Khóe miệng thị nữ trước mặt khẽ co quắp một cái, cười lớn nói:
- Không có, nàng. . . nàng nói bị đau bụng.
Lời vừa ra khỏi miệng, khuôn mặt của thị nữ này liền trở nên đỏ hồng, dù sao lời biện minh này thật là một khảo nghiệm tâm trí. Đường Phong cũng có chút ngượng ngùng, thầm mắng vừa rồi mình lắm miệng hỏi làm gì.
Đi theo thị nữ này chậm rãi lên Cầm Thiên Phong. Nữ hài trước mặt này nhìn vẫn còn rất trẻ, cũng có chút thẹn thùng, nhưng ngoài miệng lại nói không ngừng. Một hồi hỏi Đường Phong cái này, một hồi hỏi cái kia, hai con mắt sáng to thỉnh thoảng liếc sang Đường Phong.
Đường Phong rất nhanh liền phát hiện có chút không đúng. Bởi vì thị nữ này đi rất chậm, chủ đề nói chuyện cũng không có giới hạn nào cả, phảng phất như tiện tay nhặt ra vậy. Lời nói không hề có vẻ nhân tiện nào, mà lại như có chủ đích. Có cảm giác cứ như đang khai thông sông vậy, trên mặt cũng lộ ra thần sắc vội vàng hấp tấp.
Đường Phong cười khẽ một tiếng, nha đầu này, chẳng lẽ là đang kéo dài thời gian? Nếu nói vậy, thì thị nữ vội vàng chạy lên ban nãy kia, là muốn đi mật báo? Để cho người trên núi làm ra chuẩn bị?
Ngẩng đầu nhìn tòa cung điện ở phía trên Cầm Thiên Phong, Đường Phong phỏng chừng ở đó sẽ có một số khảo nghiệm với mình a.
Có ý tứ. . . Khóe miệng Đường Phong vẽ ra một đường cong. Đột nhiên dừng bước chân lại, cau mày nói:
- Vị cô nương này, ta đột nhiên nhớ ra còn có việc gấp phải xử lý, hôm khác sẽ đến tìm tiểu Nhã, ngươi đi nói cho nàng biết một tiếng.
Vừa nói xong, Đường Phong định quay người đi. Chẳng qua cánh tay của hắn lại bị hai bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm lấy, thị nữ kia vội vàng hô lên một tiếng:
- Không được a, Đường thiếu gia...
- Sao vậy?
Khóe miệng Đường Phong mỉm cười, nghiêng đầu lại nhìn thẳng vào nàng.
Thị nữ thoáng bối rối một chút, tranh thủ buông tay ra, sợ hãi nói:
- Cung chủ chờ ngài ở phía trên rồi, nếu giờ ngài không lên, nàng nhất định sẽ rất thương tâm.
- Không sao không sao.
Đường Phong khoát khoát tay
- Cũng không phải là không gặp, chỉ là trước mắt có chuyện quan trọng cần phải xử lý
- Đường thiếu gia, ngài hãy lên trên đó gặp mặt cung chủ một chút rồi đi xử lý chuyện của mình, bằng không, bằng không. . .
Thị nữ này gấp gáp đến hốc mắt sắp ngập nước.
- Bằng không sao?
Đường Phong hùng hổ dọa người, đem thân hình có chút cao lớn của mình hướng về phía thị nữ.
Thị nữ mạnh lui ra sau, nhẹ cắn môi, giống như thỏ trắng nhỏ gặp phải sợ hãi, những lại không dám mở miệng nói gì cả.
Ngữ khí của Đường Phong bắt đầu trở nên ôn nhu, bàn tay lớn vỗ nhẹ lên đầu thị nữ này, nhẹ giọng nói:
- Ngoan ngoãn nói cho ta nghe chút nào, trên đó có phải có núi đao biển lửa đang chờ ta?
Sắc mặt của thị nữ thoáng đỏ một chút, yếu ớt nói:
- Ta không thể nói, nếu như bị người khác nghe được, nô tài nhất định sẽ bị cung chủ trách phạt
- Ở đây chỉ có hai người chúng ta, ngươi nói chuyện trời biết đất biết ta biết ngươi biết, sẽ không có người thứ ba biết được, ai lại đi tiết lộ bí mật chứ?
Đường Phong ân cần dụ dỗ, lời nói mang theo dụ hoặc không nói nên lời.
Thị nữ ngẩng đầu liếc hắn một cái, trong mắt tràn đầy vẻ khó xử cùng cầu xin tha thứ.
- Nói cho ta một chút là được, ta sẽ giả bộ như không biết.
Thị nữ chần chờ thật lâu, lúc này mới nhẹ giọng nói:
- Là ý tứ của lão cung chủ
Đường Phong cũng không nghĩ đến mình đối phó với nữ hài tử lại có nghề như vậy. Vốn chỉ muốn tìm hiểu một chút tin tức từ miệng nàng. Nhưng thật không nghĩ đến thị nữ này vừa mở miệng liền giống như máy hát không ngừng, đem mọi chuyện toàn bộ nói ra.
Thị nữ chạy lên ban nãy, quả thật là đi thông báo tin tức
Hiện người của cả Đại Tuyết Cung đều biết, Đường Phong là nam nhân của Phi Tiểu Nhã. Ngoài ý liệu của mọi người chính là Phi Tiểu Nhã căn bản không có ý định ngăn chặn lời đồn này lại, mà mặc kệ để nó truyền lưu trong Đại Tuyết Cung. Điều này đưa đến việc mỗi một đệ tử Đại Tuyết Cung ban nãy khi nhìn thấy Đường Phong đều rất cung kính.
Mà nam nhân Phi Tiểu Nhã ưa thích, đương nhiên phải qua được cửa của lão cung chủ. Hơn nữa, Phi Tiểu Nhã bây giờ là cung chủ của Đại Tuyết Cung, nếu nàng thật sự phải lập gia đình, cũng chỉ có thể để cho nam nhân đó đến ở rễ tại Đại Tuyết Cung. Việc này đối với những nam nhân tâm cao khí ngạo, căn bản là chuyện không có khả năng. Cho nên lão cung chủ mới an bài một hồi trò hay, một mặt muốn khảo nghiệm Đường Phong một chút, mặt khác chính là muốn ra oai phủ đầu với hắn, khiến cho hắn phải thấp hơn Phi Tiểu Nhã một đoạn. Như vậy mặc dù chuyện của hai người có thành, thì ngày sau Đường Phong cũng phải ở rể tại Đại Tuyết Cung.
Theo như lời thị nữ này nói, giờ mà lên cung điện trên Cầm Thiên Phong, cũng không phải chỉ đơn giản có lão cung chủ cùng Phi Tiểu Nhã, mà còn thêm một số trưởng lão hoặc người chấp sự của Đại Tuyết Cung nữa.
Nghe được lời của thị nữ này, Đường Phong ung dung cười cười, tâm cơ của lão gia hỏa kia quả thật trùng trùng điệp điệp. Bất quá nếu đổi vị trí suy nghĩ một chút, hắn làm vậy cũng là vì cháu gái bảo bối của mình, xuất phát từ mục đích tốt..
- Lần sau không nên lộ ra vẻ mặt này trước mặt nam nhân, rất dễ khiến cho người khác muốn chính phục, ngươi rất đẹp, có biết không hả?
Đường Phong vỗ vỗ đầu đối phương.
Thị nữ mặt xấu hổ như muốn xuất huyết, hai tay nắm lấy quần áo mình, toàn thân khô nóng. Sau khi đứng nguyên tại chỗ cả nửa ngày, mới thở ra không ngừng. Đợi khi nàng ngẩng đầu lên, Đường Phong đã sớm không thấy bóng dáng.
Chậm rãi đi lên Cầm Thiên Phong, thẳng đến đỉnh núi. Bước lên vài bậc thang, liền thấy cửa chính của cung điện mở rộng, ẩn ẩn có một cỗ áp giác uy áp từ trong đó tuôn ra.
Hai người giữ cửa Địa giai quét mắt nhìn Đường Phong, khom người nói:
- Mời Đường thiếu gia, cung chủ đợi đã lâu.
Ngay cả giữ cửa cũng là Địa giai cao thủ, Đại Tuyết Cung quả nhiên không giống bình thường.
Đi vào trong cung điện, bên trong hết sức sa hoa tráng lệ, giống như là ở trong hoàng cung vậy. Mặt đất được trãi một tấm thảm đỏ tươi, kéo dài vài chục trượng. Ngay vị trí giữa cung điện, Phi Tiểu Nhã đang ngồi ngay ngắn ở đó giống như nữ vương vậy. Bên tay phải của nàng, con mắt như chim ưng nổi bật trên khuôn mặt tiều tụy của lão cung chủ đang nhìn chằm chằm vào Đường Phong đang thong dong tiến đến.
Hai người Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích giống như hai Kim Cương, đứng hầu ở hai bên Phi Tiểu Nhã. Sau khi nhìn thấy Đường Phong, khóe miệng hai người lộ ra một tia cười khổ.
Ngay lúc Tiếu thúc muốn truyền âm cho Đường Phong hai câu, lão cung chủ lại hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, đầu Tiếu thúc liền co rụt lại, rốt cục cũng không dám có tâm tư này nữa
Trên mặt ghế ở hai bên cung điện này, mỗi dãy đều có Thiên giai cao thủ ngồi. Thực lực thấp nhất cũng là Thiên giai trung phẩm. Những người này đều là đầu não của tam tông lưỡng lâu, những cao thủ phân chia nắm giữ quyền lực cả Đại Tuyết Cung.