Hai người thân mật rời khỏi khách sạn bình dân, đi trên đường lớn Mặc Thành, trong lúc nhất thời háp dẫn vô số ánh mắt người đi đường.
Đương nhiên, ánh mắt hiện tại đã không còn là tiếc hận và kinh thường lúc vừa mới vào thành nữa rồi, mà là sợ hãi than.
Đường Phong vốn đã rất đẹp trai, hiện tại tăng thêm một vòng râu ria càng tăng thêm một tia ý vị nam nhân thành thục, Phi Tiểu Nhã càng không cần phải nói rồi, vóc người chỗ lồi chỗ lõm, thành thục phong vận mê người, đi đến chỗ nào cũng có thể trở thành tiêu điểm đường nhìn, nổi bật giữa đám đông.
Nam nhân trong Mặc Thành giống như mã hoàng nhìn chằm chằm vào Phi Tiểu Nhã, luyến tiếc không muốn chuyển dời. Bảo chủ đại nhân quá mức chói mắt khiến mọi nữ nhân xung quanh đều trở nên tự ti mặc cảm.
Tuy rằng sợ hãi than thở Phi Tiểu Nhã vô cùng xinh đẹp, thế nhưng không ai dám tiến lên lỗ mãng, ngược lại không phải nói Đường Phong và Phi Tiểu Nhã có bao nhiêu lực uy hiếp, chỉ là không ai thích chọc vào phiền phức, một đôi kim đồng ngọc nữ này thoạt nhìn đã biết chính là người nhà đại phú đại quý, nói không chừng phía sau bọn họ có thế lực khổng lồ nào đó, đặc tội vào quả thực rất không thông minh.
Mục đích của Phi Tiểu Nhã rất rõ ràng, đó chính là mua quần áo! Qua rất nhiều quần áo mới xinh đẹp.
Đường Phong âm thầm may mắn trong tay chính mình coi như có chút tiền, bằng không thực không biết làm thế nào với cô nàng tinh quái này.
Dọc theo đường đi, phàm là cửa hàng y phục, Phi Tiểu Nhã đều tiến vào dạo qua một vòng, nhìn trúng kiện y phục nào đó lập tức thu mua, nàng không phải đi mua đồ trang sức, chỉ hoàn toàn tập trung vào y phục.
Vượt qua hơn nửa tòa thành, trên tay Đường Phong sách theo rất nhiều túi lớn túi nhỏ, Phi Tiểu Nhã không biết đã bao lâu không tự mình đi mua nhiều y phục như vậy rồi, thời điểm tại Ô Long Bảo, nàng nhiều nhất chỉ là chạy ra ngoài nghịch nước chơi đùa, cũng không đi quá xa Ô Long Bảo, tất cả quần áo vào đồ dùng hàng ngày đều được hạ nhân giúp nàng đặt mua, sao có thể phù hợp với tâm ý của nàng.
Thế nhưng hiện tại khác nhau, hiện tại là nàng tự mình lựa chọn, tự nhiên muốn một lần mua thỏa thích.
Đường Phong sờ sờ túi tiền của chính mình, chỉ cảm thấy trong lòng đang chảy máu, mấy tờ ngân phiếu còn sót lại của chính mình đang giảm xuống kịch liệt, càng lúc càng có dấu hiệu tiêu hao sạch sẽ, thế nhưng nhìn bộ dáng vui vẻ hài lòng của Phi Tiểu Nhã như vậy, Đường Phong không đành lòng cắt đứt nàng, chỉ đành mặc kệ, dù sao đi nữa chính mình sau này có thể tiếp tục kiếm ít bạc trở về, không phải là chuyện gì quá mức khó khăn.
Vòng qua một cửa hàng cuối cùng, vô luận là Phi Tiểu Nhã hay là Đường Phong đều có chút cảm giác sức cùng lực kiệt, mệt tới không muốn nhấc chân đi tiếp, cho dù hai người không phải là người bình thường, thế nhưng trong vô số y phục chọn lựa thứ mình thích, vứt bỏ thứ mình không thích, hoặc là theo sát phía sau nữ nhân, đây là chuyện vô cùng tiêu hao tinh thần.
- Hai vị khách nhân, tổng cộng là tám trăm ba mươi lăm lượng, số lẻ có thể trừ đi, chỉ cần trả tám trăm ba mươi lượng là được!
Vẻ mặt lão bản chủ quán cười tủm tủm nhìn Đường Phong, đây là một bút sinh ý lớn, lão bản chủ quán chưa bao giờ nhìn thấy qua nữ nhân mua hàng thoải mái như vậy.
Đường Phong gật đầu, lục lọi ngân phiếu trong người, động tác trong nháy mắt cứng ngắc, nhìn vào Phi Tiểu Nhã đang tràn đầy thỏa mãn hưng phấn bên cạnh, thấp giọng nói:
- Ngọc nhi, xảy ra chút chuyện!
- Cái gì?
Phi Tiểu Nhã duỗi thắt lưng một cái thật dài, vóc người phong vận hoàn toàn bại lộ khiến lão bản chủ quán nhìn mà tròng mắt thẳng đứng.
- Lại nói tiếp khả năng nàng sẽ không tin tưởng, thế nhưng đó là sự thực, nàng phải chuẩn bị tâm lý cho tốt!
Đường Phong hít sâu một hơi:
- Thiếu bạc dùng!
Phi Tiểu Nhã chớp chớp con mắt:
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Đường Phong vội ho một tiếng, một đại nam nhân dẫn nữ nhân đi mua quần áo, bạc trên người cư nhiên thiếu dùng, điều này thực sự có chút mất mặt.
- Rất khó tưởng tượng ta sẽ phạm phải loại sai lầm hạ cấp như thế này!
Đường Phong thở dài một hơi, hắn thực sự bị sự hài lòng hưng phấn của nữ nhân Ngọc nhi này làm mê đầu rồi, hoàn toàn không để ý tới túi ngân phiếu của chính mình.
- Hiện tại có bao nhiêu?
Phi Tiểu Nhã hỏi.
Đường Phong cầm tất cả ngân phiếu ra ngoài, chỉ có bốn tấm trị trí một trăm lượng bạc, còn có một ít bạc vụn rải rác không đáng kể.
- Theo số tiền hiện tại, chỉ đành buông tha một bộ phận y phục trong số đó!
Đường Phong đề nghị nói.
- Không, ta không muốn!
Phi Tiểu Nhã ôm chặt lấy đống y phục đã chọn, vẻ mặt bảo vệ kiên quyết không dời:
- Đây là do ta vô cùng cực khổ tuyển chọn được!
- Ai…
Đường Phong hết đường xoay xở:
- Như vây, chỉ đành dùng tới thứ đó rồi!
Vừa nói, Đường Phong giả bộ sờ sờ trong người một chút, lấy ra một khối trân châu màu đen, khối trân châu màu đen này là do lần trước ra biển tìm thúy ngư thảo, tìm được dưới đáy biển, tổng số không hề ít, nguyên bản Đường Phong chuẩn bị chế tạo một ít trang sức cho Lại tỷ, thế nhưng chưa có thời gian và cơ hội thích hợp.
Tròng mắt Phi Tiểu Nhã sáng ngời:
- Thực đẹp!
Đưa tay đoạt lấy khối trân châu màu đen, đặt trước mặt nhìn chằm chằm, lấy ánh mắt của Phi Tiểu Nhã tự nhiên biết được là khối trân châu màu đen này chính là cực phẩm hiếm thấy, bản thân tinh thuần cực điểm, không hề có một chút tì vết, một khối trân châu màu đen như vậy bán với giá mấy nghìn lượng bạc tuyệt đối không thành vấn đề, nếu như có thể chế tạo thành đồ trang sức, giá trị thậm chí có thể tăng lên tới mấy lần.
- Hai vị… Khách nhân?
Lão bản chủ quán ở phía sau hô lên một tiếng, trong longg bồn chồn, hai người này lựa chọn y phục sảng khoái tới cực điểm, thế nhưng tới thời điểm trả tiền lại chậm chạp như vậy? Lẽ nào muốn mua bá vương y? Nghĩ tới điều này, trong lòng lão bản chủ quán có chút nhảy lên.
- Ta đi giết giá!
Phi Tiểu Nhã nắm chặt khối trân châu màu đen trong tay, lại cầm ngân phiếu theo, xoay người, trên mặt để lộ thần sắc quyến rũ, quang mang mê người, một bước một vặn eo bước về phía lão bản chủ quán.
Lão bản chủ quán chỉ là một người bình thường, làm sao có thể chống đỡ được mị lực kinh người của cao thủ Thiên giai như Phi Tiểu Nhã. Chỉ nhìn thoáng qua, nhãn thần đã có chút tê dại rồi.
- Chủ quán!
Phi Tiểu Nhã nhẹ mân môi, thanh âm ngọt ngào.
- Có tiểu nhân!
Lão bản chủ quán phản xạ có điều kiện đáp.
- Những ý phục này… Bốn trăm lượng, thế nào?
Lão bản chủ quán lập tức gật đầu, nhưng bản tính thương nhân kiếm lời lại để hắn bảo trì được một tia thanh tỉnh cuối cùng trong lòng, lập tức lắc đầu.
- Bốn trăm lượng, có được hay không? Người ta rất thích những y phục này mà!
Phi Tiểu Nhã ngồi xuống quầy hàng, tận lực để lộ bản sắc quyết rũ, Đường Phong đứng một bên nhìn toát mồ hôi ròng ròng.
Chương 353: Cưỡng bức sắc dụ (hạ).
Lão bản chủ quán căn bản không dám đối diện với Phi Tiểu Nhã, sợ hãi nói:
- Bảy tám tám mươi lượng, thấp nhất rồi!
Phi Tiểu Nhã cười dài nhìn hắn, sau đó chậm rãi vươn một tay, đặt trên quầy hàng, lập tức mở bàn tay nhỏ bé, để lại trên quầy hàng một vết chưởng ấn sâu tới ba tấc, trong chưởng ấn còn bốc lên khói xanh.
- Chủ quán, ngươi nói đầu của ngươi cứng? Hay là bàn gỗ này cứng đây?
Ngữ khí của Phi Tiểu Nhã vẫn hòa ái dễ gần như cũ, nhưng ai cũng có thể nhìn ra được dấu dưới nụ cười tươi tắn của nàng chính là bản tính ác ma.
- Bốn trăm lượng!
Chủ quán gật đầu như gà mổ thóc, hắn rốt cuộc đã nhìn ra được, nữ nhân này căn bản không phải chính mình có thể chọc vào.
- Thành giao!
Phi Tiểu Nhã sảng khoái lên tiếng, để bốn tấm ngân phiếu lên trên bàn, thả người nhảy xuống, kéo cánh tay Đường Phong thoải mái rời khỏi cửa hàng.
Đợi khi hai người đi thật xa, phía sau mới truyền tới tiếng hò hét của lão bản chủ quán:
- Bốn trăm lượng quá ít rồi, đây là cướp đoạt, đây là hành vi cường đạo a!
Khuôn mặt già của Đường Phong vô cùng âm trầm, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Phi Tiểu Nhã.
Bảo chủ đại nhân ủy khuất nhìn hắn:
- Ngươi tức giận?
- Vừa cưỡng bức lại vừa sắc dụ!
Đường Phong khiển trách:
- Dù sao nàng cũng là cao thủ Thiên giai, dùng những thủ đoạn này để đối phó với người bình thường sao? Bọn họ chỉ là một ít sinh ý nho nhỏ, hơn bốn trăm lượng, đối với bọn họ mà nói có thể cần rất lâu mới có thể kiếm trở về.
Phi Tiểu Nhã không một chút bị sắc mặt của Đường Phong dọa nạt, tròng mắt vòng vo chuyển động, cười tới vô cùng hài long:
- Ngươi đang ghen đối với hắn sao? Ta có thể cảm nhận được!
- Tùy tiện ngươi nói!
Đường Phong chột dạ bật thốt.
- Được rồi, lần sau ta tuyệt đối không thi triển loại thủ đoạn này đối với bất luận nam nhân nào khác… Ngoại trừ ngươi… Chờ khi ta trở về Ô Long Bảo cho người mang theo chút bạc trả lại hắn, như vậy là được rồi.
- Không liên quan tới ta, nàng lăn qua lăn lại thỏa thích rồi, hiện tại sắc trời đã tối, trở lại khách sạn ăn một chút gì đó rồi chuẩn bị, chúng ta nên xuất phát!
- Uhm!
Phi Tiểu Nhã lấy ra khối trân châu màu đen, càng nhìn càng yêu thích, nhịn không được đặt trước ngực.
Trở lại khách sạn gọi tiểu nhị mang lên một chút thức ăn, may mắn chính là, tiêu dùng trong khách sạn thông thường tương đối ít, số bạc vụn còn thừa trong tay Đường Phong coi như đủ dùng, không nến mức phải ăn cơm bá vương.
Hơi sắp xếp chuẩn bị một chút, khi trời tối mịt hai người mới thừa bóng đêm lên đường trở về Ô Long Bảo.
Bất quá bè gỗ kia đột nhiên biến mất để Phi Tiểu Nhã thiếu chút nữa muốn hủy đi gian khách sạn bình dân này, bè gỗ kia là do nàng khổ cực vác từ biển tới tận nơi này, sao có khả năng đột nhiên biến mất?
Đường Phong không chút đắc ý, lập tức nói ra lý do trước đó đã chuẩn bị:
- Ta nhìn nàng vác quá khổ cực, đã tìm người mang bè gỗ tới Ô Long Bảo rồi!
Nói như vậy, trong lòng Phi Tiểu Nhã lại trở nên ngọt ngào như mật.
Từ trong khách sạn bình dân đi ra ngoài, sau lưng hai người là một đống lớn các loại, hầu hết đều là y phục, tuy rằng số lượng không ít, thế nhưng không năng lắm, hơn nữa so sánh với chiếc bè gỗ, mấy thứ này chí ít sẽ không tạo thành bất cứ gánh vác gì đối với hình tượng của cả hai người.
Bóng đêm phủ đại địa, cước bộ của hai ngươi đều rất nhanh, lộ trình ba trăm dặm lấy tốc độ của cả hai người tính toán, hừng đông muốn tới Ô Long Bảo coi như dư dả thoải mái.
Thế nhưng còn chưa hoàn toàn rời khỏi Mặc Thành, bước chân của Đường Phong đột nhiên dừng lại, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên quay đầu nhìn phía bắc.
- Làm sao vậy?
Phi Tiểu Nhã cũng dừng bước, nghi hoặc hỏi thăm.
- Không có gì!
Đường Phong cau mày, chậm rãi lắc đầu:
- Đi!
Vẻ mặt bảo chủ đại nhân rất nghi hoặc nhìn Đường Phong, tuy rằng biết vừa rồi nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, thế nhưng Đường Phong không nói, nàng cũng không dám hỏi lại, nữ nhân phiền toái luôn luôn khiến người khác ghét bỏ, điểm này Phi Tiểu Nhã so với bất cứ người nào đều rõ ràng, nàng không thể tạo thành bất cứ ân tượng không tốt nào đối với Đường Phong.
Lúc ra khỏi Mặc Thành, Phi Tiểu Nhã quan sát cẩn thận, càng lúc càng thêm xác định Đường Phong đã nhận thấy có chuyện gì rồi, thế nhưng bằng vào năng lực nhận biết và thực lực của cao thủ Thiên giai như nàng cũng không hề cảm thụ được bất cứ nguy hiểm nào xung quanh, điều này không khỏi khiến bảo chủ đại nhân nghi hoặc không thôi.
Xác thực Đường Phong cảm nhận được một chút chuyện rồi, chỉ bất quá chuyện này chỉ mình hắn cảm nhận được, tuy rằng thực lực của Phi Tiểu Nhã rất coa, nhưng còn chưa đủ điều kiện này.
Đó chính là cảnh báo của thần binh.
Trong nháy mắt vừa rồi, Linh Khiếp Nhan nói cho hắn biết một chuyện, có một thần binh khác tại phía bắc phương viên chừng nghìn dặm.
Trong kiên thức của Đường Phong, hắn chỉ biết Lý Đường đế quốc tổng cộng có hai thanh thần binh, một thanh là Viêm Nhật Kiếm của Tần Tứ Nương, một than là Thủy Hàn Kiếm trong truyền thuyết của Tuyết Nữ.
Tứ Nương không có khả năng xuất hiện trong phương viên nghìn dặm phía bắc, nguyên nhân bởi vì Tiểu Manh Manh còn nhỏ, nàng không có khả năng để Tiểu Manh Manh một mình ra ngoài, bình thường lúc gặp chuyện đều là Tiếu thúc chủ ngoại, mà nàng chỉ phụ trách chăm sóc Tiểu Manh Manh.
Chẳng lẽ là Tuyết Nữ? Đường Phong đã sớm nghe được nữ tử truyền kỳ này trong miệng Thang Phi Tiếu, trong lòng đối với nàng có chút ước mơ hướng tới, một mình một người xông vào hàng loại tông môn lớn nhỏ trộm linh đan diệu dược, chưa bao giờ thất thủ qua, một nữ nhân cường đại như vậy, tự nhiên được người khác tôn sùng. Dưới sự truyền nhiễm của Tiếu thúc, Đường Phong đối với nữ nhân này coi như có không ít hảo cảm, tuy rằng chưa từng gặp gỡ, thế nhưng trong đầu Đường Phong đã sớm có hình dáng tưởng tượng đối với Tuyết Nữ.
Từ hành vi nàng đến thăm rất nhiều môn phái lớn nhỏ để trộm linh đan diệu dược có thể suy đoán được, bản thân nàng không phải là người thích làm chuyện này, vô cùng có khả năng là cần những linh đan diệu dược này để làm gì đó, nàng không giết người, nhiều lắm chỉ đả thương kẻ cản đường, loại hành vi này cũng có thể nói rõ ràng, nàng không phải là loại người thị sát.
Nói thật ra, Đường Phong rất muốn được gặp nữ tử truyền kỳ này một lần, đây là cảm giác rất không có tên, rất không có lý do.
Bất quá, không phải nghe đồn Tuyết Nữ ẩn cư tại nơi băng hàn cực bắc hay sao? Thời điểm bình thường không có khả năng xuất hiện trên đại lục, trừ phi nàng lại muốn trộm linh đan diệu dược nào đó rồi.
Rốt cuộc có phải Tuyết Nữ? Trong lòng Đường Phong rất nghi ngờ.
Nếu như dựa theo suy đoán về hai thanh thần binh trong Lý Đường đế quốc đến suy đoán, xác thực là Tuyết Nữ không cần phải nghi ngờ, nhưng từ suy xét về tính khả năng, khả năng này cực kỳ bé nhỏ.