Vô Thường

Chương 574: Cửa vào linh mạch chi địa



- Đừng khóc!

Đường Phong vỗ nhẹ vai Mạc Lưu Tô.

Mạc Lưu Tô gật gật đầu, nói khẽ:

- Mọi sự cẩn thận, sư tỷ chờ ngươi trở về.

- Trở về ta sẽ lấy các ngươi!

Đường Phong nhéo mũi Mạc Lưu Tô một cái.

Mặt Mạc Lưu Tô đỏ ửng lên xen lẫn hạnh phúc, dùng sức gật đầu:

- Tốt!

Từ biệt Mạc Lưu Tô, bước chân Đường Phong nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Sư tỷ như nói cho hắn biết, nàng tuyệt đối biết rõ mọi chuyện, chỉ không vạch trần mà thôi. Nàng vẫn luôn như vậy, yên lặng đứng sau lưng ủng hộ mình, mặc kệ mình làm cái gì, nàng cũng không phản đối, trước kia là thế, hiện tại cũng thế.

Đi rất xa rồi, Đường Phong quay đầu nhìn lại, vẫn có thể nhìn thấy một bóng áo xanh đứng đó, không ngừng phất tay với mình.

Thân ảnh Đường Phong dần dần biến mất, ánh mắt Mạc Lưu Tô ảm đạm xuống, xoay người sang chỗ khác chuẩn bị trở về Thiên Tú, lại phát hiện Bạch Tiểu Lại cùng Phi Tiểu Nhã rõ đang đứng cách đó không xa.

- Hai vị tỷ tỷ, các ngươi...

Sắc mặt Mạc Lưu Tô đỏ lên.

Lại tỷ cười khổ một tiếng nói:

- A Phong có cử chỉ quái dị như vậy, Linh Khiếp Nhan cũng không thấy... Nha đầu kia biến mất, nhất định A Phong muốn đi xa.

Nguyên lai các ngươi cũng biết. Trong lòng Mạc Lưu Tô cảm động một hồi, nghĩ đến Bạch Tiểu Lại cùng Phi Tiểu Nhã cũng đến đưa tiễn Đường Phong, nhưng lại bị mình chiếm tiên cơ, cho nên hai người mới tránh qua một bên, để cho mình và sư đệ có cơ hội nói chuyện.

Phi Tiểu Nhã đứng ở nơi đó kinh ngạc nhìn về phương hướng Đường Phong biến mất, thở dài nói:

- Phu quân không mang chúng ta đi cùng, lần đi này nhất định rất nguy hiểm.

Bạch Tiểu Lại khẽ cười một tiếng:

- Lần này không mang theo chúng ta, bởi vì thực lực chúng ta không đủ, nếu thực lực chúng ta đủ cao thì Đường Phong đâu bỏ chúng ta lại. Đi thôi, về nhà tu luyện tu luyện cho tốt, tranh thủ khi A Phong trở về là lúc chúng ta đã tấn chức Linh giai!

- Tiểu Lại tỷ tỷ dã tâm thật lớn!

Phi Tiểu Nhã le lưỡi.

- Nha đầu, chẳng lẽ chính là ngươi đã tiết lộ tin tức cho các nàng?

Đường Phong vừa tiến vào Khúc Đình Sơn vừa hỏi Linh Khiếp Nhan.

- Không có!

Linh Khiếp Nhan oan uổng.

- Lần này ta không nói cái gì cả.

- Thật sự?

- Đương nhiên là thực! Hừ, Phong ca ca là người xấu, ta không để ý tới ngươi nữa.

Tiểu nha đầu lại giận dỗi, Đường Phong dụ dỗ một hồi, tiểu nha đầu mới vui vẻ trở lại.

Được nửa đường, Đường Phong đại phát thần uy, hàng phục một con báo linh thú có tốc độ cực nhanh, cưỡi nó đi đến lối vào Linh Mạch Chi Địa.

Con báo này chẳng qua là Ngũ giai linh thú, lấy thực lực Thiên giai của Đường Phong hiện giờ, cộng thêm Linh Khiếp Nhan có thể câu thông với linh thú, con báo cũng thức thời, ngoan ngoãn làm tọa kỵ của Đường Phong.

Nhớ ngày đó, khi lần đầu tiên mình tiến vào Khúc Đình Sơn, bị một đám Ngũ giai, Lục giai linh thú đuổi giết, bất đắc dĩ chạy vào thú mộ tránh né, cuối cùng tức bị Khiếu Thiên Lang dẫn đàn linh thú đuổi giết đến trước cửa Thiên Tú tông, suýt nữa mang tới tai họa ngập đầu cho Thiên Tú.

Hàng phục con linh thú này, không phải vì tốc độ của nó nhanh hơn bản thân, mà khoảng cách từ đây đến lối vào khá xa, nếu cưỡi báo thay đi bộ, có thể tiết kiệm được chút sức lực.

Ba ngày sau đó, Đường Phong đã xâm nhập vào vị trí phần bụng Khúc Đình Sơn. Mấy ngày hôm trước ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy thân ảnh đệ tử Thiên Tú tông đi hái thuốc, nhưng bắt đầu từ hôm qua, hắn không gặp được ai cả. Những đệ tử Thiên Tú tông đi hái thuốc không dám xâm nhập quá sâu, dù là ai cũng không dám cam đoan Khúc Đình Sơn khổng lồ thế này có bao nhiêu thứ nguy hiểm chứ.

Đi qua địa phương lúc trước tao ngộ Khiếu Thiên Lang, dù dụ dỗ thế nào thì con báo này cũng không chịu tiến lên. Đến nơi đây, thân ảnh Lục giai linh thú đã xuất hiện, con báo này chẳng qua mới Ngũ giai, dám xâm phạm sao?

Bất đắc dĩ Đường Phong chỉ có thể giải phóng nó, cũng không tìm Lục giai linh thú làm tọa kỵ, mà trực tiếp triển khai thân pháp đi về phía trước.

Cả Khúc Đình Sơn, lãnh thổ rộng lớn khôn cùng, không ai biết nó to lớn bao nhiêu, vốn Đường Phong cho rằng trên đường sẽ chạm trán một ít Lục giai linh thú. Nhưng làm cho hắn kỳ quái, sau một ngày rồi mà hắn thậm chí còn không thấy thân ảnh của một con linh thú, dọc đường còn ngắt được không ít thảo dược.

Cửa vào Linh Mạch Chi Địa, Đường Phong chỉ biết đó là một cái sườn núi, nhưng chưa tới đó bao giờ, dù đã có trí nhớ của Chung Minh khảo chứng, muốn tìm ngọn núi này cũng không dễ dàng gì, chỉ cần trên đường đi sai lệch một chút cũng có thể đi sai cả ngàn dặm.

Nhưng Đường Phong rất may mắn, tìm kiếm một phạm vi to như thế suốt hai ngày, một ngọn núi hình nguyên bảo xuất hiện trong tầm mắt.

- Cuối cùng cũng tìm được.

Đường Phong thở ra một hơi.

Nguyên Bảo Sơn, đây chính là tên của ngọn núi này do người của Linh Mạch Chi Địa gọi, cũng là ngọn núi có ẩn tàng Linh Mạch Chi Địa. Tạo hóa thật sự làm cho người ta sợ hãi thán phục, nếu nhìn ngọn núi từ xa, ngọn núi giống như đúc một đại nguyên bảo đứng sừng sửng.

Cửa vào không nằm ở chân núi, mà nằm ngay giữa sườn núi. Cũng không biết là do tự nhiên hình thành, hay được người chế tạo ra. Nếu người không biết rõ địa hình nơi đây, dù biết rõ ở đây có cửa vào Linh Mạch Chi Địa, cũng không thể tiến vào.

Đường Phong có trí nhớ của Chung Minh, quen việc dễ làm.

Thả người bay lên trên, tòa Nguyên Bảo Sơn này cao gần vạn trượng, dùng tốc độ của Đường Phong cũng phải hao phí thời gian một chén trà nhỏ, mới đi tới vị trí sườn núi, bay xung quanh vị trí sườn núi mấy lần, Đường Phong tìm thấy một sơn động đen nhánh.

Chính là nó, trong nội tâm Đường Phong vui vẻ, cúi người lao xuống, bay đến cửa sơn động.

Đừng tưởng có thể dễ dàng tiến vào Linh Mạch Chi Địa như vậy, tất cả chỉ mới bắt đầu mà thôi.

Bên trong ngọn núi râm mát ẩm ướt, chiều cao năm trượng, rộng hơn ba trượng, không có vẻ chật chội, Đường Phong cất bước tiến vào, vừa đi vừa cẩn thận quan sát tình huống xung quanh.

Tại nơi lạ lẫm, mọi thứ cẩn thận là trên hết, đây là thưởng thức cơ bản nhất. Cũng không biết có phải nơi này gần cửa vào Linh Mạch Chi Địa hay không, linh khí xung quanh đây nồng đậm hơn bên ngoài vài phần, trong cảm giác của Đường Phong, linh khí ở đây nồng đậm hơn bên ngoài gấp hai lần.

Thời điểm mới tiến vào, vẫn còn một chút ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, nhưng càng đi sâu vào trong càng tối, đến lúc này mọi thứ biến thành tối đen như mực, lấy nhãn lực của Đường Phong vẫn không thể nhìn thấy bất kỳ vật gì.

Từ trong Mị Ảnh không gian xuất ra một khỏa Dạ Minh Châu cầm trên tay, lập tức sơn động tràn ngập ánh sáng ôn hòa. Dạ Minh Châu hắn lấy được từ trong Bạch Đế Bí Cảnh, trên thông đạo tiến vào linh thạch quật có khảm lên không ít, thời điểm Đường Phong rời khỏi đã lấy đi.

Hào quang từ trong Dạ Minh Châu tản ra rất ấm áp, Đường Phong bước nhanh về phía trước. Không bao lâu, hai thông đạo phân nhánh xuất hiện trước mặt Đường Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.