Vô Thường

Chương 429: Tịch diệt chỉ (thượng,ha)



Thật vất vả mới chịu đứng được tới bình minh, Đường Phong giả vờ tỉnh ngủ gọi Hình Bất Danh dậy, hai người trò chuyện một hồi, lúc này mới đợi được người tiếp nhận tới.

Sau khi xong xuôi mọi thủ tục, hai người Đường Phong cùng Hình Bất Danh cùng nhau ra khỏi thủy lao. Hình Bất Danh đối với sự việc hôm qua cũng không có gì nghi ngờ, dù sao rượu kia cũng là hắn mang đến, làm sao có người bỏ gì bên trong được.

Ra khỏi thủy lao, Đường Phong từng bước hướng nơi ở của Mã Trường Sinh đi tới, một đoạn đường không dài lắm, nhưng thiếu chút đã hao tổn hết khí lực cuối cùng của hắn. Vừa vào phòng hắn liền đóng kín cửa, cương khí trong cơ thể rốt cuộc đã tiêu hao hết, Dĩ Giả Loạn Chân tự động tán công, Đường Phong khôi phục lại diện mạo như trước.

Quá cực khổ mà, Đường Phong cảm giác đan điền như đang bị lửa thiêu đốt, cộng thêm trống rỗng không có chút gì.

Tuy rất muốn đem tin tức nơi hạ lạc của lão cung chủ nói cho Phong Phiêu Nhứ các nàng biết, nhưng thật sự là hắn không còn tí khí lực nào, chỉ có thể ngồi xuống giường bắt đầu khôi phục.

Mãi cho đến khi đêm xuống, Đường Phong mới có cảm giác tốt hơn một chút, đan điền trống rỗng cũng bắt đầu tràn đầy. Thừa dịp ban đêm, Đường Phong liền biến thành bộ dáng của La Vân, cất bước hướng về Phi Tuyết lâu đi tới.

La Vân là huyền giai hạ phẩm, duy trì bộ dáng của hắn không cần tiêu hao quá nhiều cương khí, hơn nữa một tên đệ tử cấp thấp sẽ không bị người ta chú ý nhiều.

Đi vào nơi ra khỏi Phi Tuyết lâu lần trước, trong góc lập tức hiện lên một thân ảnh ôn nhu, nữ nhân này là đệ tử tâm phúc của Hoa Bất Ngữ, được an bài tiếp ứng Đường Phong, bởi vì Hoa Bất Ngữ không biết lúc nào Đường Phong sẽ lại tới Phi Tuyết lâu cho nên nữ đệ tử này vẫn luôn đứng ở chỗ này.

- Mang ta tới chỗ Hoa lâu chủ.

Đường Phong nhàn nhạt mở miệng nói.

Nữ đệ tử kia gật đầu, liền dẫn Đường Phong xuyên qua cửa sau, đi vào bên trong Phi Tuyết lầu.

Sau khi gặp Hoa Bất Ngữ Cùng Phong Phiêu Nhứ, đem nơi hạ lạc của lão cung chủ nói cho các nàng biết, hai nàng đều lộ ra vẻ hưng phấn. Bởi vì lão cung chủ vốn hẳn đã chết rõ ràng vẫn còn sống, vậy nên đều muốn đem lão cung chủ cứu ra, dùng uy tín của hắn thu thập Tạ Tuyết Thần còn không đơn giản? Những tên phản đồ còn lại hẳn cũng không dám làm càn.

Hoa Bất Ngữ ngọt ngào khoác cánh tay Đường Phong, bàn tay nhỏ bé nhéo nhẹ mặt hắn một cái, bộ ngực no đủ dán chặt vào cánh tay hắn:

- Tiểu gia hỏa, sự tình lần trước nói với ngươi, ngươi cân nhắc thế nào rồi?

Tròng mắt của nữ đệ tử đứng bên cạnh sớm đã muốn lọt ra ngoài, nàng đúng là chưa bao giờ thấy lâu chủ làm nũng với một nam nhân như thế, mà nam nhân này thoạt nhìn chẳng qua chỉ là Huyền giai hạ phẩm thôi, có bổn sự gì đặc biệt mà khiến cho lâu chủ phải coi trọng?

Mặt Đường Phong lộ vẻ lạnh nhạt, đem cánh tay rút ra, mở miệng nói:

- Hoa sư thúc, làm thế này quả thật là không đúng lễ nghĩa.

Hoa Bất Ngữ lập tức chán nản. Đường Phong nhấn mạnh nghiêm nghị hai chữ sư thúc, rõ ràng là muốn nhắc nhở nàng đã lớn tuổi rồi, lão nương rất già sao? Hoa Bất Ngữ cúi đầu nhìn xuống bộ ngực cao vút rồi lại nhìn cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn của mình, nhìn kiểu gì cũng vậy, rõ ràng mình rất giống tiểu cô nương mười sáu tuổi mà.

Nam nhân ở cùng một chỗ với Tiếu Nhất Diệp đúng là không phải thứ gì tốt, Hoa Bất Ngữ oán hận liếc Đường Phong.

Ba ngày sau, hai người Đường Phong cùng Hình Bất Danh lại một lần nữa vào thủy lao để trực đêm.

Nói thực ra thời gian ba ngày này trôi qua rất bình thản, Đường Phong vẫn dựa theo thói quen sinh hoạt của Mã Trường Sinh, cũng không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn. Mấy nàng Hoa Bất Ngữ cùng Phong Phiêu Nhứ có lẽ đã mang tin tức truyền cho Tiếu Nhất Diệp, đợi đến sau khi tin tức được truyền về Ô Long bảo, hai đại Sát Thần cùng Phi Tiểu Nhã nhất định sẽ đến Đại Tuyết Cung, chiếm lấy nơi này.

Cho nên việc Đường Phong cần làm bây giờ chính là chờ đợi. Chờ bọn hắn đến đây, sau đó dẫn theo bọn hắn cứu lão Cung Chủ ra ngoài, còn những việc còn lại đã không liên quan gì đến hắn nữa.

Giờ phút này Đường Phong đang mang theo bốn vò rượu cực mạnh đi về phía thủy lao, hắn định chuốc cho Hình Bất Danh say mèm mới thôi.

Cộng thêm Hình Bất Danh cũng tự mình mang theo hai vò, sáu vò rượu chui vào bụng, Hình Bất Danh cũng cảm thấy có chút chịu không nổi, đến sau nửa đêm, hắn rốt cục nằm lăn ra bàn ngáy khò khò.

Đường Phong vận khởi công pháp, đem men rượu bức ra ngoài, cũng hoa đầu váng mặt một hồi, đợi cả nửa ngày mới dần trở nên thanh tỉnh lại.

Đứng dậy đi về hướng sâu trong thủy lao, đến nhà lao của nữ nhân chưa được cứu chữa triệt để hôm trước, nhẹ nhàng gõ cửa nhà lao, bên trong lập tức phát ra một chút động tĩnh rất nhỏ, một lát sau, nam nhân vẻ mặt tang thương kia dìu theo một nữ nhân mặt trắng bệch không còn chút máu đến trước mặt Đường Phong.

Nữ nhân này so với lúc trước đã đỡ hơn rất nhiều, tuy rằng vẫn còn rất yếu ớt, nhưng đã không còn ở trong trạng thái hôn mê nữa, nàng ngẩng đầu, dùng cặp mắt ảm đạm nhìn Đường Phong.

- Tiên sinh, phiền ngài rồi.

Nam nhân này lần này cung kính khách khí hơn rất nhiều.

Đường Phong gật gật đầu, cũng không nói nhiều, chỉ bảo nữ nhân kia vươn tay ra để bắt mạch, cẩn thận xem xét một phen, sau lần được khu trừ hàn khí lúc trước cùng với việc mấy ngày nay dùng dược vật trị liệu, thân thể nàng xác thực đã tốt lên không ít, nhưng muốn chữa trị tận gốc thì phải đem số hàn khí còn lại bức ra mới được.

Đường Phong làm như lần trước, từng chút một ép hàn khí trong cơ thể đối phương ra ngoài. Sau một hồi bận rộn, Đường Phong mới thu lại bàn tay to lớn của mình. Hơi khác với dự tính một chút, chỉ sợ còn phải làm thêm một lần nữa mới có thể khu trừ hoàn toàn hàn khí trong cơ thể nữ nhân này. Đường Phong cũng không nghĩ đến kinh mạch trong thể nội của đối phương lại tốn hại đến mức này, càng về sau, hàn khí càng khó chơi.

Vẫn như trước lưu lại cho nam nhân một chút dược liệu, dặn dò hắn mỗi ngày mớm cho nữ nhân ăn vào, hẹn ba ngày sau sẽ đến trị liệu lần cuối, lúc này Đường Phong mới ly khai.

Nhìn qua bóng lưng của Đường Phong, nữ nhân quay đầu hỏi:

- Thiên ca, đó là người đã cứu ta sao?

Nam nhân gật gật đầu:

- Ân, nhờ có hắn, ngươi mới có thể còn sống.

Nữ nhân cười lạnh một tiếng:

- Chỉ sợ cũng là vì để ý đến bộ công pháp đó?

Nam nhân nhướng mày, lập tức chậm rãi lắc đầu:

- Không giống lắm, lần trước ta có nói sẽ dùng một bộ công pháp để tạ lễ, hắn rõ ràng thờ ơ, hơn nữa từ đầu đến cuối cũng không đề cập đến chuyện công pháp với ta

- Có lẽ vì muốn chúng ta mang ơn, chủ động dâng công pháp lên.

Nữ nhân tuy nói như vậy, nhưng ngữ khí cũng không được tự tin lắm.

Nếu người này thật sự muốn bộ công pháp kia, hắn hoàn toàn có thể trì hoãn lại cứu chữa để mở miệng yêu cầu, nữ nhân tin rằng Thiên ca vì mình nhất định sẽ đưa công pháp cho đối phương. Nhưng hắn lại căn bản không đề cập gì đến chuyện công pháp, giống như không để ý gì đến nó vậy, việc này thật khiến người khác phải suy ngẫm.

Chẳng lẽ chỉ vì đồng tình nên mới trợ giúp?

Nam nhân khẽ cười một tiếng:

- Xem ra trong Đại Tuyết Cung cũng không phải chỉ toàn là ác nhân.

Nữ nhân thở dài một tiếng nói:

Thiên ca, ngươi rất dễ tin tưởng người khác. Chẳng lẽ ngươi đã quên vì sao chúng ta lại bị giam giữ chỗ này sao? Nếu không phải chúng ta sống chết gì cũng không đưa ra bộ công pháp đó, sớm đã bị Tạ Tuyết Thần giết chết rồi.

Nam nhân than dài một tiếng:

- Ta biết rõ, nhưng Hà muội à, chúng ta đã bị giam giữ ở đây hai năm, cũng đã trở thành một phế nhân. Kỳ thật ta tình nguyện để chúng ta chết cùng một chỗ, cũng không muốn nhìn ngươi bị tra tấn như vậy.

Nữ nhân chậm rãi rúc vào ngực nam nhân, nàng hiểu rõ cách nghĩ của đối phương, nhẹ giọng hỏi:

- Ngươi muốn truyền công pháp này cho người nọ sao?

- Ân, trước hết nên thử dò xét một lần đã.

Ánh mắt vốn đục ngầu của nam nhân lại lóe ra một tia kiên quyết.

- Nếu hắn thực sự là người do Tạ Tuyết Thần phái tới, mặc dù mang công pháp đưa cho hắn, cũng coi như là để báo đáp ơn cứu mạng. Nếu như không phải, ta lại càng muốn đưa công pháp này cho hắn, thứ này ở trong tay chúng ta đã trở nên vô dụng rồi.

- Chỉ cần được ở cùng một chỗ với ngươi

Nữ nhân ôn nhu nhỏ nhẹ nói.

Thời gian nhanh chóng qua đi, lại đến ba ngày sau, Đường Phong cuối cùng cũng đã khu trừ hoàn toàn hàn khí trong cơ thể nữ nhân, tốn nhiều công phu như vậy, tuy rằng cứu được nữ nhân này một mạng, nhưng kinh mạch đã đứt rời của bọn hắn cả đời cũng đừng mong khôi phục lại, nói cách khác, hai ngươi bọn họ dù có thể được cứu ra ngoài, sau này cũng chỉ có thể làm người bình thường thôi.

Điều này khiến Đường Phong thổn thức không thôi.

- Cảm ơn ngươi.

Nữ nhân lần này mỉm cười nói lời cảm tạ với Đường Phong.

- Không cần khách khí, ta chỉ tìm cho mình một chút chuyện để làm thôi.

Đường Phong trả lời, đây đương nhiên chỉ là lý do thôi, dù mình tìm việc để làm cũng không thể làm cái chuyện hao tổn sức lực như thế này được.

- Các ngươi cứ yên tâm ở lại đây vài ngày đi.

Đường Phong nói một câu đầy ẩn ý, cũng không dám nói rõ ra. Qua một vài ngày nữa, đợi sau khi Phi Tiểu Nhã thu phục được Đại Tuyết Cung bị, thủy lao có lẽ cũng sẽ bị hủy bỏ, người ở đây đương nhiên được thả ra ngoài rồi.

- Xin hỏi cao tính đại danh của ân nhân ?

Nam nhân đột nhiên ôm quyền mở miệng hỏi, lại nói tiếp hắn tuy rằng đã tiếp xúc ba lần với Đường Phong, nhưng còn chưa hỏi qua danh tính của đối phương.

- Danh tự chỉ là một cách gọi, không nói cũng thế.

Đường Phong lắc đầu, cũng không phải hắn cố tình che dấu, chỉ là thân phận hiện tại của hắn là Mã Trường Sinh, cũng không cần để cho một người đã chết ôm lấy công lao được.

- Kẻ hèn là La Vũ Thiên, đây là phu nhân ta, Sở Yên Hà.

Nam nhân tự mình giới thiệu nói.

Đường Phong thầm nhẩm lấy hai danh tự này, xác định trong Lý Đường không có hai cao thủ nào được gọi là La Vũ Thiên cùng Sở Yên Hà cả.

- Huynh đệ có phải rất kì quái là tại sao chúng ta lại bị giam giữ ở chỗ này không?

La Vũ Thiên mở miệng hỏi.

Đường Phong gật gật đầu, nếu nói Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích bị nhốt ở chỗ này, Đường Phong còn có thể hiểu được, nhưng hai người này chỉ là tiểu nhân vật không có chút tiếng tăm gì cả.

- Kỳ thật thực lực của phu thê chúng ta không cao, lúc toàn thịnh cũng chỉ là Địa giai thượng phẩm thôi, vốn là thành viên của một gia tộc phụ thuộc vào Đại Tuyết Cung, chỉ vì xảy ra một chuyện, mới khiến gia tộc bị Đại Tuyết Cung diệt môn, hai người chúng ta cũng bị bắt đến đây.

- Có quan hệ đến công pháp mà ngươi nói đến?

Đường Phong rất tinh minh, lần trước nghe hắn nói đến một bộ đỉnh cấp công pháp, giờ tự nhiên có thể đoán được toàn bộ câu chuyện.

La Vũ Thiên cười khổ một tiếng:

- Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Tạ Tuyết Thần biết rõ chúng ta có bộ công pháp này, liền đánh chủ ý lên gia tộc của chúng ta, vậy nên mới đưa đến thảm án sau này.

- Các ngươi cũng thật lợi hại, hai Địa giai không ngờ lại sống được đến giờ.

Đường Phong cảm khái một tiếng.

- Bởi vì chúng ta biết rõ, nếu nói ra bí mật thì kết cục chỉ có thể là chết, cho nên dù một thân kinh mạch bị phế cũng không dám nói cho Tạ Tuyết Thần biết.

Tạ Tuyết Thần cũng đã từng mang tính mạng của Sở Yên Hà ra để uy hiếp La Vũ Thiên, khi đó La Vũ Thiên thiếu chút nữa đã khuất phục. Nhưng Sở Yên Hà lại càng trực tiếp, một đao đâm vào tim mình, may là không nguy hiểm đến tính mạng. Bất quá cũng hao phí một phen khí lực mới cứu sống được. Từ đó về sau, Tạ Tuyết Thần cũng không dám dùng thủ đoạn gì quá đáng, chỉ phế bỏ một thân kinh mạch của hai người, giam giữ ở chỗ này, chậm rãi tra hỏi.

Chỉ là một hai năm qua đi, Tạ Tuyết Thần vẫn không thể tra ra được bí mật của bộ công pháp kia, sau này cũng buông tha, triệt để quên đi hai người này.

- Nếu như ta đoán không sai, ngươi chuẩn bị mang công pháp này cho ta?

Đường Phong thăm dò hỏi một câu

La Vũ Thiên gật gật đầu.

- Ngươi không sợ ta là do Tạ Tuyết Thần phái tới sao?

Đường Phong tự giễu cười một tiếng.

- Phải hay không đã không quan trọng nữa.

La Vũ Thiên cùng Sở Yên Hà liếc mắt nhìn nhau, cùng nở ra một nụ cười hiểu ý. Đường Phong hiểu được ý tứ trong mắt hai người, sống chết có đôi, việc gì phải sợ? Chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với nhau, dù trời có sập xuống cũng không sao.

- Kỳ thật ta cũng không có hứng thú với công pháp lắm.

Đường Phong cũng không muốn đoạt lấy bí mật của người khác, hơn nữa công pháp đối với Đường Phong quả thực vô dụng, việc này khiến Đường Phong có một chút cảm giác tri ân cầu báo.

- Gia tộc hủy, một thân kinh mạch của phu thê chúng ta cũng đã bị đoạn, thứ này ở trên tay chúng ta đã trở nên vô dụng, không thể để cho vật tốt bị lù mờ được, cho nên mới muốn giao cho ngươi.

La Vũ Thiên ngôn từ khẩn thiết.

- Đây không phải là một bộ công pháp tu luyện, mà là một võ điển tâm pháp

Sở Yên Hà ở một bên chen miệng nói.

Đường Phong sững sờ:

- Võ điển tâm pháp?

La Vũ Thiên há hốc mồm, lúc này mới cười ha ha nói:

- Huynh đệ ngươi vẫn cho là công pháp tu luyện sao?

Đường Phong gật gật đầu.

La Vũ Thiên khẽ vuốt trán:

- Chỉ trách ta không nói rõ ràng.

Một người cả đời chỉ có thể tu luyện một bộ công pháp, việc này ngay cả đồ ngốc cũng biết. Ngôn từ của La Vũ Thiên cũng không được rõ ràng lắm, khiến Đường Phong hiểu sai ý.

Công pháp cùng tâm pháp không hề giống nhau, nói ví dụ như Vô Thường Quyết mà Đường Phong tu luyện, chính là một bộ công pháp tu luyện, tu luyện Vô Thường Quyết có thể khiến cho cảnh giới tăng lên. Nhưng võ điển tâm pháp là những sát chiêu bốn nguyên để người tu luyện sử dụng, nói thí dụ như Bình Hồ kiếm pháp của Thiên Tú, chính là một bộ võ điển tâm pháp chuyên về Bình Hồ kiếm, chỉ khi phối hợp với tâm pháp, Bình Hồ kiếm mới có thể đánh ra uy lực lớn nhất được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.