Vô Thường

Chương 541: Vây quét!



Lời nói Chung Ảnh xoay chuyển, nói:

- Bất quá, Đường gia tiểu tử, mặc dù hai phu thê ngươi có thần binh trong tay, nhưng muốn lấy tính mạng hai người chúng ta cũng không dễ dàng, nếu chúng ta liều mạng thì đến lúc đó đả thương địch nhân một ngàn cũng tự tổn tám trăm, điều này không tốt cho ai cả, không bằng... Chúng ta dừng tay nhé? Về phần ân oán Chung gia cùng Đường gia, ngày sau tiếp tục, điều này mới có lợi với tất cả mọi người.

Vô luận Chung Ảnh hay Chung Sơn, giờ phút này đều bắt đầu sinh thoái ý, dù sao thần binh không phải thứ dễ đối phó, nhất là thần binh nằm trong tay Linh giai cao thủ, bằng không hắn sẽ không nói ra những lời này. Tuy nói yếu thế như vậy, mặt mũi hắn cũng rất khó coi, lưu lại núi xanh, sợ gì không có củi đốt, khoản nợ này từ từ mà tính.

- Đồ con rùa, ngươi quên Ngưu gia gia của ngươi ở đây sao?

Lôi Tẩu quát một tiếng, đi đến bên cạnh Đường Đỉnh Thiên cùng Diệp Dĩ Khô, thân hình to lớn từ trên trời rơi xuống, làm cho tro bụi trên mặt đất bay lên bốn phía.

Ba thanh thần binh sánh vai nhau, khí tức liên hệ lẫn nhau, âm thanh Phượng gáy Long ngâm thú rống, ẩn ẩn từ trong ba thanh thần binh phát ra.

Đường Đỉnh Thiên cùng Tuyết Nữ quay đầu nhìn Lôi Tẩu, lại nhìn Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm, mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng bây giờ không phải thời điểm nghĩ tới, chỉ nhìn hắn cười cười.

Đường Đỉnh Thiên nói:

- Hai vị muốn tới thì tới, muốn đi liền đi, thế gian nào có chuyện tốt như vậy? Đánh rồi nói sau.

Vừa dứt lời, Khấp Huyết Thần Thương đã được Đường Đỉnh Thiên cầm trong tay, mạnh mẽ đâm về phía trước, khoảng cách hơn mười trượng, vừa đánh ra đã tới, mũi thương đâm về phía trán Chung Sơn, mang theo khí thế cuồng bạo.

Thần sắc Chung Sơn ngưng tụ, không dám chậm trễ chút nào, giờ phút này, hắn không còn dáng vẻ phong đạm vân khinh như khi chiến đấu với đám Thiên giai Bạch Đế thành. Thực lực toàn thân vận dụng đến cực hạn, đối mặt với một thương hung mãnh thế này, căn bản không dám đón đở, thân thể hơi nghiêng tránh thoát.

Không đợi hắn phục hồi tinh thần lại, Thủy Hàn Kiếm của Tuyết Nữ đã giết đến, Tuyết Nữ sớm đã lĩnh ngộ Thiên Kiếm Thần Uy, dù trên tay không có kiếm, thế gian vạn vật cũng biến thành kiếm của nàng, huống chi hiện tại nàng cầm một thanh thần binh.

Thủy Hàn Kiếm mang theo một cổ hàn ý Băng Phong Thiên Lý, kiếm khí bộc phát, hóa thành một màn sáng, đem tất cả đường lui của Chung Sơn phong kín.

Chung Ảnh thấy huynh đệ mình chịu thiệt, tự nhiên sẽ không đứng ngoài quan sát, thân thể mập mạp uốn éo, trực tiếp xông vào bên trong kiếm mạc của Tuyết Nữ, tay không đánh lên, lập tức đánh tan kiếm mạc của Tuyết Nữ.

Không đợi hai người Chung Sơn Chung Ảnh trì hoãn một hơi, thân thể cường hãn Lôi Tẩu đã từ phía trên ép tới, Thiên Lôi Thần Mộc kiếm lấy xu thế áp đỉnh hướng Chung Sơn đánh xuống. Giờ phút này Chung Sơn đang ngăn cản trường thương của Đường Đỉnh Thiên, căn bản không rảnh chú ý tới hắn, trong lúc bối rối, đem cương khí vận lên trên cánh tay, nhấc tay ngăn cản.

Hào quang màu hoàng thổ từ trên hai cánh tay Chung Sơn phát ra, Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm của Lôi Tẩu trực tiếp nện vào cánh tay của hắn, năng lượng Lôi hệ cuồng bạo nổ vang, hào quang màu hoàng thổ trên tay Chung Sơn biến mất, chỉ nghe "Oanh" một tiếng thật lớn, địa phương năm vị Linh giai chiến đấu, mặt đất trong phương viên vài dặm, trực tiếp bị đánh chia năm xẻ bảy, mặt đất chỗ lồi chỗ lõm, Chung Sơn bị một kích này nện đôi chân lún xuống mặt đất, trên người điện quang lập lòe, miệng sùi bọt mép, nhìn rất buồn cười.

Chỉ vừa va chạm, Chung Sơn đã bị thiệt hại trong tay Lôi Tẩu, tuy phòng ngự của bản thân hắn cường hãn không bị thương nặng, thế nhưng không được dễ chịu lắm.

Thấy Chung Sơn kinh ngạc, Chung Ảnh lập tức triển khai thân pháp nghĩ cách cứu viện, lại bị Thủy Hàn Kiếm của Tuyết Nữ quấn lấy, hàn ý lạnh thấu xương như muốn đóng băng hồn phách của hắn, làm cho tốt độ của hắn chậm lại vài phần.

Đường Đỉnh Thiên lại đâm ra một thương, một thương này cơ hồ xé rách không gian, không thể nào căn nhắc như bình thường, uy lực khó lường, mục tiêu chính là con mắt của Chung Sơn.

Nếu một thương này chọc trúng, chỉ sợ đầu của Chung Sơn bị đâm xuyên qua, Đường Đỉnh Thiên phong độ nhẹ nhàng, khí độ trầm ổn, nhưng khi động thủ thì tàn nhẫn hơn bất cứ ai.

Dưới tình thế cấp bách, hai chân Chung Sơn đạp mạnh xuống đất một cái, lấy hắn làm trung tâm, mặt đất trong phương viên mười dặm biến thành bụi phấn, bụi đất không thể chịu nổi thể trọng của Chung Sơn, hơn nữa bản thân hắn muốn thế, cho nên bị lún xuống đất, mượn cơ hội tránh thoát một thương của Đường Đỉnh Thiên.

Sau một khắc, cương phong xung quanh Chung Sơn cô đọng, đem bụi phấn trong phương viên mười trượng thổi bay, trong nháy mắt như có một hồi bão cát tràn qua, cát vàng đầy trời, bao phủ năm vị Linh giai vào trong đó, phạm vi ba thuớc không thể nhìn thấy vật gì.

Linh khí cuồng bạo, công kích hung mãnh, tức giận quát một tiếng, dây dưa với nhau trong bão cát không ngớt.

Những Thiên giai ở ngoài vốn xem đến mày choáng mắt hoa tiếc hận không thôi, trận đại chiến này do Linh giai chiến đấu, đối với bọn họ mà nói là điều khó gặp, nếu như có thể nhìn từ đầu tới cuối, mặc kệ tư chất thế nào, hoặc nhiều hoặc ít đều có một ít cảm ngộ, đối với tu luyện ngày sau của họ có trợ giúp rất lớn.

Nhưng hiện tại, cát bụi đầy trời, khoảng cách bên trong rất nhỏ, không thể phân biệt được ai với ai, chỉ biết là Chung Sơn, Chung Ảnh đang không ngừng chịu thiệt dưới sự liên thủ của phu thê Đường Đỉnh Thiên cùng Lôi Tẩu mà thôi.

Đây là thực lực ah, đây là chênh lệch ah! Mỗi người đều cảm thán không thôi.

Đám người Bạch Đế thành lưu luyến thu hồi ánh mắt, lập tức tất cả mọi người đưa mắt nhìn sang đám người Chung gia.

Trong ánh mắt ẩn chứa một tia không hảo ý và tức giận.

Nửa canh giờ trước, Chung Sơn, Chung Ảnh dẫn đầu mười Thiên giai cao thủ của Chung gia đánh Bạch Đế thành, có thể nói là làm càn đến cực điểm. Chung Ảnh cuốn Lôi Tẩu, mà Chung Sơn thì chiến đấu với Thiên giai Thượng phẩm của Bạch Đế thành, còn Thiên giai của Chung gia đã giết vài Thiên giai hạ phẩm trung phẩm của Bạch Đế thành.

Nhưng trước khác nay khác, có phu thê Đường Đỉnh Thiên gia nhập, giúp người Bạch Đế thành xoay chuyển thế cục.

- Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Đây là phong thủy luân chuyển, bây giờ đến lượt chúng ta khi dễ các ngươi!

Trong đám người Bạch Đế thành, có người không hảo ý nói.

Hơn mười Thiên giai thượng phẩm của Bạch Đế thành đánh với tám tên Thiên giai của Chung gia, vô luận số lượng hay chất lượng, đều có ưu thế mang tính áp đảo. Linh giai cao thủ chiến đấu, bọn hắn không thể xen tay vào được, nhưng dư nghiệt Chung gia thì đứng kế bên, bọn họ sẽ không buông tha.

Dám đến Bạch Đế thành khiêu khích, phải trả giá thật nhiều!

Đám người Chung gia phát giác được ý đồ của người Bạch Đế thành, lại nghe được tiếng cười sởn tóc gáy này, toàn thân như rớt vào hầm băng. Song phương đều là địch nhân, bọn họ sao không biết tâm tư của đối phương chứ?

- Không tha tên nào!

Bạch Nguyệt Dung khí khái hào hùng bừng bừng phấn chấn, lạnh lùng quát một tiếng, nàng làm gương lao về phía đám người Chung gia, ở sau lưng nàng, một đám Thiên giai cũng lao tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.