Vô Thường

Chương 595: Không muốn chết thì nhanh cút đi



Chung gia lại chết một người!

Tất cả mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nhanh đến nổi dù kẻ nào cũng phải hoa mắt chóng mặt. Chỉ qua một lát công phu năm người của Chung gia đã chết ba, mà Đường Chính cũng đã bị đánh cho trọng thương.

Sắc mặt của Chung Lộ và một người khác liền thay đổi, vội vàng thu hồi vũ khí lại thối lui ra sau. Mà Đường Chính mặc dù ho ra máu không ngớt, trên cổ còn có một thanh trường kiếm, sắc mặt thì đỏ bừng nhưng hết lần này tới lần khác một thân cương khí chấn động khiến ngươi khác khiếp sợ kia lại ngày càng mãnh liệt.

- Vạn Cổ Thông Linh đan!

Đường Chính cười ha ha:

- Phục dụng có thể tăng sức chiến đấu của một người lên trong giời gian ngắn, bất quá cái giá phải trả cũng cực lớn. Trong vòng ba tháng lão phu căn bản không cách nào vận dụng cương khí, hơn nữa thực lực có thể còn bị hạ thấp nữa. Bất quá cũng không sao, lão phu giờ không có bất cứ cảm giác đau đớn nào, những thương thế này chẳng qua chỉ là ngoại thương thôi, sau khi giết chết hai người các ngươi lão phu đến thế tục dưỡng thương là được rồi!

Vạn Cổ Thông Linh đan, viên thuốc này chính là do lúc trẻ Đường Chính đi du lịch khắp linh mạch chi địa đạt được ở một nơi hiểm yếu, nhiều năm như vậy vẫn một mực không nỡ dùng. Bởi vì cái giá của việc phục dụng viên thuốc này thật không nhỏ, nhưng hôm nay vì bảo trụ cái mạng của mình và linh quả nên không thể không sử dụng.

Vốn thực lực của hắn so với năm vị Thiên giai của Chung gia thì cao hơn một chút, hơn nữa dựa vào đan dược khiến thực lực tăng mạnh nên mới khiến mấy Thiên giai của Chung gia nhất thời không kịp phản ứng, bị giết chết nhanh như vậy

Nếu không năm tên Thiên giai thượng phẩm liên thủ sao lại dễ dàng chết mất ba người như vậy? Dù bình thường Đường Chính đơn đả độc đấu với năm người này cũng phải hao phí không ít thời gian mới đánh bại được bọn hắn, còn muốn giết chết thì phải tốn một hồi tay chân nữa mới được.

Nhìn qua bộ dáng khiến người cực kỳ khiếp sợ của Đường Chính, nội tâm của Chung Lộ và tên Thiên giai cuối cùng kia đều khiếp đảm. Trên đời này loại người hung ác có không ít, nhưng bộ dáng lúc này của Đường Chính đã vượt ngoài phạm vi của hung lệ rồi, đây hoàn toàn là không muốn sống nữa. Nơi cổ của hắn có một thanh trường kiếm vẫn một mực cắm ở đó khiến người khác có một cảm giác xung đột thị lực mãnh liệt.

Mặt mày của Chung Lộ có chút thất sắc, nàng giờ không biết nên rút lui hay là nhân lúc Đường Chính đang bị thương xông lên giết hắn nữa.

Một người khác lại ngược lại, rất là quyết đoán quay đầu bỏ chạy, hoàn toàn không chút ý tứ nào muốn hỏi ý Chung Lộ cả.

- Tên nhát gan!

Chung lộ hận đến nghiến răng nghiến lợi. Những nam nhân này lúc bình thường thì nguyên một đám nàng nói gì nghe nấy, nhưng đến lúc nguy hiểm thì còn chạy nhanh hơn bất cứ kẻ nào.

- Ngươi chạy trốn được sao?

Đường Chính cười lạnh một tiếng, thân hình lóe lên liền chặn đường tên Thiên giai của Chung gia đang muốn chạy trốn lại

Nội tâm của người này đã hoàn toàn khiếp đảm, căn bản không hề muốn chiến đấu với Đường Chính mà chỉ một lòng muốn chạy trốn. Hơn nữa thực lực của Đường Chính lúc này lại đại trướng, tuy rằng chưa đến Linh giai những cũng đã vượt qua cấp độ của Thiên giai rồi. Chỉ dùng hơn mười chiêu liền đánh bại người này, một kiếm chấn vụn đan điền hắn.

- Ngươi cũng lưu lại cho lão phu!

Sau khi tiêu diệt người này Đường Chính cũng không quay đầu lại, trực tiếp ném ra thanh trường kiếm thẳng tắp bay đến chỗ của Chung Lộ đã chạy xa ngoài trăm dặm.

Chung Lộ kinh hô một tiếng, trường tiên liền vung ra cuốn thanh kiếm đang bay tới lại. Mà lúc này Đường Chính đã vọt tới trước mặt nàng, ba quyền hai cước hạ xuống khiến Chung Lộ không thể không dừng lại bộ pháp.

Đường Chính lại lần nữa ho khan mãnh liệt, nhổ ra một mảng máu tươi đen nhanh. Hiển nhiên là dược hiệu của đan dược phục dụng lúc nãy cũng khiến thân thể của hắn bị tổn thương không nhẹ.

- Ngươi muốn tự mình động thủ hay là để lão phu giết ngươi? Đường Chính thở hồng hộc, ánh mắt lạnh như băng nhìn Chung Lộ.

Chung Lộ miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười, nói khẽ:

- Lão gia tử, ngươi buông tha ta, ta xem như không thấy ngươi có được không?

Giờ phút này chung lộ làm gì còn thái độ trêu chọc và thong dong ban nãy, hoàn toàn giống như một nữ tử yếu ớt tay không tất sắc vậy

Đường Chính chậm rãi lắc đầu, thò tay rút thanh trường kiếm trên cổ xuống. Thanh âm ma sát của huyết nhục và thanh kiếm khiến da đầu của Chung Lộ tê dại, còn vẻ mặt của Đường Chính lại điềm nhiên như không có chuyện gì vậy.

Sau khi rút thanh trường kiếm ra Đường Chính liền vươn tay điểm vào cổ mình vài cái để cầm máu, mở miệng nói:

- Xem ra ngươi là muốn lão phu động thủ rồi. Cũng được, niệm tình ngươi là hạng nữ lưu nên lão phu cho ngươi một cái chết thống khoái.

Đường Chính cũng rất dứt khoát, sau khi nói xong liền phát động tiến công với Chung Lộ. Chung Lộ đương nhiên sẽ không ngồi yên chờ chết rồi, một thân tiên thuật đều được thi triển ra. Nhưng sau khi qua ba chiêu Chung Lộ liền phát hiện chênh lệch giữa mình và Đường Chính thật sự quá lớn. Loại cảm giác vô lực này khiến nàng căn bản không nổi lên được một tia ý niệm phản kháng nào.

Loại cảm giác này giống như lúc mình đối chiến với Linh giai vậy.

Mình phải chết ở chỗ này sao? Lần trước đó không chết là vì nam nhân kia buông tha cho mình, còn lần này... Lấy thanh danh của mình thì sợ là sẽ không ai đến cứu đâu?

Trường tiền lại lần nữa bay tới, thân ảnh của Đường Chính tả xung hữu đột trong bóng roi. Ngay lập tức hắn liền thoát khỏi phạm vi bao phủ của bóng roi lấn đến trước người Chung Lộ chừng hai trượng, sau đó liền vung thanh trường kiếm nhuốm đầy máu tươi kia đâm thẳng đến ngực nàng.

Không thể nào ngăn cản! Chung Lộ phát hiện với tốc độ của mình, căn bản không thể làm ra phản kháng nào hữu hiệu trước khi trường kiếm của đối phương giết chết mình cả.

Ngay lúc mũi kiếm của Đường Chính chỉ còn cách Chung Lộ chừng ba thốn thì một đạo hàn quang từ bên kia đột nhiên đánh úp tới. Hàn quang mang theo một cỗ kiếm khí lạnh thấu xương chém thẳng vào khoảng cánh ở giữa Đường Chính và Chung Lộ.

Một tiếng "Đương" vang lên, hàn quang và vũ khí của Đường Chính chạm vào nhau. Trong nháy mắt đồng tử của Đường Chính liền dãn to ra, nhanh chóng lui về phía sau. Chung Lộ cũng nhân cơ hội này lui về sau chục trượng. Cuối cùng cũng nhặt được về một mạng, chỉ có điều nơi ngực đến giờ vẫn còn đập thình thịch không thôi.

Ánh mắt của hai người đồng thời đặt lên người nam nhân vừa giết tới kia. Hình dáng của người nam nhân này rất lạ lẫm, cả hai ngươi chưa ai từng thấy qua cả. Hơn nữa một thân cương khí chấn động cũng có chút kì dị. Cảnh giới của người này rõ ràng chỉ là Thiên giai trung phẩm, nhưng một kích vừa rồi căn bản không phải một Thiên giai trung phẩm có thể phát ra được.

Trên tay của nam nhân này nắm một chuôi kiếm, chuôi kiếm này đúng là vũ khí của một tên Thiên giai của Chung gia sử dụng ban nãy. Đây chẳng qua chỉ là một thanh cương binh bình thường thôi, còn xa mới đạt đến trình độ của Thiên binh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.