Vô Thường

Chương 389: Thụ thương



Cho dù không có Bàng Dược Vương nhắc nhỏ, Đường Phong và Cừu Thiên Biến cũng không dám đứng tại chỗ, hai người đồng thời vội vàng lui về phía sau. Âm thanh “đinh đinh đương đương” liên tiếp truyền đến.

Trong mắt Đường Phong không khỏi tràn ngập phẫn uất. Kiếm chiêu của mình chém xuống lại bị kình khí của đối phương hóa giải, mà chín phi đao kia, tuy rằng tốc độ rất nhanh, nhưng khi cách yết hầu Phượng Kinh Thanh một tấc lại ngừng lại, như bị một bức tường vô hình ngăn chặn, lập tức bị lực đạo thổi bay sang một bên.

Không chỉ công kích của Đường Phong vô hiệu, mà Cừu Thiên Biến cũng như vậy. Hắn đâm tới sau ót Phượng Kinh Thanh một kích, căn bản còn chưa tiến vào đã bị cản trở.

Vài tiếng “Hự hự!” vang lên, khi Đường Phong và Cừu Thiên Biến trụ vững cước bộ, cả hai đều không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Trên ngực Cừu Thiên Biến có vài vết rách chừng một thước, là bị lợi khí cắt vào, y phục nát vụn. Hơn nữa tại chỗ vết cắt, máu không ngừng chảy ra.

Đường Phong cũng sờ sờ mặt mình. Lòng bàn tay ẩm ướt một mảng, nơi sờ vào nhói lên cảm giác đau đớn. Hắn phản ứng nhanh hơn so với Cừu Thiên Biến một chút, lui lại sớm hơn một chút, dù vậy cũng tránh không khỏi.

Vừa rồi chỉ cần hai người chậm hơn một chút, toàn bộ đầu Đường Phong sẽ bị chẻ làm hai nửa, mà ngực Cừu Thiên Biến cũng sẽ có thêm vài lỗ thủng.

Gió lạnh thấu xương quấn quanh thân thể Phượng Kinh Thanh. Năng lượng nguyên tố Phong hệ thậm chí đã ngưng tụ tới mức mắt thường có thể nhìn thấy được, bao kín thân thể hắn vào giữa. Nhìn bằng mắt thường, Phượng Kinh Thanh lúc này giống như được bao bọc trong muôn ngàn lưỡi đao do đao phong tụ tập mà thành, đao phong gào thét. Lúc này Phượng Kinh Thanh thoạt nhìn như một con nhím.

Cương tâm của người này cư nhiên lại là gió. Đường Phong thầm kinh hãi.

Cùng Phượng Kinh Thanh giao thủ tới bây giờ, tuy rằng chỉ trong chốc lát, nhưng Đường Phong luôn một mực đề phòng lực lượng cương tâm của đối phương. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sao có thể không đoán ra?

Quỷ dị khó lượng, không để lại dấu vết chính là gió. Phượng Kinh Thanh vốn là cao thủ Thiên Giai thượng phẩm, tốc độ cực nhanh, tốc độ lực lượng cương tâm của hắn còn nhanh hơn một bậc.

Hơn nữa, năng lượng cương tâm của đối phương không phải là đệ tử khi xưa của Thiên Tú Tông có thể so sánh được. Năng lượng cương tâm của hắn một khi dùng đến, vừa có chất vừa có hình, tiếp xúc trong nháy mắt có thể nhận ra, một khi bị đao phong này đụng tới, ngoại trừ Thiết Đồ và Bàng Dược Vương, những người còn lại căn bản đều không có cách nào phòng ngự.

Đường Phong buồn bực, Phượng Kinh Thanh so với hắn còn buồn bực hơn. Lấy một cao thủ Thiên Giai thượng phẩm, hơn nữa còn sử dụng lực lượng cương tâm, cư nhiên lại không thể nào khống chế được hai tên Địa Giai. Thật sự là mất mặt! Hắn vốn không muốn cùng mấy người này dây dưa, chỉ muốn mau chóng tiêu diệt Đường Phong, hoàn thành nhiệm vụ Cung chủ giao cho, sau đó giết hết những người còn lại. Không ngờ mặc dù mình đột ngột dùng tới lực lượng cương tâm, cũng không giết được một người của đối phương.

Tiếng địch của Thu Tuyệt Âm từ lúc bắt đầu tới giờ cũng chưa từng dừng lại, nhưng công lực của nàng dù sao cũng chưa đủ, âm công đối với đẳng cấp bậc này của Phượng Kinh Thanh ảnh hưởng thực sự là quá nhỏ.

Tuy nhiên, mặc dù là khó khăn, nhưng Đường Phong biết, lực lượng cương tâm của một người không có khả năng duy trì mãi mãi, nhất là đối với cảnh giới cao thủ như Phượng Kinh Thanh. Một khi sử dụng lực lượng cương tâm, tốc độ thoát ra của cương khí sẽ vô cùng nhanh chóng, dùng không được bao lâu sẽ dẫn đến tình trạng kiệt sức. Cho nên, hắn không thể cứ duy trì mãi lực lượng cương tâm, chỉ cần tránh thoát vài lần công kích của hắn, khiến hắn không thể bắt được mọi người trong thời gian ngắn, đến lúc đó hắn nhất định sẽ phải thu hồi lực lượng cương tâm.

Đường Phong hiểu được đạo lý này, những người còn lại đương nhiên cũng hiểu được.

- Nói thật, biểu hiện của các ngươi quả thật khiến ta phải nhìn với con mắt khác.

Phượng Kinh Thanh cười lạnh một tiếng:

- Chẳng qua, năng lực của các ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi.

Vừa nói hắn vừa vưng mạnh tay lên. Một vài đạo đao phong mắt thường có thể nhìn thấy được thoát đi từ thân thể hắn, mang theo sát khí nồng đậm, bay tới trước mặt Đường Phong.

Chiêu thức tấn công ấy và kiếm phong do đệ tử trước đây của Thiên Tú Tông Dương Ngọc Nhi thi triển có hiệu quả như nhau. Nhưng Phượng Kinh Thanh sử dụng lực lượng cương tâm của mình so với Dương Ngọc Nhi rõ ràng cao hơn vô số lần. Hai người căn bản không cùng đẳng cấp.

Đối phó với công kích như vậy, hoặc là ngạnh tiếp, hoặc là né tránh, ngoài ra không còn cách nào khác.

Tất nhiên Đường Phong có thể trong nháy mắt sử dụng Tá Thi Hoàn Hồn, lấy căn cơ Thiên Giai trung phẩm, hơn nữa, với cường độ thân thể Đường Phong, nếu muốn tránh cũng không phải quá khó khăn. Nhưng Đường Phong không dám thể hiện ra kỹ năng sát thủ của mình. Năng lực này là con bài tẩy để đánh lén Phượng Kinh Thanh, phải chờ tới lúc cảnh giác của hắn thấp nhất. Như vậy mới có thể đạt hiệu quả xuất kỳ bất ý.

Đường Phong biết mình chỉ có một cơ hội công kích duy nhất. Nếu một kích không thành, như vậy Phượng Kinh Thanh sẽ đề phòng chính mình, đến lúc đó đừng mong có thể đắc thủ nữa.

Cho nên, tình cảnh hiện tại cho dù rất nguy hiểm, Đường Phong vẫn phải cố nén không sử dụng Tá Thi Hoàn Hồn, mà bước tránh vài bước, thân thể xoay mạnh vài cái.

Thời gian như đông cứng lại. Tới khi mọi người nhìn kỹ lại, trên mặt Đường Phong hiện lên một đạo đao phong. Đao phong này hầu như suýt chém trúng mũi Đường Phong, tóc trên trán bị cắt đứt vài sợi, bay phất phơ trong không trung.

Kình khí do đao phong xẹt qua khiến trên mặt Đường Phong truyền tới cảm giác đau nhói.

Một đạo đao phong khác xẹt qua dưới nách Đường Phong, giống như đánh hụt mà khựng lại, chỉ đủ làm rách y phục hắn mà thôi.

Một đạo đao phong cuối cùng từ cánh tay trái Đường Phong bay ra, mang theo một chuỗi máu tươi.

Bị cắm vào da thịt đến ba phần, Đường Phong chỉ cảm thấy cánh tay mình thiếu chút nữa đứt lìa. May mắn đây chỉ là vết thương ngoài da, mình nắm thời cơ và vị trí vô cùng chuẩn xác, đao phong chỉ xẹt qua da thịt, cũng không có thương tổn tới gân cốt.

Máu tươi trong nháy mắt nhuộm đỏ cánh tay Đường Phong, từng giọt, từng giọt nhỏ xuống đất.

Ba đạo đao phong bay ra cự ly chừng hơn mười trượng mới tiêu tán thành hư vô trong không trung.

Đây là một canh bạc cực kỳ nguy hiểm, hơi có chút vô ý sẽ lập tức táng mệnh. Nhưng Đường Phong đã làm được. Đối mặt với một cao thủ Thiên Giai thượng phẩm lực lượng cương tâm thi triển gần như không có kẽ hở, Đường Phong trên cơ bản là hoàn toàn né tránh hết, chỉ là bị một chút ngoại thương mà thôi.

- Ta cho ngươi trốn!

Phượng Kinh Thanh phẫn nộ hét lên. Đường Phong chỉ là một tiểu tử Địa Giai trung phẩm lại hết lần này tới lần khác thoát khỏi công kích của hắn, Phượng Kinh Thanh cảm thấy như bị người khác hung hăng tát một cái thật mạnh vào mặt. Điều này làm sao hắn có thể chấp nhận được?

Hai tay hắn lại vung lên, vô số đạo đao phong liên miên bất tuyệt bắn ra.

Tốc độ vẫn vô cùng mạnh mẽ, hầu như không đi theo quỹ tích nào.

Đường Phong sao có thể đứng tại chỗ làm bia ngắm cho hắn. Ban nãy còn không có phòng bị, bây giờ biết đối phương muốn tiêu diệt mình trước, Đường Phong tất nhiên sẽ không ngốc mà cứ thế đứng im. Thân hình hắn nhoáng lên, lộ tuyến quỷ dị không hề có quy tắc. Đường Phong không ngừng chạy trốn xung quanh, thường thường tìm một ít chướng ngại vật ngăn trở công kích của đao phong.

Lực công kích của những đao phong này quá cường đại. Dù sao cũng là lực lượng cương tâm của một cao thủ Thiên Giai thượng phẩm, mặc kệ Đường Phong trốn sau chướng ngại gì, chướng ngại đó vẫn chỉ là đậu hũ. Đao phong trực tiếp xuyên qua những chướng ngại này, tốc độ và lực đạo không suy giảm chút nào, quỹ tích công kích cũng không bị ảnh hưởng mảy may.

Mà Phượng Kinh Thanh thì chăm chú quan sát phía sau Đường Phong, khuôn mặt phẫn nộ không gì sánh được. Trong mắt hắn hiện tại chỉ có một mình Đường Phong, những người khác căn bản chỉ như là không khí.

Ít nhiều Phượng Kinh Thanh cũng có chút mất đi lý trí. Nếu không, lấy tốc độ đao phong hiện tại của hắn mà nói, nếu đối thủ là một người khác, thật sự khó có thể chống nổi. Ngoại trừ Bàng Dược Vương và Thiết Đồ có thể chống được vài cái, những người còn lại phỏng chừng chỉ có một kết cục tử vong.

Chỉ là, trong nháy mắt, thân ảnh Đường Phong và Phượng Kinh Thanh tựa hồ đều biến mất trước mắt mọi người.

Mọi người trong lòng sợ hãi, đưa mắt nhìn nhau. Thiết Đồ vung tay lên nói:

- Đuổi theo!

Nói xong phi thân lên trước, đuổi theo hướng Đường Phong vừa biến mất. Bàng Dược Vương tất nhiên cũng sẽ không bỏ mặc, vội điều chỉnh hô hấp, nhanh chóng đuổi kịp mọi người.

Dọc trên đường đi, mọi người càng xem càng kinh hãi, càng lúc càng lo lắng. Bọn họ không biết Đường Phong có thể thoát khỏi công kích liên miên bất tuyệt của Phượng Kinh Thanh hay không, chỉ thấy dọc theo đường đi liên tiếp hiện ra những phòng ốc bị phá hủy và những vết máu còn mới, chỉ đường cho bọn họ.

Tất cả những phòng ốc này đều bị đao phong phá hủy, mà trên đường tràn đầy máu tươi, không thể nghi ngờ chính là chảy xuống từ trên người Đường Phong.

Cánh tay trái đã đau đến tê liệt, do vận động kịch liệt, chạm tới vết thương khiến nó nứt ra không ít. Máu tươi không thể khống chế được chảy xuống. Đường Phong rất muốn đắp lên chút kim sang dược, nhưng căn bản là không có cả thời gian lẫn tâm lực. Hiện tại hắn chỉ có thể không ngừng trốn tránh, một khi dừng lại, kết cục chính là chết không có đất chôn.

Dù vậy, trong quá trình bị truy kích, Đường Phong vẫn như cũ lách qua giữa hai đạo đao phong. May mắn là, hai đạo đao phong này, một đạo chém trúng giữa bụng, một đạo lướt qua bắp đùi.

Đao phong tại giữa bụng căn bản không tạo nên bất kỳ thương tổn gì cho Đường Phong, hoàn toàn bị Bất Phôi Giáp ngăn trở bên ngoài. Mà đạo đao phong trên đùi lại để lại vết thương thật dài.

Đường Phong lúc này hoàn toàn biến thành một người máu, y phục màu đen cũng bị máu tươi nhuộm đỏ. Chính nhờ điểm này, Phượng Kinh Thanh mới không phát hiện giữa bụng Đường Phong căn bản không có vết thương, coi như là có tác dụng ẩn giấu.

Lúc này Đường Phong thật sự nhớ Mạc Lưu Tô. Mỗi lần mình thụ thương, chỉ cần nàng nhẹ nhàng vận chuyển lực lượng cương tâm, thương thế trong người liền sẽ hoàn toàn biến mất.

Thế nhưng hiện tại muốn tới chỗ Mạc Lưu Tô trị thương thật không khác gì là người si nói mộng.

Dưới truy kích điên cuồng của Phượng Kinh Thanh, Đường Phong căn bản không thể tìm kiếm lộ tuyến chạy trốn thích hợp, chỉ có thể hoảng loạn chạy theo cảm giác. Không đến thời gian uống hết nửa chén trà, Đường Phong thình lình phát hiện mình cư nhiên trốn ra khỏi Ô Long Bảo, vọt tới đường bờ biển.

Ở đây không có bất luận chướng ngại vật gì có thể mượn dùng, chỉ có thủy triều vô tận trước mặt và hương gió biển nhàn nhạt.

Phía trước đã không còn đường nữa rồi! Lẽ nào thực sự phải lấy ra chiêu sát thủ hộ mệnh? Nhưng nếu không như vậy, chính mình chỉ cần hơi chút chuyển động, khẳng định sẽ bị Phượng Kinh Thanh phía sau đuổi kịp.

Giữa lúc Đường Phong đang do dự tiến thoái lưỡng nan, công kích sau lưng không ngừng bắn thẳng tới rồi đột nhiên ngừng lại. Đường Phong trụ vững cước bộ, quay người lại mới phát hiện đao phong trên người Phượng Kinh Thanh đã biến mất không thấy.

Đường Phong không khỏi vui mừng quá đỗi! Loại tình huống này rõ ràng là Phượng Kinh Thanh không dám tiếp tục duy trì lực lượng cương tâm của mình. Địch nhân của hắn không chỉ có một người, tiêu hao quá nhiều cương khí đối với hắn mà nói thật không có lợi.

Khi Đường Phong dừng lại, Phượng Kinh Thanh cũng dừng lại. Đôi mắt đỏ rực có chút mất đi lý trí hung hăng nhìn chằm chằm Đường Phong, ánh mắt âm u nói:

- Lần đầu tiên ta thấy một tên Địa Giai biến thái như ngươi vậy, cư nhiên cầm cự trong tay ta thời gian lâu như vậy.

Những lời này rất có điểm giống như khen người để tự dát vàng lên mặt mình vậy.

- Ngươi rất không tồi! Đáng tiếc, ngươi vẫn phải chết!

Phượng Kinh Thanh tự thị cho dù mình không dùng lực lượng cương tâm, muốn giết chết tiểu tử Địa Giai này cũng không phải quá khó khăn. Hắn hiện đang thụ trọng thương, mất máu sẽ ảnh hưởng đến tốc độ. Hắn chủ yếu là dựa vào tốc độ. Một khi phương diện này bị kiềm chế, hắn còn có thể né tránh công kích của mình sao?

Sự thực cũng đúng là như vậy. Khi trên người thụ thương, cho dù chỉ là ngoại thương, nhưng cơ thịt vỡ ra, máu mất dần đi, Đường Phong bây giờ cũng cảm giác bản thân mình không bằng được khi nãy.

- Phượng Kinh Thanh! Tha cho hắn một mạng. Lão phu đi theo ngươi.

Bàng Dược Vương vội vội vàng vàng từ bên kia xông qua. Người còn chưa tới đã vội kinh hô.

Đây cũng là không có biện pháp. Bàng Dược Vương một đường truy đuổi tới đây, rất sợ nhìn thấy thi thể của Đường Phong. Tới khi nhìn thấy Đường Phong đứng ở chỗ này, tảng đá đè nặng trong lòng mới tạm thời được thả xuống.

- Ngươi tự đánh giá mình quá cao rồi!

Phượng Kinh Thanh cười lạnh nói:

- Cho dù ngươi thần phục Cung chủ, tên này cũng phải chết chắc.

Bàng Dược Vương đã truy đuổi tới đây, đám người Địa Giai vướng chân vướng tay kia khẳng định cũng sẽ tới, lúc này không động thủ giết chết Đường Phong còn đợi khi nào?

Mắt thấy Phượng Kinh Thanh nhanh như gió vọt tới trước mặt Đường Phong, mà Đường Phong lại như nỏ mạnh hết đà, có lẽ đã bị dọa ngốc tại chỗ, vẫn không hề nhúc nhích, Bàng Dược Vương có thể tưởng tượng đến cảnh máu vẩy đầy trời.

Bị một cao thủ Thiên Giai thượng phẩm tấn công trong khoảng cách gần như vậy, căn bản là không có khả năng phản kháng.

Không chỉ Bàng Dược Vương nghĩ như vậy, ngay cả Phượng Kinh Thanh cũng hiểu được, lần này lấy đi tính mạng của Đường Phong dễ như trở bàn tay.

Thế nhưng, ngay tại chỗ Đường Phong đang đứng, đột nhiên hiện ra một vật gì đó bay thẳng tới Phượng Kinh Thanh. Thân thể Phượng Kinh Thanh giống như dây cung, vừa bắn tới lại bắn ngược trở về.

Giữa không trung bay lả tả một đoàn bột phấn. Những bột phấn này bị gió thổi qua, như phô thiên cái địa ùn ùn kéo tới chỗ Phượng Kinh Thanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.