Vô Thường

Chương 546: Nguyên nhân gây ra thảm biến thiên tú



Càng như vậy, cao tầng Thiên Tú càng cảm thấy Đường Đỉnh Thiên có ý đồ không thể để người ta biết, thêm nữa không muốn Diệp Dĩ Khô rời đi, một đám người liền giả bộ đáp ứng thỉnh cầu Diệp Dĩ Khô, đồng thời vây Đường Đỉnh Thiên, muốn bắt được hắn, tìm hiểu thân phận của hắn, xem xét hắn có mục đích gì.

Đường Đỉnh Thiên lúc ấy thân là Thiên giai thượng phẩm cao thủ, lại có thần binh tương trợ, sức chiến đấu không giống bình thường, nếu như bị thương, cao tầng Thiên Tú không có khả năng đánh lại hắn.

Nhưng hắn đã bị Bạch Nguyệt Dung gây thương tích, vẫn chưa khôi phục, thực lực bản thân không phát huy được một nửa. Mọi người Thiên Tú thấy hắn là cao thủ, ra tay tự nhiên không chút lưu tình, chiến đấu một phen, Đường Đỉnh Thiên bị một người của Thiên Tú một kiếm đâm xuyên tim.

Một kiếm này, làm cho mọi người của Thiên Tú phát mộng.

Diệp Dĩ Khô cấp tốc chạy đến thấy một màn này, cả người sụp đổ, đánh mất lý trí. Thần binh Thủy Hàn Kiếm cảm nhận được phẫn nộ của chủ nhân, nó liền bạo phát, thủ hộ chi linh biến hóa, dùng thần binh chi uy, sử dụng thân thể Diệp Dĩ Khô đại khai sát giới.

Khấp Huyết Thần Thương bị Thủy Hàn Kiếm ảnh hưởng, đồng dạng biến ảo thành Giao Long, khu động thân thể Đường Đỉnh Thiên trợ giúp Diệp Dĩ Khô.

Đêm hôm đó, cả Thiên Tú máu chảy thành sông, thi chất thành núi.

Có thể nói, lúc ấy người giết chóc tại Thiên Tú không phải là Diệp Dĩ Khô và Đường Đỉnh Thiên, một người tinh thần đã sụp đỗ, một người trọng thương hôn mê, căn bản không cách khống chế thân thể của mình, làm ra một màn này, chỉ có Thủy Hàn Kiếm cùng Khấp Huyết Thần Thương mà thôi.

Sau khi thần binh nhận chủ, liền tâm linh tương thông với chủ nhân, suy nghĩ trong lòng chủ nhân, sẽ trở thành phương hướng hành động của chúng.

Âm thanh Đường Đỉnh Thiên trầm thấp, cũng có một ít áy náy, uống một hớp rượu nói:

- Lai lịch thảm biến Thiên Tú! Chính là một hồi tai bay vạ gió.

Tuyết Nữ nghe được sắc mặt có chút trắng bệch, dù sao nàng vốn là đệ tử Thiên Tú, mặc dù không phải mình muốn, nhưng đều chết trong tay của mình, giết vô số đồng môn cùng sư trưởng. Những năm gần đây, nàng rất áy náy, mỗi lần ngủ luôn bị ác mộng làm tỉnh giấc.

Thiên Tú thảm biến, thực lực Thiên Tú tông giảm lớn, mấy đại đệ tử còn sót lại cũng biết mình sai, nản lòng thoái chí phía biến mất không thấy nữa, đem tất cả cục diện rối rắm đều ném cho Bạch Tố Y và các nhị đại đệ tử.

Đường Phong nghe được thổn thức không thôi, Thiên Tú thảm biến nguyên lai là như vậy, bởi vì hai kiện thần binh bạo phát mà xảy ra giết chóc.

Trách không được ngày sau Diệp Dĩ Khô đem mình còn trong tã lót đưa về Thiên Tú, Lâm Nhược Diên lại nguyện ý nuôi mình. Bởi vì tất cả mọi người biết rõ, sai không phải là ở Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô, nếu là lúc ấy cao tầng Thiên Tú có thể lại rộng rãi một ít, cũng không phát sinh chuyện này.

Nửa đêm đó, Diệp Dĩ Khô cuối cùng phục hồi tinh thần, trong lòng áy náy không chịu nổi, thậm chí muốn chết đi, nhưng khi đó, nàng đang mang bầu, vì hài tử trong bụng mà suy nghĩ, nàng không thể chết như vậy.

Hơn nữa, thời điểm tuyệt vọng nhất, nàng phát hiện Đường Đỉnh Thiên bị một kiếm đâm xuyên ngực vẫn chưa chết, xem xét cẩn thận thì biết do Khấp Huyết Thần Thương thủ hộ tâm mạch Đường Đỉnh Thiên, vội vàng dùng toàn bộ công lực của bản thân, đóng băng thân thể Đường Đỉnh Thiên, giữ lại một tia sinh cơ cho hắn.

Bất quá dùng thực lực lúc ấy của Tuyết Nữ, chỉ có thể làm được một bước này, nếu không tìm được cách cứu Đường Đỉnh Thiên, Đường Đỉnh Thiên phải chết không thể nghi ngờ.

Rơi vào đường cùng, nàng chỉ có thể mang theo Đường Đỉnh Thiên đang hôn mê, tiến vào Băng Hàn Chi Địa, dùng hàn khí tăng cường công lực bản thân, duy trì tính mạng cho Đường Đỉnh Thiên.

Cũng may Đường Đỉnh Thiên mạng lớn, hơn nữa một kiếm của cao tầng Thiên Tú cũng chưa đâm vào tim, nếu không có làm cách nào cũng không thể cứu.

Mấy tháng sau, Diệp Dĩ Khô sinh hạ một đứa con, gọi là Đường Phong, mà khi đó Đường Đinh Thiên vẫn chưa tỉnh dậy. Bất quá trong hoàn cảnh giá lạnh này, làm sao một hài tử mới sinh có thế sống được? Mà trên thế gian này ngoài Thiên Tú ra, Diệp Dĩ Khô không biết phó thác cho ai.

Rơi vào đường cùng, chỉ có thể đem hài tử mang đến Thiên Tú tông, giao cho Lâm Nhược Diên người ngày thường có quan hệ tốt nhất với mình nuôi dưỡng. Loại lựa chọn bất đắc dĩ này, đối với một người mẹ mà nói là một lựa chọn tàn khốc, nhưng Tuyết Nữ lúc ấy, ngoài làm như thế đầu còn lựa chọn nào khác.

Dù Đường Phong ở lại Băng Hàn Chi Địa và được nàng thủ hộ, dùng thân thể yếu ớt của một hài tử, chỉ sợ sống không được mấy ngày sẽ bị đông cứng mà chết.

Dù đau lòng, nhưng đây là biện pháp duy nhất bảo vệ tính mạng Đường Phong. Vì quyết định này mà chỉ trong mấy tháng đầu tóc của Diệp Dĩ Khô biến thành màu trắng, cho nên mới có bộ dạng như bây giờ.

Sau khi đưa Đường Phong đi, Diệp Dĩ Khô bất chấp thương tâm, nàng chú tâm vào việc cứu vớt Đường Đỉnh Thiên, băng hàn chi khí ở đây có tác dụng rất tốt với công pháp của nàng, trải qua mấy tháng cố gắng, cuối cùng Diệp Dĩ Khô đã đem tính mạng của Đường Đỉnh Thiên cứu trở lại, bất quá hắn vốn đã bị Bạch Nguyệt Dung đánh trọng thương, sau lại bị cao tầng Thiên Tú đâm bị thương, mất hơn nửa cái mạng, cho nên hắn vẫn một mực không tỉnh.

Sau đó vài năm, một mặt Diệp Dĩ Khô cố gắng tu luyện, một mặt đi khắp nơi tìm danh y, mong tìm được cách cứu Đường Đỉnh Thiên, trời không phụ lòng người, cuối cùng nàng từ trong miệng một danh y lánh đời tìm được một loại phương pháp cứu chữa, nhưng phương pháp này cần đại lượng linh đan diệu dược và thực lực thâm hậu làm hậu thuẫn.

Thực lực không phải là loại nói có là có, mà cần thời gian dài tu luyện tích lũy. Về phần linh đan diệu dược, Diệp Dĩ Khô không có bao nhiêu ngân lượng, mà cũng mua không nổi, huống chi loại vật từ trước tới nay đều được các tông môn bí mật cất giữ, người khác cho dù có tiền cũng không mua được.

Rơi vào đường cùng, nàng chỉ có thể dựa vào thực lực bản thân cao thâm mạnh mẽ xông vào tông môn người khác, lấy trộm đủ loại linh đan diệu dược trong các tông môn, cho Đường Đỉnh Thiên phục dụng.

Cũng chính khi đó, Diệp Dĩ Khô trở thành danh hào đạo tặc mới nổi, tất cả mọi người chỉ biết nàng có thực lực siêu quần và một đầu tóc bạc, mái tóc trắng như tuyết nên xưng hô nàng là Tuyết Nữ, nhưng không ai biết rõ thân phận thật sự của nàng.

Trong nhất thời, tất cả đại tông môn trên giang hồ đều lo sợ bất an, sợ đạo tặc vô sỉ này quang lâm tông môn của mình, cho nên đan dược của các tông môn được cất dấu rất kỹ, danh tiếng Tuyết Nữ , giống như Huyết Ma ngày nay, người gặp người đánh, mặc dù là thế nhưng không ai có thể ngăn cản bộ pháp của Diệp Dĩ Khô.

Từ trước tới nay, nếu không bị người khác phát hiện thì thôi, liền cầm linh đan diệu dược rời đi, nếu bị phát hiện, ít nhất cũng sẽ phát sinh đại chiến, bất quá trên tay nàng, cho tới bây giờ chưa giết qua ai bao giờ, bởi vì Diệp Dĩ Khô biết rõ mình trộm linh đan diệu dược của người ta là không đúng, nếu như giết người, lương tâm nàng sẽ bị cắn rứt.

Nói đoạn chuyện cũ này, Đường Đỉnh Thiên nhịn không được nở nụ cười, hai người ôm bụng cười thoải mái.

- Hai người các ngươi, chớ lấy chuyện cũ giễu cợt ta.

Diệp Dĩ Khô dậm chân liên tục.

Đường Đỉnh Thiên nói:

- Đây không phải giễu cợt, Diệp nhi, ngươi vì ta cho nên mới đi ăn trộm như thế, trong lòng rất vui mừng, nhân sinh cưới được người vợ như vậy, ta còn mong gì nữa.

Đường Phong gật đầu nói:

- Khó trách.

- Ta nghĩ mãi cũng không rõ ngươi trộm nhiều linh đan diệu dược như vậu làm gì, mới bắt đầu còn tưởng ngươi hứng thú, nguyên lai là vì cứu người.

- Nếu không phải là như thế, ta còn lâu mới làm chuyện này.

Diệp Dĩ Khô thở dài một tiếng, nghĩ lại ngày xưa thật kinh khủng a.

- Nếu không phải vì đắc tội quá nhiều tông môn, ta cũng không mất nhiều năm như vậy mới dám trở về Thiên Tú nhìn ngươi, ta sợ làm lộ ra quan hệ giữa ta với ngươi, sẽ mang đến tai nạn cho Thiên Tú và ngươi.

Ngẫm lại, nhiều tông môn bị Diệp Dĩ Khô lấy trộm linh đan diệu dược không căm tức sao? Nếu lúc ấy bị bọn họ biết được Đường Phong cùng Tuyết Nữ có quan hệ, chỉ sợ không mất nửa tháng, Thiên Tú sẽ bị người ta diệt môn, Đường Phong cũng gặp nạn theo.

Cũng chính vì nàng là đạo tặc thành danh, nên khi nàng tiến vào Đại Tuyết Cung, đã gặp phải Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích.

Suốt năm năm sau, Đường Đỉnh Thiên được Diệp Dĩ Khô hết lòng chăm sóc, mới tỉnh lại, về sau Đường Đỉnh Thiên mang Diệp Dĩ Khô tiến vào một nơi, đem ra một ít thứ hắn tư tàng.

Những vật này đều do Đường Đỉnh Thiên mang ra khỏi gia tộc lúc chạy trối chết, trong đó có hai mươi khối linh thạch cấp thấp cùng một ít đan dược, đều do gia tộc hắn chuẩn bị lúc đi ra thế giới bên ngoài, bất quá hắn không đụng tới, hơn nữa mang trên thân thể rất bất tiện, liền tìm địa phương cất giấu.

Sau khi lấy những thứ này, Đường Đỉnh Thiên bất đầu bế quan chữa thương. Chỉ có điều năm năm nay hắn không nhúc nhích, thực lực bản thân không tăng không giảm, lại thêm thương thế đau nhức, cho nên tu luyện rất vất vả.

Bất quá khi đó lại có hi vọng, có hai mươi khối linh thạch cấp thấp cùng một ít đan dược tương trợ, thực lực của Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô tăng lên nhanh chóng.

Thẳng đến lúc đó, Diệp Dĩ Khô mới từ trong miệng Đường Đỉnh Thiên biết được thân phận chân thật của hắn, mà Đường Đỉnh Thiên cũng mới biết, chính mình hôn mê lâu như vậy mà đã có hậu nhân. Bất quá khi đó không phải là thời cơ tốt nhất đi tìm Đường Phong, Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô cũng không cách nào ly khai cực bắc Băng Hàn Chi Địa, bởi vì mỗi ngày Diệp Dĩ Khô phải giúp hắn trị thương.

Thẳng đến hai năm trước, thực lực hai người tăng nhanh, trước sau đột phá Linh giai, bệnh tình của Đường Đỉnh Thiên được tiêu trừ không còn.

Tất cả những điều này là nhờ hai mươi khối linh thạch cấp thấp tương trợ, ở thế giới này, nếu không có loại bảo bối này tương trợ, chỉ sợ Tuyết Nữ không cách nào đột phá đến Linh giai, dù sao trình độ linh khí thật sự quá kém, căn bản không thỏa mãn điều kiện tấn chức Linh giai.

Đến Linh giai, tuy thực lực còn chưa vững chắc, không cách nào trở về gia tộc báo thù, Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô nhịn không được nên đi tìm Đường Phong, vài chục năm không gặp, hai người đều muốn biết hài tử đã lớn như thế nào rồi.

Đáng tiếc hai người mới từ cực bắc Băng Hàn Chi Địa đi ra, chợt nghe đến Huyết Ma Đường Phong của Thiên Tú, hơn nữa nghe được tin Đường Phong bị Thiết Phong Cốt đánh chết.

Tin dữ truyền đến, Diệp Dĩ Khô thiếu chút nữa ngất đi.

Dưới sự phẫn nộ, Đường Đỉnh Thiên đơn thương độc mã giết đến tận Vạn Thú Môn, diệt môn Vạn Thú Môn, đến thời khắc cuối cùng, mới từ trong miệng Thiết Phong Cốt biết được tin tức Đường Phong còn sống, bất quá đã muộn, tông môn đã bị tiêu diệt, còn có thể làm gì bây giờ?

Đường Phong còn sống, tin tức này đối với họ mà nói là tin tức cực tốt, nhưng người tham gia vây quét Đường Phong thì không thể tha, cho nên Lôi Kinh Thành cùng Nguyệt Cô Minh chết không oan uổng, Tư Không Thúy do Tuyết Nữ hạ thủ nên nhặt được một mạng.

Về sau hai người cũng không đi tìm Đường Phong, bởi vì hài tử đã phát triển, bọn họ không dám quấy rầy, cho nên trở lại Băng Hàn Chi Địa củng cố tu vi, thẳng đến gần một năm trước, Diệp Dĩ Khô quay về Thiên Tú, trùng hợp đụng Thang Phi Tiếu, mới đưa nàng đến Ô Long Bảo, cùng Đường Phong tương kiến.

Nhưng khi đó, nàng đâu dám nhận thân? Chỉ có thể dùng thân phận cô cô tiếp xúc với Đường Phong, chiếu cố hắn, quan tâm hắn.

Sau chuyện Đại Tuyết Cung, Diệp Dĩ Khô liền đi Phiêu Linh đế quốc, thuận tiện dẫn theo Đường Đỉnh Thiên vừa mới xuất quan, đi Thiên Tú chuẩn bị tương kiến với Đường Phong.

Nhưng khi đến Thiên Tú, mới biết Đường Phong đã đi Bạch Đế thành. Thật là oan uổng, bởi vì thời điểm hai người từ cực bắc Băng Hàn Chi Địa đi Thiên Tú cần đi ngang qua phạm vi Bạch Đế thành, cách chỗ Đường Phong rất gần.

Ở lại Thiên Tú chờ mấy ngày, mãi vẫn không thấy Đường Phong trở lại, Đường Đỉnh Thiên sốt ruột muốn gặp nhi tử, hơn nữa năm đó có gút mắt tình cảm với Bạch Nguyệt Dung, liền dẫn Diệp Dĩ Khô đến Bạch Đế thành.

Nhưng hai người không nghĩ tới, lúc đến Bạch Đế thành lại đụng phải người Chung gia, vừa vặn giúp Đường Phong và Bạch Nguyệt Dung một đại ân, đúng là vô tâm cắm liễu liễu xanh um a.

Nếu không gặp Đường Đỉnh Thiên cùng Diệp Dĩ Khô, đoán chừng Đường Phong đã chết tại Bạch Đế thành, tổn thương vô số, đến lúc đó cho dù hắn mang theo Bạch Tiểu Lại trốn vào trong Bạch Đế Bí Cảnh, có thể trốn được nhất thời, nhưng có thể trốn được cả đời sao? Trừ phi đợi ngày sau tu luyện tới Linh giai, hắn mới có thể đi ra khỏi Bạch Đế Bí Cảnh.

Nói chuyện với nhau một lúc, đêm đã khuya, trong phòng đầy bình rượu ngổn ngang lộn xộn. Thành thật nói chuyện với Đường Đỉnh Thiên, đem toàn bộ chuyện mười mấy năm nay nói cho Đường Phong nghe, chính là sợ hắn trách mình.

Nhưng khi Đường Phong nghe được những lời này, cũng thông cảm với bọn họ, lúc ấy bọn họ không muốn rời xa mình mà giữ lại bên người, nhưng Băng Hàn Chi Địa quá lạnh, lúc đó mình làm thế sao sống sót?

- Nói như thế nào thì cũng là chúng ta sai, cho nên ngươi trách chúng ta cũng được, hận chúng ta cũng thế, đây là chuyện thường tình. Nhưng có một điểm không thể chối bỏ, ngươi là hậu nhân của Đường gia.

Đường Đỉnh Thiên nhìn qua Đường Phong nghiêm mặt nói.

Đường Phong gật gật đầu, làm sao hắn không rõ điểm này chứ? Ban ngày chỉ nhìn ánh mắt Đường Đỉnh Thiên, mình đã hiểu ý tứ muốn nói trong đó, nguyên nhân trong đó chính là do huyết dịch đang chảy trong thân thể nói cho hắn biết.

Sau khi nhắc lại những chuyện cũ, tâm tình hai người Đường Đỉnh Thiên cùng Diệp Dĩ Khô buông lỏng không ít, đã bỏ xuống được tảng đá đang đè nặng trong lòng.

- Chuyện trước kia đã qua, ta không trách các ngươi, các người đừng để ý quá nhiều.

Đường Phong cười cười, mở miệng an ủi.

Nhưng mà, biểu hiện Đường Phong càng kiên cường, càng hiểu chuyện, càng làm Đường Đỉnh Thiên cùng Diệp Dĩ Khô áy náy, loại áy náy này, cả đời cũng không thể đền bù được, bởi vì khi hài tử họ không chiếu cố được gì, điều này đối với người làm cha làm mẹ, chính là một thất bại cực lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.