Vô Thường

Chương 46: Sát



Thiên Tú nhất môn đệ tử, mấy lão gia này đã sớm không muốn để một đám đàn bà tiếp tục cười trên đầu mình, trước kia không dám phản kháng chẳng qua là vì không có chỗ dựa vững chắc, hiện tại có Thiên giai cao thủ của Cự Kiếm Môn giật dây, hơn nữa sức uy hiếp của Cự Kiếm Môn, bọn họ không thể không leo lên thuyền giặc.

Hơn nữa, người của Cự Kiếm Môn chỉ muốn bọn họ làm một chuyện, đó là tìm cách xử lý Đường Phong! Đường Phong sống ở Thiên Tú cũng không phải điều gì bí mật, bị nữ nhân Thiên Tú ghét cũng là chuyện người người đều biết, xử lý một nhân vật nhỏ bé không đáng kể như hắn đối với Liễu gia mà nói thì không phải việc gì quá khó khăn. Cho nên Liễu gia liền phái Liễu Nguyên đi dụ dỗ đệ tử nội tông của Thiên Tú, ý đồ ra tay từ bên trong, nhưng không ngờ tới đại công sắp thành, Liễu Nguyên cư nhiên lại mất tích.

Trong lúc mạng sống bị uy hiếp, đầu óc Liễu Phương Thanh lại đặc biệt thanh tỉnh, đem âm mưu từ trước tới giờ nói và phân tích vô cùng rõ ràng.

- Nói cách khác, những thế lực trong phạm vị ngàn dặm này đều có tham gia đúng không?

- những thế lực khác thì không rõ, nhưng ba đại gia tộc trong Tĩnh An thành đều có phần.

Liễu Phương Thanh gật gật đầu.

- Vấn đề cuối cùng, tại sao ta chết thì Thiên Tú cũng xong đời?

Liễu Phương Thanh dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn Liễu Phương Thiên, nhẹ giọng nói:

- Chuyện này ta không biết, ta chưa từng tiếp xúc với Tôn sử.

Đường Phong nhìn Liễu Phương Thiên, hất cằm hỏi:

- ngươi nói đi!

- Ta cũng không biết, Tôn sử không nói cho ta biết, chỉ muốn ta làm theo kế hoạch của hắn mà thôi!

Liễu Phương Thiên có chút bối rối đáp.

Đường Phong cười nhạt rút ra một chuôi phi đao.

Sắc mặt Liễu Phương Thiên trở nên trắng bệch, liên tục lùi về phía sau:

- Ta thật sự không biết, cho dù ngươi giết ta cũng vậy thôi!

- ngại quá, đã vậy thì giữ ngươi lại cũng vô dụng mà thôi.

Đường Phong vung tay, phi đao xé gió lao tới. Liễu Phương Thiên còn muốn chống cự, nhưng hắn đã mất hết cương khí, căn bản không thể đỡ được phi đao này, tay chưa kịp giơ lên, lồng ngực đã truyền đến một trận đau đớn, trước khi chết, Liễu Phương Thiên nhìn Liễu Phương Thanh nói:

- Mau...chạy!

Liễu Phương Thanh có thể chạy thế nào được nữa? ngay thời điểm Đường Phong hạ sát Liễu Phương Thiên, cả người căn bản không di động, thậm chí ngay cả tầm mắt cũng chưa từng dời đi, ánh mắt dẫn theo ý cười nhìn chằm chằm Liễu Phương Thanh.

Sau khi xử lý Liễu Phương Thiên xong, Đường Phong nhẹ nhàng phủi tay, ôn nhu nói:

- Đừng khóc, khóc thì làm được gì? Đều là người trưởng thành cả, dám làm thì dám chịu.

Liễu Phương Thanh cố nén sợ hãi trong lòng, phốc một tiếng liền quỳ rạp trên đất, run giọng nói:

- Đường thiếu gia, Đường gia gia, xin ngài đại nhân đại lượng tha cho tiểu nhân, tiểu nhân đảm bảo sau này sẽ không dám có bất kỳ ý nghĩ gây bất lợi gì cho ngài nữa, tiểu nhân cũng có thể dâng cả Liễu gia cho ngài, tuy thế lực của Liễu gia không lớn, nhưng mỗi năm đều thu vào hơn năm mươi vạn lượng bạc trắng.

- cũng nhiều đấy!

Đường Phong nhướng mày lên, bộ dáng trông có vẻ có chút động tâm.

- Tiểu nhân...tiểu nhân còn có một nữ nhi, năm nay mười bảy tuổi, xinh đẹp như hoa, nếu ngài không ghét bỏ tiểu nhân cũng có thể đưa nó làm nha đầu cho ngài sai bảo.

Liễu Phương Thanh xem như đã thấy rõ, Đường Phong hôm nay tới đây thăm dò tin tức chỉ là phụ, giết người mới là mục đích chính của hắn, nếu không hắn cũng không xử lý ba người kia quyết đoán như thế. Nếu hắn muốn giữ lại mạng sống, chỉ có thể đưa ra thành ý lớn nhất.

- ngay cả thân sinh nữ nhi của mình cũng cam lòng đưa ra? ngươi rất cầm thú.

Đường Phong mỉm cười vuốt cằm.

Trên mặt Liễu Phương Thanh kéo ra một nụ cười méo mó khó coi, nịnh nọt nói:

- Đường thiếu gia cao hứng là được rồi.

- Bất quá....

Đường Phong chuyển lời, ngữ khí lạnh như băng nói:

- Đả xà bất tử thuận côn thượng, phóng hổ quy sơn chung vi hoạn, đạo lý này Liễu trưởng lão hẳn là cũng hiểu chứ?

- không đâu. tuyệt đối không có chuyện đó xảy ra, hôm nay chỉ cần ngài tha cho tiểu nhân, sau này tiểu nhân nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài, ngài bảo gì tiểu nhân nhất định đều nghe theo.

Liễu Phương Thanh xua tay liên tục, ngoài miệng ba hoa hứa hẹn, trong lòng lại nghĩ một khi thoát được, phải lập tức đi tìm Tôn sử Cự Kiếm Môn để báo tin.

Đáng tiếc hắn không còn cơ hội nữa.

Đương Môn đệ tử không ra tay thì tôi, một khi xuất thủ tuyệt đối không có chuyện lưu lại đường sống!

Thà rằng trêu chọc Diêm La Vương, cũng đừng trêu chọc Đường Môn lang! Bất luận là kẻ địch nào dám gây bất lợi cho đệ tử Đường Môn, hết thảy đều đã xuống dưới chín tầng địa ngục sám hối vì hành vi dại dột của mình.

Một chuôi phi đao xuyên qua yết hầu của Liễu Phương Thanh, thừa dịp hắn vẫn chưa chết. Đường Phong âm trầm ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói:

- Tiểu tử Liễu Nguyên kia cũng chết dưới tay ta, hơn nữa chờ lát nữa ta cũng sẽ cường bạo nữ nhi của ngươi, sau đó bán nàng ta vào thanh lâu, để nàng ta trở thành một ả thanh lâu kỹ nữ cho ngàn vạn nam nhân chà đạp!

- ngươi mới là .. .cầm .. .cầm thú!

Liễu Phương Thanh dồn hết chút khí lực sau cùng, muốn bắt lấy áo của Đường Phong. nhưng tay vừa vươn ra một nửa đã tắt thở, hai mắt trừng lớn, có thể nói là chết cũng không nhắm mắt.

- Gạt ngươi thôi, khả năng thừa nhận của ngươi quá kém!

Đường Phong bĩu môi.

Tuy rằng Liễu gia nhiều lần gây bất lợi cho hắn, nhưng xét đến cùng chỉ là lỗi của vài người. Đường Phong vẫn không tàn bạo đến mức giết hết cả nhà họ.

Liễu gia cao tầng, một gia chủ ba trưởng lão, chỉ trong vòng chưa tới một nén nhang đều mất mạng. có thể ngay cả bọn họ cũng không ngờ được, ngoan ngoãn đợi trong nhà của mình mà cũng có thể bị người ta đánh lén, hơn nữa người đánh lén còn sử dụng độc dược vô cùng hi hữu, khiến cho một thân thực lực của họ căn bản chưa kịp thi triển đã bị Đường Phong biến thành cá nằm trên thớt.

Thực lực của Liễu gia gia chủ Liễu Phương Thiên là Huyền giai thượng phẩm, ba đại trường lão cũng đều là Huyền giai hạ phẩm, nếu thật sự cứ vậy mà đánh thì dù thân pháp của Đường Phong có tinh diệu hơn nữa, lấy bốn chọi một vẫn là hữu tử vô sinh.

Nhưng Đường Phong vốn là đệ tử Đường Môn, không quan tâm tới mấy thứ gọi là quyết đấu quang minh chính đại, trong mắt đệ tử Đường Môn, sau khi kết thù với người khác, trước tiên phải dùng hết mọi cách, mặc kệ là độc dược, ám khí hay cơ quan, giải quyết khả năng chiến đấu của đối phương rồi mới nói tới chuyện ân oán.

Rố rằng thực lực không bằng người. còn minh đao minh thương cùng người quyết đấu. những chuyện như vây chỉ có hai loại người mới đi làm, một là đồ ngốc, hai là kẻ điên!

Đệ tử Đường Môn là Câu hồn sứ giả, hèn hạ nhưng không mất bản chất, vô sỉ nhưng không mất phong độ, chỉ quen làm việc trong bóng tối!

đã tiêu diệt hết Liễu gia bốn người, chuyện còn lại chính là ngưng luyện âm hồn. Bốn người này đều có thực lực Huyền giai, nếu không dùng âm hồn chi lực ngưng luyện lại thì thật sự rất đáng tiếc.

Mị ảnh không gian kèm theo Vô Thường Quyết tầng thứ hai cần phải có năm âm hồn mới có thể mở được.

Nhớ lại một chút phương pháp ngưng luyện, Đường Phong vươn một tay, đặt lên đầu Liễu Phương Thanh, vận chuyển tâm pháp, điều động cương khí trong người ra.

Chỗ đan điền bỗng nhiên truyền đến một cỗ năng lượng ấm áp, theo kinh mạch chạy thẳng đến tay, sau đó tiến vào trong cơ thể của Liễu Phương Thanh.

Trong nháy mắt Đường Phong sinh ra một loại cảm giác cổ quái, chính là mình hình như có thể thấy những chuyện đã xảy ra trong trí nhớ của Liễu Phương Thanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.