Vô Thường

Chương 501: Cha vợ gặp con rể (thượng,hạ)



Nói cách khác, người này có thân phận địa vị cùng thực lực cao hơn tứ đại thành chủ, cộng với niên kỷ của hắn, thì cũng không khó đoán ra thân phận của hắn.

Trong lòng Đường Phong rầu rĩ không thôi, cũng không biết tại người này lại biến thành bộ dạng như hôm nay, bất quá hiện giờ cũng không phải lúc cân nhắc những cái này, chỉ có thể nhanh chóng nghĩ biện pháp thoát khỏi Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm này.

Người này khi còn sống là Thiên giai đỉnh phong cao thủ, sau khi chết một thân thực lực cũng không hề giảm đi, hơn nữa uy lực của Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm theo bốn phương tám hướng ập đến đem Đường Phong khoá ở giữa, khiến Đường Phong nhất thời không biết làm thế nào thoát thân.

Bộ kiếm pháp này tuyệt đối là bộ kiếm pháp thần kì nhất, lăng lệ ác liệt nhất mà Đường Phong gặp phải.

Bất quá đã có kiếm chiêu thì chắc chắn phải có nhược điểm, dùng nhãn lực của Đường Phong tuy không thể tìm hiểu ra nhược điểm của bộ kiếm này nhưng hắn cũng có cách khác để khắc chế.

Đó chính là đối phó thanh kiếm mẻ của người này!

Thanh kiếm này địa khái cũng là một thanh Thiên binh, chỉ có điều ở trong bụng Xà nữ bị ăn mòn đã mất đi bộ dáng ban đầu, toàn thân loang lỗ, hiển nhiên khó chịu nổi một kích.

Nhất là chủ nhất của nó sau khi sử xuất ra Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm, thân kiếm càng thêm rung động, phảng phấp sắp đến thời khắc vỡ nát.

Đường Phong vốn định đập nát thanh kiếm mẻ này, chỉ cần kiếm huỷ thì Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm cũng không cách nào tiếp tục thi triển được nữa. Tuy cách này không tệ nhưng muốn áp dụng lại không dễ dàng chút nào.

Người này thần trí đã biến mất, tử khí bao trùm toàn thân, đã chết không biết bao nhiêu năm tháng rồi mà kiếm chiêu vẫn thập phần linh hoạt, khi còn sống người này chắc chắn là một cao thủ sử dụng kiếm. Đường Phong nhờ một thân khí lực cùng tốc độ luôn toàn lực duy trừ không để đối phương đánh trúng, nhiều lần kiếm của đối phương cũng đi sượt qua sát người Đường Phong nhưng thuỷ chung vẫn không chạm đến được.

Hơn nữa thân phân người này đặc thù, Đường Phong cũng không đành lòng đem thân thể của hắn đánh hỏng.

Nếu không, Đường Phong xuất ám khí ra, huỷ diệt thân thể hắn là có thể dễ dàng phá giải Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm rồi.

Đường Phong còn chưa kịp làm gì thì uy lực của Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm đã hiện ram Đường Phong chỉ cảm thấy trong thân thể có một luồng năng lượng cổ lão tuần hoàn, loại năng lượng này nhanh chóng khiến cho huyết nhục của Đường Phong suy yếu đi.

Khẽ cắn môi, lần này không thể không phạm thượng rồi, chỉ có thể phá huỷ thân thể của hắn mới thoát được uy lực của kiếm thế.

Chính vào lúc này, trong lòng Đường Phong khẽ động, đột nhiên nhớ tới một thứ, vội vàng từ trong Mị Ảnh không gian lấy nó ra.

Tị Hoả Thạch! Ngày đó Hạ Chỉ Mộng trước lúc Đường Phong đi vào Bạch Đế Cảnh đã đưa cho hắn phòng thân, nhưng từ sau khi tiến vào đây, Đường Phong vẫn chưa gặp phải loại thời tiết Thiên hoả hàng lâm, cho nên vẫn chưa sử dụng đến nó, giờ phút này bị Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm quấn lấy, mà trong đó có một cổ lực lượng là hoả thuộc tính.

Xuất ra Tị Hoả Thạch, Đường Phong cũng chỉ là muốn thử một lần.

Nhưng hiệu quả lại rất rõ rệt, Tị Hoả Thạch vừa ra, tứ quý lực lượng vây quanh bản thân liền mất đi một cổ, còn lại ba cổ tuy vẫn khó chơi nhưng đã không thể tiếp tục tổ thành Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm nữa.

Không hổ là bảo bối, có thứ này trong tay, cơ hồ có thể không cần e ngại hoả linh khí quấy nhiễu. Cái Tị Hoả Thạch này nếu bị địch nhân của Tần Tứ Nương lấy được thì nàng hẳn là tức khí muốn chết, nàng một thân cương khí đều là hoả thuộc tính, nếu đụng phải loại khắc tinh này chỉ làm sao phát huy được thực lực!

Tứ quý lực lượng biến mất một cổ, áp lực của Đường Phong cũng giảm đi nhiều, cổ lực lượng xâm nhập vào trong cơ thể lúc nãy cũng nhanh chóng biến mất không thấy nữa.

Ngược lại, trung niên nhân kia, ánh mắt vốn đang ngốc trệ đột nhiên thoáng vặn vẹo, trong cổ họng phát ra tiếng ùng ục liên hồi như muốn nói gì đó. Đường Phong cũng không hiểu được hắn muốn nói cái gì.

Cùng lúc đó, kiếm chiêu công kích Đường Phong cũng trở nên tản mạn vô lực, không mang theo chút sát cơ nào, giống như chỉ cố ý đánh ra cho có vậy thôi. Do đó Đường Phong ứng phó liền trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

"Hắn muốn nói cái gì?" Đường Phong cau mày suy tư.

Người trung niên kia cũng gấp gáp khó chịu, hắn muốn biểu đạt ý tứ nhưng lại nói không được, mà một tia thần thức còn lưu lại cũng không dám sử dụng bừa bãi cho nên cũng không thể truyền âm cho Đường Phong.

Hai người giương mắt nhìn nhau một lát, kiếm chiêu của người trung niên lại biến đổi, trở nên càng thêm tản mạn.

Đường Phong tập trung ánh mắt nhìn kĩ thì phát hiện hắn dùng kiếm thay bút vạch lên hư không mấy chữ: "Đi vào!"

"Đi vào đâu?" Đường Phong còn đang nghi hoặc khó hiểu thì thấy ánh mắt của trung niên nhân đảo về phía chỗ Xà nữ.

"Tiến vào trong bụng Xà nữ?"

Đường Phong bừng tĩnh đại ngộ, người này là từ trong bụng Xà nữ bị nhổ ra, mà muốn đánh chết Xà nữ thì cách tốt nhất là đi vào trong người nó tìm trái tim của nó.

Người này xác thực là thần trí còn chưa có mất hết, cùng với thân phân đặc thù của hắn, Đường Phong cũng không có hoài nghi gì nhiều, lập tức làm ra quyết định, thân thể uống éo hướng trường kiếm của đối phương lao tới.

Trung niên nhân cũng nhẹ nhàng huy kiếm đi tới chọc chéo qua hông Đường Phong.

Đường Phong giả vờ miệng phun máu, kêu thảm một tiếng, trung niên nhân càng dứt khoát nắm lấy cổ Đường Phong nhảy mấy cái đã tới bên cạnh thân thể đại xà.

Xà nữ đang cùng Lôi Tẩu chiến đấu thấy vậy thì liền há miệng nuốt cả hai người Đường Phong vào bụng.

- Phong lão đệ!

Lôi Tẩu hét lớn một tiếng, trong ánh mắt tràn đầy bi phẫn.

Mấy ngày nay hắn từ chỗ Đường Phong học được một bộ Bá Sát Kiếm khiến thực lực tăng lên không ít, hơn nữa Đường Phong rất hợp tính hắn, mặc dù ở chung thời gian không dài nhưng cũng có chút tình nghĩa. Vậy mà hiện giờ hắn lại chứng kiến Đường Phong bị con đại xà trước mặt một ngụm nuốt vào bụng, thử hỏi Đường Phong làm sao còn sống nổi?

- Hi hi ...

Trong miệng đại xà phát ra tiếng người như chuông bạc, đắc ý vạn phần.

- Tiểu tử kia đã xử lý xong, tiếp theo sẽ tới phiên ngươi, tiểu súc sinh, tỷ tỷ sẽ cho ngươi biết thế nào là lợi hại! Hắc hắc đừng lo sẽ nhẹ nhàng ….

Tính đơn thuần về mặt thực lực thì Lôi Tẩu và Xà nữ sàn sàn nhau, Xà nữ chỉ hơi nhỉnh hơn một chút. Mà bây giờ, trên tay Lôi Tẩu có Thần Lôi Mộc Tâm, Xà nữ lại chiếm lấy thiên thời địa lợi cho nên hai người chiến đấu không thể trong thời gian ngắn là có thể phân thắng bại được. Vì vậy Xà nữ mới muốn nhanh chóng diệt sát Đường Phong, sau đó mới toàn tâm đối phó Lôi Tẩu.

Ở trong vòng ngàn dặm của mai cốt địa tinh huyết này, Xà nữ cơ hồ có thể xem như bất tử, chỉ cần có thể tiêu hao hết khí lực của Lôi Tẩu là nàng có thể giành thắng lợi rồi.

Đường Phong đã bị nàng nuốt vào bụng, hiện giờ chỉ cần chuyên tâm dùng tiêu hao chiến với tên Lôi Tẩu này là xong.

Cuộc chiến của Thất giai linh thú uy lực rất tuyệt luân, Lôi Tẩu đang nổi giận nên ra tay không hề cố kỵ chút nào, phương viên trăm dặm xung quanh đều là một mảnh cát bay đá chạy, bầu trời sấm sét cuồn cuộn, dưới mặt đất thì máu tươi quay cuồng giống như ác ma hàng lâm.

Đường Phong giờ phút này lại đang ở trong một khối địa phương tuyệt đối an toàn.

Sau khi bị Xà nữ nuốt vào, Đường Phong đã vân lên hộ thân cương khí ngăn cản mùi tanh hôi cùng độc khí quấy nhiễu, không lâu sau, hắn và trung niên nhân kia đã rơi xuống một khu vực trống trải trong bụng Xà nữ.

Vừa tới đây, trên ngực trung niên nhân kia liền toả ra một vầng sáng thanh khiết, vàng sáng này sau khi xuất hiện liền lập tức lan rộng ra, đưa hắn cùng Đường Phong bao bọc lại.

Trong thoáng chốc, mùi tanh tưởi xung quanh liền bị xua đi không còn một chút nào.

Trung niên nhân liền khoanh chân ngồi xuống, sau một lát mới mở mắt ra, bộ dáng đã không còn cứng ngắt ngốc trệ như lúc nãy nữa mà ngược lại có một tia sinh khí, trong mắt cũng đầy tinh quang, ẩn chứa uy nghiêm của một thượng vị giả.

Trung niên nhân khí nhìn tới Đường Phong, trong ánh mắt lại có chút ý vị vui mừng và giải thoát.

- Ngươi là người Hạ gia?

Trung niên nhân hỏi.

Đường Phong nhẹ lắc đầu, nói:

- Ta không phải người Bạch Đế Thành!

Lông mày trung niên nhân liền nhíu lại, sắc mặt rất cổ quái, hắn không ngờ rằng bản thân thiên tân vạn khổ cố gắng chờ đợi, đến lúc gặp người lại không phải người của Bạch Đế Thành, điều này làm cho hắn nhất thời khó xử.

Nhìn thần sắc biến ảo trên mặt trung niên nhân, Đường Phong vội vàng hỏi:

- Xin hỏi các hạ có phải là Khang Nhân Bạch tiền bối?

Trung niên nhân gật đầu nói:

- Là ta!

Đường Phong nhẹ thở ra một hơi, trong lòng đã biết suy đoán của bản thân không sai, vị này đúng là thành chủ đời trước của Bạch Đế Thành, là phụ thân của Bạch Nguyệt Dung và Bạch Tiểu Lại.

- Ngươi là ai? Tại sao có thể đi vào Bạch Đế Cảnh?

Bạch Khang Nhân mở miệng hỏi. Lúc này xem như số mệnh đi, tuy tên nhóc này không phải người của Bạch Đế Thành nhưng sự tình lần này cũng chỉ có thể phó thác cho hắn mà thôi.

- Vãn bối Đường Phong, là do Xuân thành chủ dùng một lần đại công từ rất nhiều năm trước đổi lấy một lần cơ hội cho ta tiến vào đây. Ta tới nơi này là để kiếm một loại thảo dược tên là Xích Tâm linh quả.

- Xích Tâm linh quả?

Bạch Khang Nhân nhướng mày:

- Ngươi có thân nhân kinh mạch bị hao tổn cần phải chữa trị sao?

Đường Phong thần sắc buồn bã, chi tiết nói ra:

- Là Tiểu Lại bị người ta ngộ thương, kinh mạch bị hao tổn.

Đường Phong cũng không nói rõ Bạch Tiểu Lại là do ai làm cho bị thương, dù sao Hàn gia cũng coi như là một phần tử của Bạch Đế Thành, lúc này nói ra chỉ tổ làm cho người ta chán ghét.

- Tiểu Lại bị thương?

Thần sắc Bạch Khang Nhân lộ vẻ tức giân:

- Ai dám tổn thương nó? Bị thương như thế nào?

Chuyện này Đường Phong có muốn giấu cũng không được nên hắn đành ngắn gọn kể lại một lần.

Bạch Khang Nhân nghe xong không khỏi nhìn Đường Phong vài lần, khẽ cười nói:

- Tiểu Lại nguyện ý vì ngươi mà chịu thương sao? Các ngươi đã ...

Đường Phong lập tức cung kính nói:

- Ta cùng Lại tỷ tình đầu ý hợp, đã cùng nhau ưng thuận cả đời, bất quá tiền bối đã vài chục năm không có lộ diện, cũng không cách nào thông tri cho tiền bối được.

- Ừm!

Bạch Khang Nhân gật đầu, sau khi nghe những lời này, thái độ của hắn đối với Đường Phong chuyển biến rất nhiều. Hắn cẩn thận nhìn lại thì lại giật mình, bản thân hắn vậy mà không thể nhìn thấy được tu vi của Đường Phong, Đường Phong phảng phất không như một người bình thường vậy. Nhưng vừa rồi Bạch Khang Nhân đã cùng Đường Phong so chiêu cho nên biết rõ tên tiểu tử này có thực lực không kém gì một cao thủ Thiên giai trung phẩm, thân thể có tốc độ và lực bạo phát so ra còn cường hãn hơn cả cao thủ Thiên giai trung phẩm.

Tên này là con nhà ai đây? Bạch Khang Nhân có chút tò mò.

- Tiền bối?

Đường Phong thấy Bạch Khang Nhân nhìn mình chằm chằm với ánh mắt giống như cha vợ đánh giá con rể như vậy thì trong nội tâm không khỏi có chút khẩn trương.

- Ai, cũng đã mấy chục năm rồi, Tiểu Lại hiện giờ cũng đã lớn.

Bạch Khang Nhân mỉm cười rồi thở dài nói:

- Tiểu Lại nguyện ý vì ngươi mà chịu kinh mạch hao tổn, ngươi lại nguyện ý vì nó mà đi vào Bạch Đế Cảnh này một mình mạo hiểm. Cảm tình của các ngươi ta cũng đã phần nào hiểu được.

- Ý tiền bối là?

Đường Phong chần chờ hỏi.

- Còn gọi cái gì tiền bối?

Bạch Khang Nhân cười ha hả nói:

- Ngươi với Tiểu Lại nhà ta đã đến như vậy rồi còn khách khí gì nữa? Trong cuộc đời, không một ai thoát được sinh lão bệnh tử, hai người các ngươi có thể nguyện ý vì đối phương trả giá lớn như vậy, ta rất vui mừng.

Đường Phong có chút bối rối gãi gãi đầu rồi ôm quyền nói:

- Đường Phong bái kiến nhạc phụ đại nhân.

Bạch Khang Nhân cười nói:

- Không cần đa lễ, đây vốn là một việc vui, chỉ là ta và nhạc tế ngươi gặp mặt ở một chỗ có vẻ không thích hợp.

Vị thành chủ Bạch Đế Thành đời trước này tính tình cũng rộng lượng, biết rõ chuyện của Đường Phong và Bạch Tiểu Lại nhưng không hề có chút ý phản đối nào. Bởi vì hắn hiểu được, một người trẻ tuổi tuấn kiệt như Đường Phong cũng đã đủ tư cách xứng đôi với nhi nữ của hắn rồi. Huống chi hắn cũng đã chết nhiều năm rồi, chỉ là cơ duyên xảo hợp còn lưu lại được một tia thần trí. Lúc này hắn có muốn phản đối cũng đâu làm được gì!

Trong lúc nhất thời, Đường Phong không khỏi đối với vị nhạc phụ đại nhân này có chút bội phục, đây mới đúng là khí độ mà một thượng vị giả nên có, không như đám rác rưởi người Hàn gia tự cho bản thân là một phần tử của Bạch Đế Thành, cả ngày mắt đều cao hơn trán, phảng phất như trên đời này ngoài trừ Hàn gia bọn chúng ra, những người khác đều là rác rưởi.

- Đúng rồi, Nguyệt Dung tình hình thế nào rồi? Đã lập gia đình chưa?

Bạch Khang Nhân đột nhiên mở miệng hỏi. Hắn hiên giờ trong lòng chỉ nhớ nhất hai tiểu nữ nhi của mình. Bạch Tiểu Lại hiện giờ đã có nam nhân trước mặt này chiếu cố thì xem như đã ổn rồi, ngược lại đứa con gái lớn từ sau khi bản thân hắn mất tích khẳng định là rất vất vả.

Đường Phong ảm đạm nói:

- Nàng hiện giờ là Bạch Đế Thành thành chủ, đến nay vẫn còn lẻ loi một mình!

Tuy cũng đã đoán trước được tình huống này nhưng Bạch Khang Nhân vẫn không khỏi thở dài một tiếng:

- Khổ thân nó!

Thấy thần sắc thương cảm của Bạch Khang Nhân, Đường Phong cũng không dám quấy rầy, chỉ lặng yên đứng một bên, sau một lúc Bạch Khang Nhân mới nghiêm mặt nói:

- Thời gian của ta không nhiều, nói ngắn gọn, ngươi cẩn thận nghe cho kỹ, chuyện này liên quan đến sự hưng nguy tồn vong của Bạch Đế Thành sau này!

- Vâng!

Đường Phong vội vàng chỉnh sắc nói.

Sau đó, Bạch Khang Nhân liền đem chuyện phát sinh mười mấy năm qua nói một lần.

Mười mấy năm trước, hắn mang theo Bạch Đế Ấn tiến vào Bạch Đế Thành, cũng vì lúc đó một thân thực lực đã tới Thiên giai đỉnh phong cho nên muốn đi vào Bạch Đế Cảnh tìm một ít linh thú để luyện tập hi vọng từ trong chiến đấu cảm ngộ thiên địa linh khí đột phá bình chướng tấn chức linh giai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.