Vô Thường

Chương 544: Con có hận chúng ta không?



Duy nhất làm cho Đường Phong lo lắng chính là Lôi Tẩu.

Tên này ban ngày đuổi theo Chung Sơn, Chung Ảnh, cho tới bây giờ cũng không trở lại, không biết hắn đuổi theo chiến đấu với địch nhân hay là bị lạc đường đây.

Bất quá Đường Phong đoán là khả năng thứ hai lớn hơn, trong nội thành Bạch Đế thành hắn còn lạc, chớ đừng nói chi ra khỏi Bạch Đế thành, nếu thật là như vậy, muốn tìm rất khó.

Thiên hạ to lớn, ngày sau Đường Phong biết tìm Lôi Tẩu ở nơi nào? Tên này cầm Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm, thân là Thất giai hóa hình linh thú, một khi bị người ta nhìn ra đầu mối, chỉ sợ sẽ sinh ra đại phiền toái. Nói không dễ nghe, toàn thân của hắn là bảo bối, nhất là Thất giai nội đan, ai nhìn thấy cũng đỏ mắt. Bất quá hiện tại lo lắng cũng không làm nên chuyện gì, hắn tốt xấu gì cũng là Linh giai, đến câp độ này, người có thể gây tổn thương cho hắn rất ít, mà muốn giết hắn là cũng không dễ. Chỉ có thể mong Ngưu huynh tìm được đường trở về Bạch Đế thành.

Ban đêm khi đang nghỉ ngơi trong phòng khách, Đường Phong hồi tưởng lại nhưng chuyện phát sinh sau khi mình đến thế giới này, bắt đầu từ trai giả gái, phát triển đến mức giang hồ phong tặng danh hiệu Huyết Ma Đường Phong, không khỏi cảm khái một tiếng tạo hóa trêu người.

Lại nói, hai năm trước, Đường Phong biết được thân thế của cỗ thân thể này của mình, đó chính là nhi tử của Diệp Dĩ Khô.

Bất quá thời điểm gặp lại, nàng không dám nói gì, mà chỉ dùng cách xưng hô cô cô để gọi nhau, nghĩ đến, nàng cũng áy náy cùng sợ hãi, thân là mẫu thân, mười mấy năm qua mặc kệ nhi tử của mình không hỏi đến, trong nội tâm làm sao không day dứt chứ, làm gì có tư cách làm mẫu thân của người ta? Nếu Đường Phong phản nghịch một chút, ở trước mặt mắng nàng thì sao, cho nên nàng sợ hãi, không dám nói ra thân phận của mình, mà dùng thân phận cô cô để bảo hộ Đường Phong.

Chỉ là Đường Phong không ngờ, cổ thân thể của mình không phải cô nhi, mà song thân đều tại thế! Sau khi Đường Phong đến Bạch Đế thành, Đường Phong mới biết được danh tự Đường Đỉnh Thiên, nếu không Bạch Nguyệt Dung nhận lầm, chỉ sợ đến bây giờ hắn cũng không biết.

Suy nghĩ miên man, những chuyện xảy ra mấy năm nay cứ rõ mồn một như mới ngày hôm qua.

Đường Phong nhớ tới, lúc trước mình đại náo địa bàn Cự Kiếm Môn. Khi đó mình đem Lưu Vân Tông Tứ Tông giày vò đến chết đi sống lại, giết người như ngóe, chính là vào trận chiến này, mới có danh hiệu Huyết Ma.

Mà trận chiến cuối cùng, Đường Phong ở trước cửa Vạn Thú Môn bị Thiết Phong Cốt đánh trúng một chưởng, giả chết trốn thoát. Về sau người Tứ Tông không tìm được thi cốt Đường Phong, biết rõ hắn nhất định còn sống, có thể Tứ Tông vì mặt mũi tông môn, thả ra tin tức Đường Phong bị Thiết Phong Cốt đánh chết.

Tin tức này truyền ra ngoài, không đến một tháng, Vạn Thú Môn bị người ta diệt môn, Vô Ảnh Môn Lôi Kinh Thanh, Cúc Hoa Đường Nguyệt Cô Minh bị người ta giết trong tông môn, chỉ có Lưu Vân Tông Tư Không Thúy sống sót, nhưng nữ nhân này lại bị người ta một kiếm đâm nát đan điền, tu vi toàn thân bị phế bỏ, cuộc đời không còn khả năng tu luyện tiếp.

Tại sao Tư Không Thúy tạm thời không đề cập tới, bởi vì bản thân nàng cũng không rõ hình dáng của người đã tấn công mình, chỉ biết mình bị đâm một kiếm mà thụ thương thôi.

Ngược lại án diệt môn của Vạn Thú Môn, Lôi Kinh Thanh cùng Nguyệt Cô Minh chết, đều có bóng dáng của nam nhân này.

Bốn người này là nhân vật đầu não tham dự vây quét Huyết Ma Đường Phong, sau khi tin tức Đường Phong bị đánh chết truyền ra ngoài, bọn họ liền gặp nạn, chuyện này là thế nào thì Đường Phong không biết nổi, lúc ấy Đường Phong cũng có suy đoán, nhưng vẫn không biết tại sao.

Hiện tại ngẫm lại, xuất đầu cho mình, không phải là Đường Đỉnh Thiên sao? Một nam nhân, cầm trong tay trường thương đỏ thẫm, thực lực siêu quần, trừ hắn còn có thể là ai?

Chỉ sợ khi Đường Đỉnh Thiên nghe tin mình bị giết, giận dữ giết đến Vạn Thú Môn, đem cả tông môn Vạn Thú môn phá hủy không còn, sau đó từ trong miệng Thiết Phong Cốt biết được tin tức chính mình còn sống, lúc này mới tiến về Cúc Hoa Đường cùng Vô Ảnh Môn đánh chết Nguyệt Cô Minh cùng Lôi Kinh Thanh, nếu không phải như vậy, Cúc Hoa Đường cùng Vô Ảnh Môn cũng sẽ bị diệt môn.

Linh giai cao thủ chi nộ, căn bản không phải thế lực thế tục có thể ngăn cản, huống chi những tông môn này không có Thiên giai thượng phẩm cao thủ tọa trấn.

Về phần Tư Không Thúy. . . Sợ rằng chính là kiệt tác của Tuyết Nữ Diệp Dĩ Khô, Tuyết Nữ là người dùng kiếm, hơn nữa đối phó một nữ nhân, Đường Đỉnh Thiên sẽ không ra tay.

Hai vị này mười mấy năm qua mặc dù không có quản Đường Phong, nhưng cũng đang âm thầm quan sát hắn, bằng không bọn họ sẽ đi báo thù cho Đường Phong sao?

Nói thật, Đường Phong cũng không bài xích Đường Đỉnh Thiên, cũng chưa bao giờ trách cứ hắn, bởi vì hiện tại Đường Phong, cũng không phải Đường Phong trước kia, mặc dù kế thừa toàn bộ trí nhớ và cảm tình của chủ nhân cũ thân thể này, nhưng thực chất, vẫn là Đường Phong Đường Môn chiếm vị trí chủ đạo.

Ngược lại đối với Diệp Dĩ Khô... Trước kia nàng dùng thân phận cô cô tiếp xúc với Đường Phong trong thời gian ngắn, quan sát hắn cẩn thận, Đường Phong cũng cảm thấy được. Nếu như nói còn có một tia chờ mong, Đường Phong sẽ chờ mong Diệp Dĩ Khô.

Đường Phong không phải tiểu hài tử, là một thiếu niên mười tám tuổi, trên thế giới này phần lớn đã cưới vợ sinh con, trở thành trụ cột gia đình, không có tư cách tùy hứng.

Có lẽ giống như Bạch Nguyệt Dung, bọn họ thật sự có nổi khổ tâm.

Trong phòng, trên bàn bày biện vài bình rượu ngon, trên mặt đất cũng có một loạt bình rượu, Đường Phong đang chờ đợi, hắn biết rõ tối nay Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô sẽ tới tìm mình, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, tối nay sẽ rõ ràng, cũng cởi bỏ được nghi hoặc trong lòng mình.

Ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, đêm lạnh như nước, giờ Tuất canh ba, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, người tới có hai người, người đi đầu khí độ trầm ổn, nhưng thỉnh thoảng xuất hiện một tia bối rối, chắc hẳn trong nội tâm hắn rất khẩn trương. Sau đó một người có bộ pháp nhu hòa, nhưng mất trật tự, hiển nhiên không có trấn định trầm ổn như người đi đầu.

Tiếng bước chân đi đến trước của phòng Đường Phong liền dừng lại, thậm chỉ Đường Phong còn nghe được tiếng thở dốc, ngay cả tiếng tim đập cũng nghe được rõ ràng.

Trong lòng không khỏi cười khổ một tiếng, hiện tại người khẩn trương hẳn là mình mới phải, tại sao bọn họ lại khẩn trương?

Chờ đợi thật lâu, đang lúc Đường Phong muốn đứng lên mở cửa cho họ, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng của Diệp Dĩ Khô:

- Phong nhi, ngươi ngủ chưa?

- Vẫn chưa, mời vào.

Đường Phong buông lỏng một hơi, tranh thủ thời gian đáp lời, nếu để bọn họ cứ đứng ngoài cửa, mình cũng có chút xấu hổ.

Nghe Đường Phong nói, cửa phòng bị người đẩy ra, ánh trăng tràn vào, Tuyết Nữ đi đầu, Đường Đỉnh Thiên nấp sau lưng nàng.

- Muộn như vậy còn tu luyện sao?

Trên mặt Tuyết Nữ xuất hiện tia ôn hòa và tươi cười, tiện tay đóng cửa lại mở miệng hỏi.

- Không phải, chỉ là đang nghĩ vài chuyện mà thôi.

Đường Phong đứng dậy, đi tới bên bàn, Đường Đỉnh Thiên và Diệp Khô đứng cách đó không xa, dưới ánh nến lờ mờ, một đạo ánh mắt tang thương, một đạo ánh mắt nhuệ khí và một đạo tràn ngập áy náy cùng vui mừng, trong đó có một đạo mang theo ý tứ thăm dò hỏi thăm.

Tuyết Nữ bị kẹp ở giữa, nhìn Đường Phong, lại quay đầu nhìn Đường Đỉnh Thiên, lén lút trừng mắt với hắn, lúc này Đường Đỉnh Thiên mới thu hồi ánh mắt, khẽ cười nói:

- Xem ra Phong nhi biết rõ chúng ta sẽ tới, cho nên mới chuẩn bị sẵn tất cả mọi thứ.

Tuyết Nữ nghe vậy khẽ giật mình, lúc này mới phát hiện trên bàn đã được bày sẵn vài bình rượu ngon.

Thở dài một tiếng, Tuyết Nữ nói:

- Ngồi đi.

Chuyện cho tới bây giờ, nàng cũng biết Đường Phong đang chờ đợi, chờ đợi lời giải thích của nàng.

Đợi đến lúc Đường Đỉnh Thiên cùng Tuyết Nữ ngồi xuống, Đường Phong mới ngồi xuống.

- Phong nhi...

Tuyết Nữ mở mồm, trong nhất thời không biết nên nói từ đâu.

- Người cùng chúng ta...

- Ta sẽ nói.

Đường Đỉnh Thiên ngắt lời Tuyết Nữ, có vài thời điểm nữ nhân xử sự không quả quyết, mà Đường Đỉnh Thiên lại biết, Đường Phong là một nam nhân kiên cường.

Lại nói, không quả quyết còn không bằng nói tất cả cho hắn minh bạch, như vậy hắn sẽ dễ tiếp nhận một chút.

Thò tay cầm một vò rượu, xé giấy, mùi rượu tràn ngập phòng, Đường Đỉnh Thiên đem vò rượu này để trước mặt Đường Phong, chính mình lại cầm một vò rượu khác, đưa lên trước mặt, như có ý chào với Đường Phong.

Đường Phong xoa bóp cái mũi, cũng ôm lấy vò rượu của mình, hai người đồng thời giơ lên, sau đó uống ừng ực, rượu vào miệng, nóng rát sảng khoái, trôi vào cổ họng, chui xuống bụng, toàn thân ấm áp.

Tuyết Nữ ngồi bên cạnh rất nóng vội, muốn ngăn cản Đường Phong uống rượu, nhưng thời điểm này không phải lúc ngăn cản thời cơ tăng tiến cảm tình của hai người, khẽ cắn môi, tự mình cầm lấy một vò.

Tốt xấu gì cũng là Linh giai cao thủ, Tuyết Nữ Diệp Dĩ Khô cũng không thua kém đấng mày râu, mặt không đổi sắc, mặc dù uống chậm hơn Đường Phong và Đường Đỉnh Thiên một chút, nhưng lại cùng uống xong một lúc với họ.

- Sảng khoái!

Đường Đỉnh Thiên cười lớn một tiếng, đem vò rượu không để một bên, lại cầm một vò khác, lại rót.

Đường Phong cũng cười một tiếng, cầm lấy một vò khác.

Tuyết Nữ lau lau khóe miệng, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Tốt, hôm nay lão nương liều mình bồi quân tử, xem ta say trước hay các ngươi say trước!

Dứt lời, rất phóng khoáng, tiện tay cầm vò thứ hai.

Liên tiếp uống chín vò, mỗi người ba hũ, gọn gàng như lưu thủy hành vân, không kéo dài chút nào.

Đường Phong cảm thấy bụng căng lên, nhiều lắm chỉ có thể uống tiếp một vò, ngược lại Đường Đỉnh Thiên không sao cả, mặt không đổi sắc, bụng cũng không lớn, quả thực giống như cái động không đáy, không biết số rượu kia hắn để vào đâu.

Mà Tuyết Nữ, khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt hiện ra thủy quang, quyến rũ động lòng người.

Đây là uống rượu thuần túy, không có người nào vận công bức rượu ra ngoài cơ thể, Tuyết Nữ là Linh giai cao thủ, thân là nữ nhân có thể hào phóng như vậy thật là khó có được.

Một nhà ba người, lần đầu tiên gặp mặt lại dùng phương thức này đoàn tụ, có thể nói chỉ cái nhà này mới làm thế, đúng là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả.

Động tác Đường Đỉnh Thiên trì hoãn một chút, nhìn qua Tuyết Nữ ân cần nói:

- Ngươi uống ít một chút.

Tuyết Nữ thò tay bụm đôi má nóng hổi của mình, còn đâu hình dáng phụ nhân đoan trang nữa? Hiện tại chỉ còn lại bộ dáng thiếu nữ đáng yêu. Nghe Đường Đỉnh Thiên nói vậy nàng cũng gật đầu.

Xoay đầu lại, Đường Đỉnh Thiên nhìn Đường Phong, mở miệng nói:

- Hôm nay, chúng ta dùng thân phận nam nhân để nói chuyện.

Đường Phong gật đầu nói:

- Được.

- Trước khi nói với ngươi những chuyện này, ta muốn hỏi ngươi một câu.

Sắc mặt Đường Đỉnh Thiên nghiêm túc đến cực điểm, thấp giọng nói:

- Ngươi hận chúng ta không? Thành thật trả lời đi.

Đường Phong cẩn thận suy nghĩ, cau mày nói:

- Lúc trước có một chút, nhưng hiện tại không có, bởi vì các ngươi đã đứng trước mặt ta.

Đường Đỉnh Thiên cười ha hả, trên miệng nói:

- Tốt, tốt! Hận chúng ta là đúng! Dù chỉ một chút, chỉ cần trong lòng có hận là được. Nếu là ta khi bị người sinh ra mình vứt bỏ mười tám năm, chỉ sợ ta sẽ hận đến cực điểm, bởi vì trong lòng có chờ mong, mới có hận, nếu không chờ mong, hận làm gì? Ngươi hận chúng ta, đã nói lên ngươi quan tâm chúng ta, hi vọng nhìn thấy chúng ta. Nếu như ngươi nói không hận, chúng ta sẽ không còn ngồi ở đây nữa.

Đường Phong sững sờ, không khỏi cười khổ một tiếng, không nghĩ tới chỉ một câu nói, liền có thể làm cho hắn sinh ra cảm khái đến như vậy.

- Ngươi muốn biết, ta sẽ nói cho ngươi biết, kể cả vì cái gì mà chúng ta lại mặc kệ ngươi mười bảy mười tám năm không hỏi đến.

Đường Đỉnh Thiên nói thế, có thể nhìn ra được, hắn đã bỏ được tảng đá lớn trong lòng xuống, sau khi nghe được câu trả lời, hắn liền minh bạch, hài tử của mình hiểu chuyện hơn bất cứ kẻ nào rất nhiều.

Đường Đỉnh Thiên còn chưa kịp nói, nước măt Tuyết Nữ đã rơi xuống, nhẹ giọng khóc thút thít, duỗi tay nắm chặt tay Đường Phong nói:

- Phong nhi, chúng ta thực xin lỗi ngươi, ngươi không nên trách hắn, muốn trách thì trách ta, khi ta sinh ra ngươi thì hắn vẫn còn hôn mê, thẳng đến vài năm sau mới tỉnh lại, là ta đã đem ngươi khi còn nằm trong tả lót đưa đến Thiên Tú.

Đường Phong nắm chặt cánh tay lạnh buốt của Tuyết Nữ, lắc đầu, an ủi nói:

- Không có việc gì, ta đã lớn rồi.

Đường Đỉnh Thiên thở dài một tiếng, buồn bực uống một hớp rượu, mở miệng nói:

- Diệp nhi, trước hết để ta nói xong đã.

Lúc này Tuyết Nữ mới thu hồi tay mình, lau sạch nước mắt trên mặt, lẳng lặng ngồi yên một chỗ, Đường Phong thu liễm tâm thần, cẩn thận lắng nghe.

Mọi người ở đây đều lắng nghe âm thanh chậm rãi êm tai của Đường Đỉnh Thiên.

Nguyên nhân là, đúng như Đường Phong suy đoán, năm đó khi thần binh xuất thế trong Linh Mạch Chi Địa nằm ở phần bụng Khúc Đỉnh Sơn, rất nhiều gia tộc trang đoạt nhưng Đường gia lẵng lặng đắc thủ, đáng tiếc thế gian không có tường nào là không lọt gió, không biết là nguyên nhân gì, tin tức lộ ra, truyền vào tai Chung gia.

Đường gia ở trong Linh Mạch Chi Địa kia, là một thế lực không nhỏ, nhưng cũng không lớn, ít ra nhỏ hơn Chung gia một chút. Một kiện thần binh hấp dẫn, đã đủ để Chung gia mạo hiểm.

Đại chiến xảy ra, song phương tử thương vô số, Đường gia chết mất một Linh giai cao thủ, tổn thất thảm trọng, bất quá Chung gia cũng không kiếm được chỗ tốt gì.

Đường gia vốn có ba vị Linh giai, chết mất một người, còn hai vị, mà Chung gia đã có sáu vị, thực lực áp đảo, Chung gia xem như chiếm thế thượng phong, nếu như Chung gia quyết tâm muốn tiêu diệt Đường gia, cũng không phải không có khả năng, nhưng nếu hai vị Linh giai còn lại của Đường gia phản công, nhất định Chung gia sẽ thương vong vô số, nếu cùng đồng quy vu tận với Linh giai cao thủ Chung cũng là chuyện có thể.

Hơn nữa sau khi thần binh Khấp Huyết biến mất không thấy, lúc này Chung gia mới dừng tay, bất quá phần thù hận này đã kết. Đã kết thù, tự nhiên Chung gia muốn trảm thảo trừ căn, đáng tiếc không tìm được cơ hội phù hợp, dù sao Đường gia còn lại hai vị Linh giai, vẫn còn một ít lực uy hiếp, chỉ có thể chèn ép sự phát triển của Đường gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.