Người thanh niên nhịn không được biến sắc, hét lên một tiếng. Vừa rồi hắn có lòng tốt mới nhắc nhở Đường Phong, nhưng lại không đến mức muốn đảm bảo cho một người xa lạ tiến
vào Bố gia trang. Nói cách khác, nếu Đường Phong vào trong Bố gia trang
quấy rối, hai huynh muội họ đã có thể gặp họa tới nơi rồi.
- Không cho phép huynh nói chuyện, muội ghét huynh!
Tiểu Điệp cong môi lên nói với ca ca của nàng. sắc mặt của người thanh niên kia liền sạm lại, lại không biết nên nói cái gì.
- Vì Tiểu Điệp cô nương, vào bên trong trang, Đường mỗ nhất định sẽ an phận, sẽ không sinh sự.
Căn bản, Đường Phong cũng không muốn phải nhận ân huệ của người khác nhưng
tiểu cô nương ranh mãnh cổ quái này lại khiến hắn không đành lòng cự
tuyệt.
- Đi đi, cả ba cùng đi đi.
Đệ tử Bố gia khoát tay, mở rộng cổng.
- Tất cả đều vào đi thôi.
- Cảm tạ hai vị đại ca.
Tiểu Điệp cười cười ngọt ngào nói, sau đó liền chui vào trong xe ngựa. Chiếc xe cùng hành trang tiến vào bên trong. Đường Phong và người thanh niên
kia theo sát phía sau.
Người thanh niên kia mấp máy miệng, không
ngừng nhìn về phía Đường Phong, phòng chừng là muốn kết bạn, nhưng lại
không biết nên mở lời ra sao.
Vào trong Bố gia trang, nhất thời
thấy cảnh tưởng một đám người di động đập vào mắt. Toàn bộ diện tích
trong Bố gia trang quả thực không nhỏ, nhưng dù vậy, mọi người ở đây vẫn đi lại tấp nập. Ngoài lối đi nhỏ ở ngoài, hầu như mỗi khoảnh đất đều có người chiếm. Những người đến trước đại khái đều là thương nhân, cũng
gần giống như hai huynh muội Tiểu Điệp. Lúc này các quầy hàng đã được
bày la liệt trên mặt đất. Các loại hàng hóa xiêm áo cũng được bày ra,
mặc cho người chọn lựa.
Tiếng ép giá, hỏi giá không dứt bên tai.
Người thanh niên kia cũng bị cảnh tượng này hấp dẫn, không còn suy nghĩ tới
việc kiểm tra Đường Phong nữa, chạy đến trước xe ngựa hưng phấn mà mở
miệnanói:
- Muội muội, muội muội, ở đây có thật nhiều người.
- Ngạc nhiên?
Tiểu Điệp giễu cợt một tiếng, nhẹ nhàng nhảy từ trên xe nhảy xuống, lấy giọng nói của một người lớn để giáo huấn ca ca mình:
- Cuộc tranh tài trong gia tộc mười năm mới có một lần, tất nhiên phải có nhiều người rồi. Đã sớm nói với huynh không nên cả ngày cứ ở mãi trong
nhà. Đi ra ngoài nhiều mới thấy hết việc đời. Không biết phụ thân nghĩ
như thế nào chứ muội đi với huynh ra ngoài cũng thấy mất mặt.
- Chúng ta nhanh tìm một chỗ để hàng hóa xuống đi, chậm nữa sẽ không kịp mất, bán không xong sẽ phải mang về mất.
Nét mặt người thanh niên thoáng chớp động, căn bản không thèm để ý đến sự trào phúng trong giọng nói của muội muội mình.
- Không vội, muội còn tính toán một chút với vị ca ca này.
Tiểu Điệp vừa nói vừa đi đến trước mặt Đường Phong, nghiêng người đánh giá Đường Phong.
Đường Phong nhìn nàng cười cười, mở miệng nói:
- Vừa rồi đa tạ Tiểu Điệp cô nương đã giúp đỡ.
Tuy rằng hắn cũng có thể đưa chút thứ đó cho đệ tử Bố gia, để cho bọn họ
cho đi qua, nhưng làm như vậy khiến Đường Phong cảm giác có chút không
được tự nhiên. Hôm nay chịu ơn người ta, tự nhiên phải cảm ơn cũng là
thích đáng.
Hơn nữa, Đường Phong cũng tự mình định giá một chút
về một vài vật trong hành lý của hai huynh muội này, cuộc sống của bọn
họ cũng không tốt lắm.
- Không cần phải cảm ơn vội.
Tiểu
Điệp lôi từ trên ngực ra một chiếc bàn tính, đặt ở trên lòng bàn tay,
một bàn tay khác gẩy lạch xạch, tốc độ cực nhanh khiến người khác líu
lưỡi không nói lên lời. Đường Phong chỉ nhìn thấy được hình ảnh còn lưu
lại của ngón tay nàng, mà cổ tay vẫn không nhúc nhích tí nào.
Đường Phong không khỏi biến sắc, cẩn thận nhìn chằm chằm vào tay Tiểu Điệp trong chốc lát, ánh mắt chợt sáng ngời.
Tay tiểu cô nương này, chính là đôi linh lung thủ trời sinh!
Đường Môn là một môn phái thiên về ám khí và các cơ quan máy móc, bởi vậy có
một bộ phận trên thân thể đối với đệ tử Đường Môn mà nói rất trọng yếu,
đó chính là đôi tay!
Toàn bộ ám khí khi phóng ra, đều do bàn tay
phối hợp mà thành, toàn bộ máy móc cơ quan làm ra, cũng cần phải dựa vào độ linh hoạt của ngón tay. Có thể nói, bất cứ người nào trong Đường Môn cũng đều phải nghiên cứu thấu đáo về bàn tay con người.
Bàn tay
của đệ tử trong môn phái, đều dựa theo khung xương, mức độ mềm mại và
linh hoạt, tổng cộng phân làm ba cấp: xảo thủ, diệu thủ, nhuyễn thủ!
Chỉ có một đôi bàn tay đạt được trình độ xảo thủ mới có thể phát huy hết
tinh hoa ám khí của Đường Môn, đạt được trình độ bàn tay kỳ diệu, liền
có thể phát huy ra mười hai thành công lực, còn về nhuyễn thủ, có thể
phát huy ra hai trăm phần trăm công lực. Ám khí khi rời khỏi tay, lúc ẩn lúc hiện!
Kiếp trước của Đường Phong, bất quá chỉ có một xảo thủ mà thôi. Mà khi đến thế giới này, nhờ phúc của cơ thể hiện tại, may mắn đoạt được từ tạo hóa của trời đất, có được một đôi nhuyễn thủ, có thể
khiến hắn đạt được trình độ phóng ám khí kỳ diệu đến mức không thể tưởng tượng được.
Trên bàn nhuyễn thủ, trong truyền thuyết còn có một loại cao hơn, đó là linh lung thủ.
Vô cùng tinh xảo, mềm mại không xương. Đây là bàn tay đặc biệt sinh ra để
dùng ám khí. Bàn tay này chỉ sinh trên người phái nữ! Đường Môn lập bang phái đã mấy trăm năm, chưa từng xuất hiện linh lung thủ. Ngay cả nhuyễn thủ, cũng có rất ít người có được.
Thế nhưng hiện tại, lần đầu
tiên gặp gỡ một tiểu cô nương, Đường Phong lại thấy được đôi linh lung
thủ trong truyền thuyết, sao không khiến hắn nhìn mà thèm?
Tiểu
Điệp hiện mới chỉ đạt cảnh giới Huyền Giai, nhưng tốc độ dịch chuyển của hai bàn tay của nàng, đã vượt qua cấp độ Huyền Giai! Vô ảnh vô hình.
Nếu tiểu cô nương này tu luyện chưởng pháp, tuyệt đối sẽ có thành tựu to lớn! Nếu là có thể để nàng tu luyện ám khí, tiền đồ vô cùng rộng mở!
Đường Phong nhìn chằm chằm vào bàn tay Tiểu Điệp, còn Tiểu Điệp lại không ngừng aảy bàn tính, vừa aảy bàn tính vừa mở miệng nói:
- Ca ca tặng lễ hai nghìn lượng. Ba nhánh cỏ băng cơ ba nghìn lượng. Hai
đóa hoa kim mộc một nghìn năm trăm lượng. Tổng cộng sáu trăm năm trăm
lượng. Chia cho ba người, mỗi người hai nghìn một trăm sáu mươi sáu
lượng. Nhìn huynh coi như thuận mắt, tính huynh hai nghìn lượng thôi.
Tính toán một hồi, Tiểu Điệp đem bàn tính tới trước mặt Đường Phong, ngẩng
đầu nhìn lên, đã thấy ánh mắt Đường Phong dại ra, ngây ngốc nhìn chàm
chàm vào bàn tay của mình, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác chán
ghét.
Người thanh niên đang đứng ở bên cạnh cũng vô cùng khẩn
trương, rất sợ Đường Phong để ý tới muội muội của mình, mở miệng hô hoán một tiếng:
- Vị huynh đệ này?
Đường Phong bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Tiểu Điệp, nghiêm mặt nói:
- Tiểu Điệp cô nương, Đường mỗ có thể sờ xương bàn tay của nàng không?
Tiểu Điệp cười lạnh, lầm bầm một tiếng nói, ngón tay lại gảy trên bàn tính
vài cái nữa, sau đó giao cho Đường Phong, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đãng đồ tử! Hai nghìn một trăm sáu mươi sáu lượng, phần dư chia đều không bớt nữa!