Vô Thường

Chương 412: Gặp lại thi thi



Cho nên Đường Phong mới cảm thấy không có khả năng. Thi Thi mặc dù có một đôi thiên sinh mị nhãn, có thể thi triển mị thuật, Nhưng bản thân nàng lại là một nữ tử tay trói gà không chặt, sao lại đột nhiên tinh thông Âm Công? Hơn nữa, nàng không phải đang ở trong cái thôn nhỏ kia sao? Ngàn dặm xa xôi chạy đến Định Khang thành này làm gì?

Tất cả suy nghĩ chỉ lóe lên trong đầu Đường Phòng một lát liền biến mất, phi đao trong tay hắn hướng về phía tên hộ vệ trước mặt, một đạo máu tươi phun ra, Đường Phong trực tiếp vọt tới sau lưng Khổng gia ác thiếu.

Ba tên hậu vệ của mình không hiểu sao lại hộc máu nằm vật ra đất, việc này khiến Khổng gia ác thiếu rất kinh ngạc. Tại Định Khang chưa từng có người nào dám trêu chọc hắn, cho nên trước nay hắn làm việc không hề kiêng nể gì cả, chỉ có hắn khiến người khác chịu thiệt, chưa từng có chuyện ngược lại.

Mà bây giờ, ba hộ vệ của mình lại sống chết không rõ, trong trà lâu lại có một cỗ cảm giác khiến người khác không thoải mái, Khổng gia ác thiếu làm gì dám ở lâu nữa, vội vàng muốn chạy ra ngoài, bước chân mới khẽ động, không nghĩ tới lại đụng vào một người.

Nhìn lại, Khổng gia ác thiếu lui vài bước, cảnh giác nói:

- Ngươi là ai?

Bên người hắn chỉ còn lại một hộ vệ duy nhất, nhưng hộ vệ này cũng bị dọa đến vỡ mật rồi, toàn thân run rẩy bày ra tư thế công kích, nhưng lại không dám vọt tới Đường Phong.

Đường Phong thuận tay bắn ra một phi đao, trực tiếp găm vào cổ tên hậu vệ kia, lập tức chộp lấy Khổng giá ác thiếu, nhẹ giọng nói:

- Khổng thiếu, cho ta mượn hồn phách của người dùng một chút!

- Đừng giết ta... Ta cho ngươi bạc...

Khổng gia ác thiếu trước giờ nào có trải qua chuyện này, tuy rằng hắn cũng có tu luyện qua, nhưng có thể những năm gần đây hắn chỉ lo tiêu dao khoái hoạt, nên thực lực mới chỉ đến Luyện Cương thất phẩm cảnh giới, một ngón tay của Đường Phong cũng có thể nghiền chết hắn.

Một ánh đao xoẹt qua cổ Khổng gia ác thiếu, xương cổ lập tức bị chia lìa, từ cổ họng Khổng gia ác thiếu truyền đến từng tiếng ùng ục ục, lập tức mềm nhũn ngã xuống.

Đường Phong lại thò tay đặt lên trán hắn, trực tiếp cô đọng ra âm hồn, sau đó phóng nhanh hướng sang Câu Lan, hắn muốn nghiệm chứng lại, nhạc công kia đến cùng có phải là Thi Thi không!

Càng tiến về trước, Đường Phong càng cảm giác được sát cơ bên người ngày càng đậm, những sát cơ này dưới âm điệu cao ngất của Thập Diện Mai Phục ẩn ẩn có dấu hiểu hóa thành thực chất.

Đường Phong chỉ có thế gắt gao giữ vững tâm thần, không để âm công công kích sơ hở của mình.

Nhạc công trong màn che kia phát hiện được ý đồ của Đường Phong, động tác trên tay nhanh lên rất nhiều, thanh âm khẩn trương căng thẳng trở nên mãnh liệt hơn rất nhiều, sát cơ buông xuống, tất cả bàn ghế trong trà lâu này đều bị áp bách, truyền đến từng hồi kêu răng rắc, dù là Đường Phong, cũng cảm thấy tìm mình đập mỗi lúc một nhanh.

Âm Công, quả không hổ là công kích quỷ dị nhất, khiến người khác khó lòng mà phòng bị. Một khi tim mình đập nhanh tới cực hạn, Đường Phong phỏng chừng kết quả của mình cũng không khác ba hộ vệ kia là bao, nhất định sẽ hộc máu, đến lúc đó dù không chết cũng bị thương.

Nói ra cũng kì quái, Âm Công của vị nhạc công này cùng Thu Tuyệt Âm có chút không giống, bởi vì Âm Công của nàng không mang theo chút năng lượng nào cả, so với Âm Công bình thường không chỉ cao hơn một bậc. Thật vất vả mới vọt đến cạnh Câu Lan được, mới chỉ qua thời gian một hơi thở, nhưng sau lưng Đường Phong đã tràn đầy mồ hôi lạnh. Hắn giờ không dám chậm trễ chút nào, khôi phục lại giọng của mình, thăm dò kêu lên một tiếng:

- Thi Thi?

Bóng người bên trong màn che khẽ run một cái, vốn hai tay đánh gãy đàn mạnh mẽ cùng dừng lại, sát cơ đầy trời lập tức biến mất không thấy bóng dáng.

Nhân cơ hội này, Đường Phong lấy tay giật màn che xuống, lúc nhìn rõ nữ nhân mặt che lụa đen dáng người uyển chuyển bên trong, Đường Phong nhịn không được cười khổ một tiếng.

Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt kia của Thi Thi tràn ra đầy mị hoặc hấp dẫn, vốn con ngươi sáng như tinh thạch, giờ lại biến thành một vòng xoáy quỷ dị, phảng phất như muốn hút cả hồn phách con người vào đó.

Cùng lúc đó, hoàn cảnh xung quanh Đường Phong cũng xảy ra biến hóa, xung quanh xuất hiện vô số những vũ nữ uyển chuyển linh hoạt, thân được một lớp sa mỏng nhẹ nhàng như không có gì phủ lấy, nhưng dù vậy cũng không thể che đi thân thể như tơ như gấm của các nàng được, nó cơ hồ hoàn toàn bạo lộ trước mặt Đường Phong. Các nàng phóng túng uốn éo vòng eo như rắn nước của mình, bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương vuốt ve đôi má, lồng ngực Đường Phong, bờ môi đỏ thẳm phát ra âm thanh rên rỉ mê người, chung quanh lại ẩn ẩn như có tiên nhạc vang lên.

Đường Phong thoáng thất thần một chút, sau đó hung hăng cắn đầu lưỡi mình một cái, một hồi đau nhức kịch liệt truyền tới, ảo tượng xung quanh liền biến mất không thấy đâu nữa, Thi Thi vẫn ngồi yên tại đó, hai tay dừng lại trên dây đàn, ngây ngốc nhìn mình.

Đường Phong tranh thủ thời gian tránh né ánh mắt đó, căn bản không dám cùng nàng đối mặt.

Nữ nhân này. . . Mị công tiến bộ hơn trước rất nhiều, đôi mắt này trước kia tuy vũ mị nhộn nhạo, nhưng cũng không đến mức bá đạo như vậy. Nhưng hiện tại, Đường Phong dám khẳng định, mình dù có toàn lực phòng thủ nhìn vào ánh mắt kia, cũng không qua được mười hơi thở, đến lúc đó nhất định sẽ rơi vào tay chủ nhân mị nhãn.

- Đường Phong?

Thanh âm ngọt sớt của Thi Thi, mang theo một tia kinh ngạc cùng kinh hỉ. Tuy hình dáng hiện tại cùng bộ dáng vốn có của hắn không giống nhau, nhưng thanh âm lại không khác gì cả. Hơn nữa trên thế giới này, nam nhân xưng hô với nàng như vậy chỉ có mình Đường Phong thôi, cho nên trong nháy mắt, Thi Thi liền có thể nhận ra thân phận của hắn.

- Thật đúng là ngươi!

Đường Phong một hồi bất đắc dĩ, tùy rằng trước đó có đoán qua nhạc công này có thể là Thi Thi, hơn nữa tỷ lệ rất lớn nhưng sau khi chân chính gặp nàng, Đường Phong vẫn không cách nào tiếp nhận được. Nàng đến cùng muốn chạy đến đây làm gì? Hơn nữa rõ ràng còn dấn thân vào một Câu Lan tại trà lâu để bán nghệ nuôi thân, chẳng lẽ nàng không biết được đôi mắt của mình hại nước hại dân thế nào sao? Có thể nói, nếu nữ nhân này không có người bảo hộ, đi đến đâu cũng sẽ xảy ra phiền toái, chỉ cần có nam nhân muốn chiếm hữu nàng tất nhiên sẽ phải xảy ra xung đột.

Trước kia tại thôn nhỏ, nàng cởi bỏ khăn che mặt của bản thân, tuy con mắt vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng khuôn mặt lại làm cho tổng thể giảm đi rất nhiều, vì thế mới không khiến nam nhân trong thôn điên cuồng.

- Ngươi sao lại ở chỗ này. . .

Thi Thi mở miệng hỏi, giọng nói của nàng ẩn ẩn có chút cảm giác ủy khuất, giống như hài tử lạc đường tìm được về nhà vậy.

- Trước tiên không nói đến chuyện này, nhanh thoát ra khỏi đây quan trọng hơn. . .

Đường Phong mở miệng nói, ở chỗ này giết vài người, thi cũng đã tranh thủ xử lý, những khách nhân cùng lão bản của trà lầu cũng đã bị đuổi đi, nhưng là bọn hắn nhất định sẽ quay lại, đến lúc đó nếu bị bọn họ phát hiện thì phiền toái.

Chương 412: Gặp lại Thi Thi. (Hạ)

Đang muốn lại để Thi Thi thu hồi mị công, thần sắc Đường Phong đột nhiên khẽ động, ngoài miệng nói:

- Thi Thi, khoảng thời gian này ngươi sống thế nào vậy ?

Cùng lúc đó, Đường Phong hạ giọng nói với Thi Thi:

- Giả vờ nói tiếp đi. . .

Thi Thi ngẩn người, tuy không biết vì sao, nhưng nàng cũng không phải là nữ nhân ngốc, lại nói tiếp:

- Cũng may, chỉ xảy ra một chút chuyện khó hiểu, từ khi ngươi đi, người trong thôn nhỏ kia đều đối với ta rất tốt. . .

Đang lúc Thi Thi phối hợp kể lại câu chuyện, Đường Phong phát hiện thấy một tên lén lút chạy đến nội đường phía sau Câu Lan, lặng yên không một tiếng động, chân dẫm trên mặt đất không phát thành tiếng, ngay cả khí tức cũng được thu liễm đến mức tận cùng.

Vừa xông vào nội đường, đang định nghiêng đầu, cẩn thận lắng nghe động tĩnh trong Câu Lan. Lúc Đường Phong xông tới tên nghe lén đã bị dọa đến nhảy dựng lên, bất quá dù gì cũng là Địa giai, phản ứng không chậm, lăng không vung ra một quyền, đồng thời thân thể cấp tốc thối lui.

Trong nội đường này có đến sáu cửa, mục tiêu lần này của hắn chính là ở cửa sau, chỉ cần lao ra cửa sau là có thể an toàn.

Nhưng khoảng cách ba trượng ngắn ngủi này hắn lại không cách nào vượt qua được. Thấy hắn đánh ra một quyền, Đường Phong cũng không tránh né, vung quyền đáp trả, đồng thời một đoản kiếm màu đen xuất hiện trên tay trái, sau khi được quán chú cương khí toàn thân, liền phỏng thẳng tới tên nghe trộm.

Hai nắm đấm chạm nhau trên không, thân hình Đường Phong chỉ khẽ lay động, không có nửa điểm dừng lại, mà trên nắm tay của tên nghe trộm này lại truyền ra từng tiếng xương cốt vỡ vụn, thân thể giống như diều đứt dây, bị bay ra ngoài.

Không đợi hắn vận hộ thân cương khí, đã xuất hiện một đoản kiếm màu đen mang theo lực đạo không gì địch nổi, dùng một loại tốc độ khó tượng tượng xuyên qua người hắn, mang theo một đạo máu tươi, đinh một tiếng cắm vào vách tường, đuôi kiếm vẫn còn run run không thôi.

Lúc này thân thể người kia mới nặng nề ngã trên mặt đất, đang muốn giãy dụa đứng lên, nhưng chỉ khẽ động thân thể, một cỗ đau nhức đã ùn ùn kéo đến, khí tức đoạn tuyệt, một lần nữa ngã xuống.

Đường Phong nhìn thấy cái chết của hắn, chậm rãi lắc đầu.

Hắn từ đầu chỉ phát giác ở đây có người, nhưng lại không biết là ai, giờ nhìn kĩ lại, tên này rõ ràng là người thuyết thư ban nãy.

Từ nay về sau, đã không còn người nào tại trà lâu này kể chuyện về Huyết Ma Đường Phong nữa.

Đường Phong đến rút thanh đoản kiếm của mình đang cắm trên tường ra, lại ngồi xổm xuống cô đọng âm hồn của hắn, hơi điều tra một chút, phát hiện thân phận đối phương quả như mình nghĩ.

Người của Tứ Phương tông, Đại Tuyết Cung!

Đại Tuyết Cung tam tông nhị lâu, Tứ Phương tông phụ tránh tình báo về cả Lý Đường, thực lực của đệ tử trong tông cũng không cao lắm, nhưng bọn hắn lại có đủ loại bổn sự, ví dụ như tên thuyết thư này, hắn bề ngoài lấy thuyết thư làm nghề, trà trộn tại Định Khang thành, như vậy chẳng những giúp hắn che giấu được tung tích, mà tìm hiểu tin tức cũng thuận tiện rất nhiều. Định Khang thành một tòa thành gần với Đại Tuyết Cung, Đại Tuyết Cung sao có thể không gài tai mắt vào đây được?

Những tồn tại như người thuyết thư này, trong cả Định Khang Thành cũng có hơn chục.

Tiện tay ném thi thể của người thuyết thư vào Mị Ảnh không gian, Đường Phong lại quay người ra ngoài.

Bên ngoài, Thi Thi vẫn còn đang phối hợp nói chuyện, ngữ khí càng ngày càng ủy khuất, thanh âm thậm chí còn mang theo một tia nức nở, nhưng lại cố nén không để mình òa khóc.

Đường Phong cũng không biết sau khi mình ly khai cái thôn nhỏ kia Thi Thi xảy ra chuyện gì, bất quá với nàng mà nói, phỏng chừng là một chuyện không tốt lắm.

Sau khi thấy Đường Phong đi ra, Thi Thi lập tức đình chỉ lầm bầm lầu bầu, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Đường Phong, nhẹ cắn môi, vẻ mặt ôn nhu yếu ớt.

Bản thân nàng tuy rằng vũ mị như nước, dáng người cũng không tệ, nhưng luôn mang đến cho người khác một cảm giác nhu nhược, chỉ cần một cơn gió thổi qua liền lung lay.

Đường Phong ngẩng đầu nhìn nàng một cái, giờ nàng đã thu lại mị công, cặp mắt kia cũng coi như trong sáng, nhưng cũng không quá hấp dẫn người. Nếu so với trước kia thì chênh lệch không nhỏ.

Nàng đối với mị công của mình, chẳng lẽ có thể thu phóng tự nhiên sao? Đường Phong nội tâm thầm nghĩ, bất quá trừ giải thích này, những cái khác không có khả năng.

Đường Phong vươn tay vuốt mặt mình một cái, khôi phục lại tướng mạo sẵn có, cười mỉm nhìn nàng.

Thi Thi lau lau một chút nước mắt chảy ra từ khóe mắt, chậm rãi đứng lên, duỗi tay hướng Đường Phong.

Đường Phong tiếp nhận, đỡ nàng từ trên Câu Lan xuống, một cỗ hương thơm xộc vào mũi, khiến người khác nhịn không được tim đập nhanh. Nữ nhân này quả thực trời sinh để gây tai họa cho nam nhân, lấy định lực của Đường Phòng còn bị ảnh hưởng một chút, đừng nói là nam nhân khác.

- Làm sao bây giờ? Ngươi giết nhiều người như vậy. . .

Thi Thi xoay đầu nhìn quanh một chút, mở miệng hỏi.

- Có ba là ngươi giết. . .

Đường Phong bổ sung nói.

- Ta không có. . .

Thi Thi nhíu nhíu lông mày

- Ta chỉ khiến bọn hắn nhất thời không tỉnh lại thôi.

- Thật sao?

Đường Phong sững sờ, đi đến trước mặt ba hộ vệ bị Thi Thi công khích ban nãy, bắn ra một đoản kiếm màu đen, cho mỗi người một nhát, bọn họ giờ chết đến không thể chết hơn được nữa.

Thi Thi không ngăn cản Đường Phong, nàng cũng không phải là tiểu nữ hài không hiểu chuyện, tuy rằng bản tính của nàng lương thiện, nhưng nàng hiểu, giết người đôi khi cũng là lựa chọn bất đắc dĩ.

- Trước tiên chờ một lát, đây không phải là nơi để nói chuyện.

Thấy Thi Thi giống như muốn mở miệng hỏi mình, Đường Phong liền lên tiếng ngăn cản.

Khổng gia ác thiếu giờ đã bị giết, phải tranh thủ thời gian tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch mới được.

Xoay người, đến trước thi thể của Khổng gia ác thiếu, Đường Phong lại lần nữa thi triển ra Dĩ Giả Loạn Chân, biến thành bộ dáng của đối phương, sau đó ném thi thể của hắn vào trong Mị Ảnh không gian.

Đường Phong vốn muốn ném thi thể của năm tên thị vệ kia đến Mị Ảnh không gian luôn, nhưng sau đó lại có tính toán khác.

Nếu năm tên hộ vệ này đột nhiên biến mất, quả thật không ổn chút nào, không bằng cứ để thi thể của họ ở đây, dù sao lấy tính tình của Khổng gia ác thiếu, có giết chết mấy thị vệ cũng không có gì lớn, cần gì mình phải che dấu chứ.

Xoay người lại, nhìn Thi Thi, Đường Phong có chút đau đầu.

Hắn vốn không nghĩ sẽ gặp phải Thi Thi ở Định Khang thành này, vốn cho rằng ở đây chỉ là một nhạc công bình thường, xem như mình giết chết Khổng gia ác thiếu cùng mấy tên hộ vệ, chỉ cần sau đó mình nhanh chóng biến thành bộ dáng của hắn, người bình thường sẽ không phát hiện ra chút sơ hở nào. Nhưng thật không nghĩ đến, nhạc công này không những không phải là người bình thường, hơn nữa còn là người quen cũ của mình.

Để Thi Thi ở lại đây thì nhất định không được, hiện Đường Phong đang muốn sắm vai Khổng gia ác thiếu, sao có thể thờ ơ trước sắc đẹp được? Không lẽ lại mang đi? Nhưng mang đi nơi nào đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.