hắn phát hiện, Không Dư Hận vừa rồi còn đứng trên thuyền, hiện tại đã không còn nhìn thấy nữa rồi.
Mà vừa mới nhảy vào trong biển nhất định chính là tên tiểu tử này, tuy rằng tính cách và tâm tính không được tốt lắm, thế nhưng đối với nguy hiểm có phán đoán xuất sắc như vậy, quả thực đáng khen, hơn nữa hành sự cũng vô cùng quả đoán.
Cừu Thiên Biến ngồi một góc thuyền nghỉ ngơi, đôi con mắt chớp chớp nhìn vào Thiết Đồ hỏi:
- Không Dư Hận… Thế nào lại nhảy vào trong biển?
Thiết Đồ vuốt cằm chậc lưỡi nói:
- Có thể là trượt chân rơi xuống?
- Ta nhìn hình như hắn tự mình nhảy xuống… Lẽ nào dưới biển có bảo bối gì đó hay sao?
Cừu Thiên Biên nghi hoặc vạn phần.
- Chúng ta có nên kéo hắn lên hay không?
Trước mắt Thiết Đồ sáng ngời.
- Để hắn đi chết được rồi. Nếu như hắn còn dám đi lên, ta sẽ đánh hắn xuống dưới!
Cừu Thiên Biến tàn bạo nói.
Lúc hai người đang nói chuyện, trên boong tàu đột nhiên vang lên tiếng hét lớn thê thảm, cả hai vô cùng kinh ngạc quay đầu nhìn, chỉ thấy trước ngực một đệ tử Ô Long Bảo đã bị bàn tay của Sở Văn Hiên đâm xuyên qua, máu tươi không ngừng tích tích rơi xuống mặt thuyền, vẻ mặt tên đệ tử này không thể tin tưởng nhìn Sở Văn Hiên, cái miệng co giật, gian nan nói:
- Sở lão?
Sở Văn Hiên không nói một lời, đưa tay xoáy mạnh, người này lập tức mềm nhũn ngã xuống, trái tim đã bị bóp nát, không ai có thể sống sót được.
Tất cả mọi người trên thuyền đều giống như lâm đại địch, mười mấy tên đệ tử đều đứng bật dậy, Thiết Đồ đưa một tay đẩy ba người khác ra phía sau chính mình, cảnh giác chằm chằm nhìn vào Sở Văn Hiên, bày ra tư thế phòng ngự. Hắn đột nhiên có chút hiểu ra, vì sao Không Dư Hận lại nhảy xuống biển.
Nhất định là nhận thấy được nguy hiểm ập tới, tự biết không phải là đối thủ của Sở Văn Hiên, như vậy mới nhảy vào trong biển, hi vọng có thể tránh thoát được một kiếp.
Đồng thời lúc Sở Văn Hiên động thủ, Mang chấp sự cũng động thủ rồi.
Hắn chỉ hơi vung tay về phía trước, mấy đạo vật thể màu sắc sặc sỡ phá không bay đi, thẳng tắp tập kích về bốn phương tám hướng.
Tiếng tê tê không ngừng vang lên bên tai, hơn mười tiếng kêu thảm thiết hầu như cùng một lúc vang lên.
Tròng mắt bốn người Thiết Đồ nhảy lên, ngây ngốc nhìn biến cố đột nhiên phát sinh trên thuyền, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, hoàn toàn không biết nên đáp lại như thế nào.
Tất cả các đệ tử trên thuyền, ngoại trừ bốn người bọn họ ra, mỗi một người đều có một đầu độc xà xỏ xuyên qua cổ, những độc xà này đều là vật còn sống, thế nhưng chúng so với sắt thép còn cứng rắn hơn rất nhiều, so với trường kiếm còn sắc bén hơn, lúc đâm xuyên qua cổ những đệ tử này, quấn lên trên đầu bọn họ, lưỡi rắn phun ra nuốt vào, thậm chí còn có một con rắn ngẩng đầu lên, sau đó mạnh mẽ cắn xuống, trực tiếp đào một lỗ thủng tại hốc mắt, nhúc nhúc vài cái, sau đó toàn bộ thân thể chậm rãi chui vào trong.
Hình cảnh ghê tởm buồn nôn như vậy khiến sắc mặt bốn người như màu đất, Thu Tuyệt Âm càng oa oa há mồm phun ra, từ trước tới nay nàng đã gặp qua không ít người chết, cũng đã từng giết chết không ít người, thế nhưng chưa bao giờ nhìn thấy cách giết người khiến nàng khó có thể chịu đựng được như vậy.
Mười mấy người này không lập tức chết đi, chỉ là bị xỏ xuyên qua yếu hầu mà thôi, trên cơ bản trên cổ họng mỗi người đều truyền tới tiếng xả khí phảng phất giống như hơi gió thoát ra ngoài, bọn họ há to miệng, bàn tay ôm chặt lấy cổ chính mình, bước chân lảo đảo, nhưng thủy chung không thể hít được một ngụm không khí, dần dần, tròng mắt của mọi người biến thành màu trắng, ngã xuống boong tàu, càng không ngừng co giật.
- Chấp sự… Vì… Cái gì…
Không ít người đến chết cũng không biết vì sao chính mình lại bị giết, vừa rồi những người này còn đang đồng tâm hiệp lực thôi động cương khí chống đỡ lực hút của dòng xoáy, thế nhưng đảo mắt không tới thời gian mấy hơi thở, Mang chấp sự và Sở Văn Hiên lại làm ra loại chuyện qua sông đoạn cầu, tá ma giết lừa như thế này, thậm chí còn là hành động đánh lén đê tiện.
Điều này phù hợp với thân phận của bọn họ sao? Một người là cao thủ Thiên giai thượng phẩm đỉnh phong, một người là cao thủ Địa giai thượng phẩm, vô luận là người nào đối với bọn họ mà nói đều sở hữu ưu thế tuyệt đối, thậm chí không cần đánh lén cũng có thể giết chết toàn bộ.
Mang chấp sự và Sở Văn Hiên chỉ lặng lặng đứng một chỗ, sắc mặt bình tĩnh, vẫn duy trì trầm mặc.
Chương 331: Tá ma giết lừa (hạ).
Một nhóm đệ tử thu nạp vào trong Ô Long Bảo lần này rốt cuộc đã chết đi hơn hai trăm người, huấn luyện thời gian bốn tháng, thật vất cả mới có gần hai mươi người tiến vào trong Băng Hỏa Đảo tu luyện, thế nhưng tại thời khắc cuối cùng, trên cơ bản đều chết sạch trong tay Mang chấp sự và Sở Văn Hiên.
Hai người cũng là không có biện pháp, dù sao bọn họ không có khả năng dự đoán được chuyện tình tương lai phát triển như thế nào, loại sự tình Phi Tiểu Nhã đột nhiên bị chết bọn họ không có khả năng sớm biết.
Không trách được người khác, chỉ trách bọn họ biết được chân tướng sự thực. Không thể để Tạ Tuyết Thần có bất cứ cơ hội nào biết được chuyện này, vì vậy hai người đành phải quả đoán xuất thủ giết chết những đệ tử này.
Về phần bốn người Thiết Đồ, mí mắt Mang chấp sự nhếch lên, âm trầm liếc mắt nhìn, Sở Văn Hiên cũng lạnh lùng đứng một bên nhìn chằm chằm, sát khí trong mắt rất rõ ràng.
Thiết Đồ không kìm long được nuốt một ngụm nước bọt. Nếu là chỉ đối mặt với một mình một người Sở Văn Hiên, bốn người Thiết Đồ tự biết không thể thắng được hắn, thế nhưng bằng vào lực phòng ngự xuất sắc của bản thân, muốn giết chết chính mình không phải chuyện dễ dàng, thế nhưng đối phương còn có một cao thủ Thiên giai, như vậy không phải trình tự bốn người Thiết Đồ có thể đối phó.
Cừu Thiên Biến, Thu Tuyệt Âm, Hà Hương Hưng trong nháy mắt bày ra tư thái tranh đấu tới cùng.
Khóe miệng Sở Văn Hiên nhếch lên, cười khổ một tiếng, cương khí toàn thân bùng phát, đang muốn xuất thủ đối với với bốn người, nhưng lại bị Mang chấp sự đưa tay ngăn cản.
Thiết Đồ chỉ cảm thấy trái tim của chính mình nhảy lên kịch liệt, không chỉ là chính hắn, ba người bên cạnh cũng không như vậy, tâm tình mỗi người đều khẩn trương tới cực điểm, suy nghĩ trong lòng đều hiện rõ trên mắt, trên biển rộng mênh mông không bờ bến này, lại trên con thuyền nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, chỉ cần Mang chấp sự có tâm giết bọn họ, bọn họ căn bản không thể chống đối.
Thế nhưng hiện tại, thần sắc do dự trên mặt Mang chấp sự để bốn người Thiết Đồ thấy được hi vọng.
- Chấp sự!
Thiết Đồ đánh bạo mở miệng dò hỏi:
- Có lý do gì muốn chúng ta chết hay sao?
Cừu Thiên Biến có tin tức linh thông nhất, bình thường tiếp xúc với rất nhiều người, cái đầu cũng tương đối linh hoạt hơn một chút, đè nén khẩn trương trong lòng, cẩn thận đảo qua suy nghĩ trong lòng, cười khổ nói:
- Bảo chủ đã chết, chấp sự muốn phong tỏa tin tức, như vậy mới không bị người khác cố tình lợi dụng.
- Không sai!
Mang chấp sự gật đầu liếc mắt nhìn Cừu Thiên Biến:
- Ngươi nói rất đúng.
Sở Văn Hiên cười khổ nói:
- Các ngươi muốn tự động thủ hay muốn ta động thủ?
Bốn người nhất thời lạnh lẽo toàn thân, thế nhưng không đợi bọn họ mở miệng trả lời, Mang chấp sự một bên lại than nhẹ một tiếng nói:
- Không cần giết bọn hắn!
Sở Văn Hiên kinh ngạc liếc mắt nhìn Mang chấp sự, hoàn toàn không nghĩ tới hắn cư nhiên cố tình buông tha cho bốn người này một mạng.
Nghe câu này, bốn người không kìm lòng được thở ra một hơi thật dài, bất quá không nghĩ ra vì sao Mang chấp sự lại làm như vậy. Dù sao mọi người trên thuyền đều đã bị giết chết rồi, chỉ còn lại bốn người bọn họ mà thôi.
- Không cần nghi hoặc, coi như các ngươi đã kết giao một bằng hữu tốt, ta đã đáp ứng người kia, sẽ đảm bảo tính mạng cho bốn người các ngươi!
Mang chấp sự nhàn nhạt nói.
- Là Đường Môn?
Thanh âm Hà Hương Ngưng run run hỏi.
Mang chấp sự nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng gật đầu.
Hà Hương Ngưng đưa tay che kín miệng, nước mắt tràn mi rơi xuống, tính cả lần này, nàng đã được nam nhân kia cứu mạng hai lần rồi, thế nhưng hiện tại hắn đã mất đi, để lại chính mình muốn báo đáp cũng không biết báo đáp như thế nào. So sánh với tình cảnh hiện tại, nàng tình nguyện để chính mình bị biển rộng thôn phệ, hoặc có lẽ bị Mang chấp sự giết chết, nói như vậy chính mình có thể theo được bên hắn, không phải đau lòng như vậy.
- Các ngươi là bốn đệ tử còn sót lại trong đợt huấn luyện này!
Sở Văn Hiên nhìn bốn người, chậm rãi lắc đầu:
- Chuyện ngày hôm nay các ngươi phải thủ khẩu như bình, không được tiết lộ đối với bất cứ kẻ nào, bằng không… Ta tuyệt đối sẽ khiến các ngươi phải hối hận còn sống trên đời!
- Vâng!
Thiết Đồ gật đầu, tuy rằng vừa rồi xác thực Sở Văn Hiên đã động sát tâm, thế nhưng Thiết Đồ có thể nhìn ra được, vẻ mặt của hắn có điểm bất đắc dĩ, hắn không thực sự muốn giết chết mọi người.
Hơn hai trăm người chỉ còn lại bốn người, nếu như không phải là Đường Môn, bốn người này sớm định trước không thể thoát khỏi cái chết, bốn người Thiết Đồ nhịn không được có chút thổn thức không thôi, mang người thực sự tiện tới như vậy hay sao?
Có thể, chỉ tại địa phương Ô Long Bảo này, mạng người mới thực sự không đáng tiền.
Sở Văn Hiên lại bước tới cạnh thuyền, nhìn xuống bên dưới một chút, một lúc sau mới mở miệng hỏi:
- Tên tiểu tử kia làm sao bây giờ?
Trong nháy mắt khi hai người động sát tâm, Không Dư Hận lập tức quả đoán nhảy vào trong biển rộng, hoàn toàn không còn thấy hình bóng, ai cũng không biết hắn đã ẩn nấp tới địa phương nào, hai người Mang chấp sự và Sở Văn Hiên tự nhiên sẽ không nhảy vào biển rộng truy sát hắn, như vậy thực quá hạ thấp địa vị rồi.
Tuy rằng nói tại biển rộng này không có bờ bến, bằng vào thực lực của Không Dư Hận muốn sống sót trở về quả thực giống như lên trời, nhưng nếu bỏ đi mặc kệ mà nói, Sở Văn Hiên có điểm không quá yên tâm.
Kỳ thực không chỗ nào không có, vạn nhất Không Dư Hận thực sự có thể chạy thoát thành công thì sao đây?
- Không cần để ý tới hắn.
Mang chấp sự âm lãnh cười cười:
- Ta đã thả mấy người bạn tới chơi đùa với hắn rồi!
Sở Văn Hiên ngạc nhiên, hắn hoàn toàn không phát hiện ra Mang chấp sự động thủ lúc nào. Bất quá nếu như hắn đã nói như vậy, khẳng định đã làm rồi. Về phần rốt cuộc thả người bạn nào xuống dưới, đơn giản chính là độc xà mà thôi.
Mang chấp sự là cao thủ chơi rắn, trên người hắn luôn luôn cất giấu rất nhiều loại đọc xà vô cùng kỳ quái, rất nhiều loại độc xà ngay cả cao thủ Thiên giai cũng không thể chống đối được, huống chi chỉ là một mình một người Không Dư Hận.
Trong hoàn cảnh như vậy, lại có độc xà bám chân, Không Dư Hận đại khái không có khả năng sống sót.
- Hiện tại làm sao bây giờ?
Sở Văn Hiên cau mày hỏi, Phi Tiểu Nhã đã mất, hắn chỉ có thể coi Mang chấp sự như thiên lôi sai đâu đánh đó.
- Trở lại Ô Long Bảo, gọi Ô Long tam sứ xuất quan đi, cần phải chuẩn bị lần cuối cùng cho cuộc chiến với Tạ Tuyết Thần rồi!
Mang chấp sự ho nhẹ một tiếng, sắc mặt trở nên tái nhợt.
- Chỉ bằng đám người chúng ta?
Sở Văn Hiên ngạc nhiên:
- Ngài có phải là đã quên thế lực tam tông lưỡng lâu của Đại Tuyết Cung dưới quyền chưởng quản hiện tại của Tạ Tuyết Thần?