Vô Thường

Chương 570: Diễn sinh băng hỏa thuộc tính



Trên người Tiểu Khô Lâu không có huyết nhục, chỉ có khung xương, nhưng nhắc tới cũng kỳ quái, sau khi đưa hai đạo chất lỏng vào miệng, không nhìn thấy chúng thoát ly ra khỏi người Tiểu Khô Lâu, mặc cho chúng đụng trái đụng phải, nhưng không cách nào thoát khỏi trói buộc của khung xương.

Thời gian dần qua, hai đạo năng lượng va chạm lẫn nhau, năng lượng Băng Hỏa tương sinh tương khắc bộc phát ra chấn động mãnh liệt.

Cốt cách toàn thân Tiểu Khô Lâu giống như cờ xí tung bay trong gió, bay phất phới, quai hàm không ngừng va chạm vào nhau, truyền ra tiếng vang rắc rắc rắc, quái dị đến cực điểm.

Tâm tình của Đường Phong hiện giờ như đang nghẹn trong cổ họng.

Tiểu Khô Lâu là cương tâm của hắn, yếu ớt giống như đan điền vậy, vạn nhất không chịu nổi loại năng lượng xung đột này, hậu quả rất nghiêm trọng.

Nhưng Đường Phong đã lo lắng dư thừa. Dưới sự điều khiển của Tiểu Khô Lâu, mặc kệ hai cổ năng lượng này lợi hại cỡ nào, hung mãnh cỡ nào, nó vẫn không suy triển gì.

Chỉ có tiếng khung xương vang lên răng rắc, cảm giác rất có tiết tấu.

Hai cổ năng lượng bị Tiểu Khô Lâu hút vào khung xương khổng lồ vô cùng, nhưng vào thời khắc mấu chốt, cân đối của Tuyết Tủy cùng Hỏa Tinh đã phát huy ra tác dụng mấu chốt.

Thời điểm vừa bắt đầu, hai cổ năng lượng này không kiêng nể gì xông loạn trong khung xương Tiểu Khô Lâu, nhưng thời gian qua đi, chúng như bị lực lượng cân đối cân bằng lại.

Hai cổ năng lượng chảy xuôi theo một hướng, bắt đầu từ vị trí ba thốn dưới cổ Tiểu Khô Lâu, tiếp đến là ngực trái, đến bụng dưới, chuyển qua đan điền, vòng lên ngực phải, sau đó lặp lại một chu thiên như vậy.

Vòng tuần hoàn hình thành!

Từ khi vòng tuần hoàn xuất hiện, hai cổ năng lượng cứ theo đó mà vận chuyển, một lần, hai lần, ba lần... Vô số lần qua đi.

Hai cỗ năng lượng vốn xung đột với nhau giờ phút này tách ra, rồi lại quấn chặt vào nhau, tuần hoàn không ngớt, sinh sinh bất tức.

Một phiên bản thu nhỏ đồ án âm dương ngư thình lình xuất hiện tại vị trí phần bụng của Tiểu Khô Lâu, một nửa đỏ thẫm, một nửa u lam, xoay tròn chầm chậm.

Cùng lúc đó, khung xương toàn thân Tiểu Khô Lâu sáng lên rực rỡ, tản ra ánh sáng chói mắt.

Hai tiếng vang nhỏ vang lên, đang nội thị quan sát Tiểu Khô Lâu, Đường Phong hoảng sợ phát hiện, con ngươi trong hốc mắt Tiểu Khô Lâu sáng lên.

Giống như hai con mắt của người, chỉ có điều nhìn hai con mắt này thế nào cũng cảm thấy quái dị, bên trái là một đoàn u lam, tản ra hàn ý trận trận.

Giống như một tòa băng sơn, chỉ nhìn một cái toàn thân lạnh buốt, bên phải giống như một đoàn hỏa diễm, liệt diễm thiêu đốt hừng hực.

Thành công! Mặc dù bước cuối cùng Đường Phong không có ra chút sức lực nào, chỉ làm người đứng xem, nhưng khi thấy Tiểu Khô Lâu phát sinh dị biến.

Hắn biết lần này đã thành công.

Hôm nay đã đạt đến cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, không cần vận công, thiên địa linh khí cũng tự động tiến vào thân thể, mà bây giờ, Đường Phong cảm giác thiên địa linh khí tiến vào thân thể hắn nhanh hơn vài phần.

Nghĩ rằng là do cương tâm Tiểu Khô Lâu đạt được hai chủng nguyên tố mới nên mới có nguyên cớ này.

Hơn nữa bởi vì cương tâm diễn sinh ra Băng Hỏa thuộc tính, hiện tại Đường Phong cảm giác mình đã có thể điều động khống chế Băng Hỏa nguyên tố trong thiên địa.

Không giống trước kia, tuy có thể cảm giác, nhưng không thể điều động. Dù là chiêu Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên làm Linh giai cũng phải kiêng kị vạn phần kia, cũng chỉ xuất ra khi có Tuyết Tủy và Hỏa Tinh hỗ trợ mới làm được.

Đường Phong nhịn không được muốn cất tiếng cười to một phen, nhưng có phải do há miệng to quá, cho nên không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Sững sờ một lát mới hồi phục tinh thần lại.

Mình bây giờ chẳng qua là một đám tâm thần lắng đọng trong đan điền, căn bản không phải thật thể. Vừa rồi thật xấu hổ, quên mất điều này.

Sao có thể mất hứng? Từ khi Linh Khiếp Nhan bảo hắn chuẩn bị Linh Lung Biến Cương Đan tới bây giờ, mất hai năm dài đăng đẵng. Dược liệu bình thường còn dễ nói, Xà Triền Đằng do hắn lấy trộm từ trong Ô Long Bảo, nhưng vì hái Túy Ngư Thảo mà hắn suýt chút nữa táng thân trong bụng linh thú.

Mà Ngũ Liễu Căn cuối cùng, có được nhờ phúc khí của phụ mẫu, nếu không giờ này hắn cũng không cách nào luyện chế ra Linh Lung Biến Cương Đan được.

Hai năm ah! Thời gian không ngắn cũng không dài, lực lượng cương tâm của Đường Phong hiện giờ đã có thể tăng thực lực của hắn trong chiến đấu. Kể bây giờ, sức chiến đấu chân thật của hắn tăng thêm ba thành.

Hắn không vội vã rời khỏi đan điền để nghiệm chứng thành quả lần này, trong lòng Đường Phong hiện giờ rất vui sướng, lẳng lặng đứng yên nhìn Tiểu Khô Lâu.

Càng nhìn càng vui, Đường Phong hận không thể ôm nó cắn mấy ngụm. Có thể nói, bước cuối cùng là dung hợp dược hiệu với năng lượng đã được Tiểu Khô Lâu hoàn thành, không liên quan đến Đường Phong nửa điểm. Nếu Đường Phong dựa vào ý nghĩ của mình để dung hợp, chắc chắn phải hao phí tâm thần và tinh lực rất lớn.

Quan sát hết nửa canh giờ, đồ án âm dương ngư trong thân thể Tiểu Khô Lâu vẫn luân chuyển chậm chạp, hai luồng ánh sáng bất đồng trong hốc mắt của Tiểu Khô Lâu như đang nhảy nhót.

Lúc này Đường Phong mới hoàn toàn yên lòng.

Quay đầu nhìn đan điền của mình, nó đang trống rỗng, nhưng sau lần phục dụng Linh Lung Biến Cương Đan, chỗ tốt mà nó mang đến không chỉ đơn thuần là diễn sinh ra hai chủng thuộc tính cho cương tâm.

Chỗ tốt thứ hai mà nó mang lại chính là thực lực bản thân Đường Phong cũng tăng lên.

Bởi vì hiện tại Đường Phong phát hiện, trong đan điền của mình hiện giờ không chỉ có một giọt chất lỏng. Trải qua thời gian dài tu luyện, nhưng lại không bằng năng lượng còn sót lại của Linh Lung Biến Cương Đan.

Hiện tại trong đan điền có ba giọt chất lỏng. Dù sao năng lượng chất chứa trong Tuyết Tủy cùng Hỏa Tinh và dược hiệu Linh Lung Biến Cương Đan quá mức khổng lồ, dù là Tiểu Khô Lâu cũng không có khả năng hấp thu toàn bộ.

Một ít năng lượng còn sót lại chuyển hóa thành thực lực bản thân của Đường Phong.

Bên trong mỗi một giọt chất lỏng chất chứa năng lượng vô cùng khổng lồ, đây là năng lượng ngoài ý muốn.

Ba giọt chất lỏng này, đang vây quanh Tiểu Khô Lâu, không ngừng xoay tròn quanh Tiểu Khô Lâu, giống như chúng tinh ủng nguyệt. Nhưng làm cho Đường Phong cảm thấy tiếc nuối chính là, thực lực của mình xác thực gia tăng không ít, nhưng vẫn chưa đủ để đạt tới trình độ Thiên giai trung phẩm.

Hắn hiện tại, vẫn là Thiên giai hạ phẩm mà thôi.

Thiên giai, muốn tấn chức vô cùng khó khăn, nhưng loại trình độ khó khăn này đối với Linh giai mà nói, lại dễ dàng hơn rất nhiều.

Bên ngoài tĩnh thất, bàn tay nhỏ của Linh Khiếp Nhan đang vo ve góc áo của mình, nàng vẫn đứng tại đó, nhưng hai đầu lông mày nhíu lại, giống như muốn đan vào nhau.

Nàng mở đôi mắt to nhìn chằm chằm vào đại môn tĩnh thất.

Sau khi Đường Phong tiến vào tĩnh thất, đã qua bảy ngày, ba ngày đầu ngồi tĩnh tâm, bốn ngày còn lại là thời gian luyện hóa dược hiệu.

Trong tĩnh thất một chút động tĩnh cũng không có, điều này làm cho Linh Khiếp Nhan lo lắng, nàng sợ, sợ Phong ca ca sẽ xuất hiện điều gì ngoài ý muốn, tuy từ khi nàng đi theo hắn, hắn đã sáng tạo vô số kỳ tích, nhưng chuyện lần này quá mức nguy hiểm, Linh Khiếp Nhan không cách nào bảo trì vẻ tin tưởng trăm phần trăm vào Đường Phong như trước kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.