Vô Thường

Chương 678: Báo ứng



- Ta đi đây, chờ tin tốt của ta.

Tuy chán ghét nhưng cũng không thể không đánh, Đường Điểm Điểm cau mày đi qua bên đó với vẻ chán ghét.

- Chúng ta cũng đi thôi.

Đường Long và Đường Tử Thư vẫy tay, mỗi người tự đi lên lôi đài của mình.

Chẳng bao lâu, Đường Tử Thư đã trở về, mặt mày tươi cười nhìn hai người nói:

- Thắng rồi.

Quá trình chiến đấu của hắn thì Đường Phong cũng đã nhìn thấy hết, đối thủ chỉ là Thiên Giai trung phẩm, bằng vào thủ đoạn của Đường Tử Thư, đối thủ của hắn bị đánh bay khỏi lôi đài hết sức nhanh gọn.

Sau thời gian một nén nhang, Đường Long cũng đã trở về, hắn gặp một cao thủ Thiên Giai thượng phẩm, chẳng qua thực lực của Đường Long rõ ràng lợi hại hơn một chút, tuy chiến đấu có chút sốt ruột nhưng dù sao vẫn cao hơn một bậc, thắng là điều hiển nhiên.

Người còn lại chỉ có Đường Điểm Điểm thôi, nhưng bốn người cũng không có chút lo lắng nào. Trên lôi đài số mười ba, Đường Điểm Điểm lúc này đang cầm Hoan Ca Kiếm trong tay, dựa vào tốc độ của mình khiến cho gã đại hán vạm vỡ kia quay mòng mòng như con vụ.

Có thể nhìn ra được công pháp và điển tịch võ công của đại hán vạm vỡ tu luyện là đi theo con đường cương mãnh, trên tay cầm một cây búa lớn đập liên hồi, khí thế kinh người. Nhưng công kích có kinh người hơn nữa mà đánh không trúng mục tiêu cũng chỉ phí công mà thôi.

Diện tích trên lôi đài tuy không lớn, nhưng tốc độ của Đường Điểm Điểm không chậm chút nào, lần nào cũng có thể tránh khỏi khi công kích của đối phương vừa đánh tới trước ngực. Lại thêm Hoan Ca Kiếm trong tay không ngừng phát ra âm thanh ù ù, làm ảnh hưởng đến sức phán đoán và tốc độ của đại hán vạm vỡ, khiến cho cuộc chiến rất nhanh đi vào đoạn kết.

Chỉ cần Đường Điểm Điểm cẩn thận một chút, không để đại hán vạm vỡ đánh trúng là có thể giành được thắng lợi, đương nhiên cũng phải tốn không ít thời gian.

- Tiểu cô nương, đừng chạy, ăn một búa của ca ca này.

Vị đại hán vạm vỡ không sao đánh trúng được Đường Điểm Điểm nên bất giá cuống cuồng gầm lên một tiếng giận dữ.

Đường Điểm Điểm quát lên một tiếng thanh thúy:

- Muốn ăn đòn!

Vừa nói vừa ngừng lại cách đánh bằng việc xoay chuyển là chính kia, nàng tung người quay lại, trở tay chém một nhát rồi bắt đầu đánh mạnh về phía đại hán vạm vỡ.

Đường Phong trông thấy liền hoảng hồn! Sự khác biệt về lực đạo của hai người rất rõ rệt. Một nhát chém này của Đường Điểm Điểm nếu bị đối phương chặn lại thì chiến cuộc nhất định sẽ bị xoay chuyển.

Phản ứng của đại hán vạm vỡ cũng không chậm, thấy trường kiếm đánh tới, trong mắt bỗng sáng ngời, không tiến mà ngược lại thoái lui, nữ nhân này cứ luôn chạy tới chạy lui, truy đuổi mãi không kịp, khó được cơ hội nàng ta chủ động dâng lên tận cửa thì hắn lý nào lại không tiếp nhận chứ? Trên cây búa chớp lóe quang mang, trực tiếp nghênh đón trường kiếm đánh tới, có ý đồ đập bể Hoan Ca Kiếm của Đường Điểm Điểm.

Nào ngờ chiêu này của Đường Điểm Điểm chỉ là hư chiêu, lưỡi kiếm còn chưa tới thì đột nhiên đổi hướng công kích, Hoan Ca Kiếm lưới sát qua mép búa cắt vào tay phải của đối phương.

Vị đại hán vạm vỡ giật mình một cái, đáng tiếc vừa rồi hắn quá hấp tấp nên đã dùng sức quá mạnh, trọng lượng cây búa lại không nhẹ, nhất thời, do quán tính của nó nên không kịp biến chiêu.

Trong lúc hoảng hốt, đại hán chỉ có thể lui nhanh về sau, nhưng khi hắn còn chưa đứng vững thì kiếm pháp như nước chảy của Đường Điểm Điểm lại chụp đến hắn.

Đại hán liên tục thoái lui, khó khăn lắm mới quay đầu lại được, đang chuẩn bị phản công thì Hoan Ca Kiếm của Đường Điểm Điểm bắn đến một tia quát mang.

- Hỏng bét!

Đại hán nổi giận mắng một tiếng, lùi thêm một bước.

Một bước thoái lui này khiến thân thể hắn bỗng nhiên mất thăng bằng, trực tiếp ngã xuống mặt đất, Đường Điểm Điểm thuận thế dẫm một cước vào bộ ngực lông lá của hắn. Thân hình phất phơ nhẹ nhàng đáp trở lại lôi đài.

“Bình” một tiếng, đại hán rơi xuống mặt đất, khi hắn đứng trở lên, gương mặt lúc đỏ lúc xanh, một lúc lâu vẫn chưa thể thở đều trở lại được.

Hắn cũng không thụ thương, chẳng qua là tức giận quá mà thôi. Nếu luận về thực lực chân chính thì hắn và Đường Điểm Điểm cũng ngang ngửa nhau, nhưng đánh lôi đài chính là có quy tắc như vậy, rơi xuống lôi đài thì coi như thua.

Nếu vị đại hán vạm vỡ kia gặp Đường Điểm Điểm ở bên ngoài thì cho dù tốc độ của đối phương nhanh hơn hắn, nhưng thời gian chiến đấu lâu dần thì hắn cũng có thể giành được thắng lợi, dù sao thể lực và sự bền bỉ của nữ tử không bằng nam nhân.

Vừa rồi cũng là do hắn quá sơ ý, không chú ý dưới chân, nhất thời nóng vội đến nỗi bị đối thủ ép rơi xuống lôi đài.

Tư thế của Đường Điểm Điểm oai phong đứng trên lôi đài, nhìn xuống vị đại hán vạm vỡ, làm mặt quỷ trêu hắn một cái.

Người chủ sự của lôi đài số mười ba lúc này mới cao giọng tuyên bố:

- Đường Điểm Điểm của Đường gia thắng.

Đại hán vạm vỡ cũng không biết là đệ tử thuộc gia tộc nào, nhưng cũng biết phân biệt thắng thua, nói:

- Tiểu cô nương, hảo công phu! Đại gia ta chịu thua vậy!

Hắn nói xong ôm quyền chào Đường Điểm Điểm rồi xoay người rời đi.

Sau khi Đường Điểm Điểm mang vẻ mặt hớn hở chạy về, Đường Tử Thư cười nói:

- Chúc mừng Lục muội nha.

Đường Điểm Điểm cũng có chút dương dương tự đắc, đuôi cũng sắp vểnh lên tới trời luôn rồi, nàng đắc ý nói:

- Kỳ thực ta cũng không kém mà.

Nếu đổi lại là ba tháng trước, Đường Điểm Điểm hoàn toàn không phải là đối thủ của đại hán vạm vỡ. Nhưng lúc trước, Đường Phong có dẫn nàng đi Chung Linh Cốc đại náo một phen, chứng kiến vô số tử vong và giết chóc, sau đó ngày nào cũng đối chiêu với Đường gia, lại thêm nàng vẫn dùng linh thạch để tu luyện, tất nhiên mạnh hơn nhiều so với ba tháng trước.

Vòng thứ nhất, ba người của Đường gia toàn thắng, hiển nhiên đây là một tin tốt, Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô ngồi trên khán đài bên kia cũng không khỏi mỉm cười.

Toàn bộ hơn trăm người đều tỷ thí vòng một, dù sao đệ tử tham gia cũng quá nhiều, mà lôi đài thì chỉ có hai mươi cái, mỗi lần chỉ có bốn mươi người lên tỷ thí, cho nên vòng thứ nhất phải chia nhóm ra để tiến hành.

Đến giờ ngọ, tỷ thí vòng thứ nhất mới kết thúc, gần một trăm người bị đào thải hết phân nửa, vòng thứ nhất qua đi, mọi người có hai canh giờ để nghỉ ngơi.

Dù sao cũng có người bị thương ở vòng thứ nhất, hai canh giờ tuy không đủ để thương thế khang phục, nhưng cũng có thể giúp khôi phục được thể lực và tinh thần, để ứng phó với cuộc chiến đấu buổi chiều.

Hai canh giờ sau, đợt đấu lôi đài thứ hai diễn ra đúng giờ.

Lần này, Đường Phong và Đường Tuấn cũng phải ra đấu. Buổi sáng, sau khi đào thải một nửa, hiện giờ chỉ còn lại bốn mươi tám người, mà trong đợt tỷ thí thứ hai, bốn mươi tám người này vẫn phải bị đào thải thêm phân nửa số lượng.

Dù sao trong bảng xếp hạng cá nhân, chỉ có ba người đứng đầu mới có thưởng, những người còn lại có thể đạt được thắng lợi hay không đều là để cống hiến cho gia tộc.

Sau khi bốc thăm xong, Đường Phong nhìn thoáng qua con số trên tay mình, lại là con số của Lục tỷ, số mười ba.

Đối chiếu với những người khác của Đường gia thì thấy không có số nào trùng nhau, mọi người bất giác khẽ cười một tiếng, cảm thấy vận khí cũng không tệ lắm.

Dù sao trong bốn mươi tám người, có năm người là đệ tử Đường gia, nên có tỷ lệ gặp nhau nhất định.

Bọn họ đang cười thì bỗng nhiên bên cạnh vang lên tiếng chửi bới:

- Mẹ nó, sao lại như vậy?

Nghe âm thanh này rất quen thuộc, Đường Phong không khỏi quay đầu nhìn lại, vừa đúng lúc nhìn thấy có hai người đứng bên đó, mắt to nhìn mắt nhỏ, nắm tay nhìn nhau, hai

mắt rưng rưng.

Khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của hai người, Đường Phong bất giác mừng rỡ, hai người này là huynh đệ Lâm gia. Lại nhìn xuống con số trên tay họ, Đường Phong càng mừng hơn nữa, bọn họ có cùng số với nhau, đều là lôi đài số tám!

Hay nói cách khác, trong hai người bọn họ thì nhất định sẽ có một người bị loại.

Cốt nhục tương tàn, thủ túc đấu đá nhau, chỉ một chữ “thảm” sao có thể diễn tả hết được.

Hai người bọn họ đều như hình với bóng trong cả hạng mục tỷ thí thứ nhất lẫn thứ hai, luôn hỗ trợ giúp đỡ nhau, nào ngờ lại đấu với nhau trong hạng mục tỷ thí thứ ba này.

Báo ứng đây mà. Trong lòng Đường Phong vô cùng vui sướng, cho các ngươi thêu dệt thị phi, cho các ngươi ăn nói báng bổ, người đang làm, trời đang nhìn.

Gã nam tử thấp bé thâm tình chân thành địa nhìn huynh đệ của mình, sâu sắc nói:

- Lão nhị, Lâm gia ta vận khí không tốt, trong hạng mục tỷ thí thứ nhất mất đi một người huynh đệ, trong hạng mục tỷ thí thứ hai lại mất thêm một người, buổi sáng lại mất thêm một người, bây giờ chỉ còn lại có hai người chúng ta đúng không?

Gã nam tử còn lại gật đầu.

Gã nam tử thấp bé thở dài một tiếng, vỗ vai huynh đệ mình:

- Ngươi bỏ quyền thi đấu nhé, để đại ca ta gặp gỡ chư vị cao thủ cho.

Gã nam tử cao gầy lắc đầu nguầy nguậy.

Gã nam tử thấp bé nghiêm mặt mắng:

- Lời của đại ca nói mà cũng không nghe sao?

Đối phương liền đưa tay chỉ vào mình, nói ngắn gọn và huênh hoang:

- Ta mạnh.

Rồi lại chỉ về gã nam tử thấp bé:

- Huynh yếu, huynh bỏ quyền thi đấu!

Gã nam tử thấp bé nhất thời nhảy dựng lên giống như con mèo bị giẫm phải đuôi:

- Ngươi lặp lại lần nữa coi, có gan lặp lại lần nữa coi, có tin ta đập ngươi dẹp lép đến lão nương ngươi cũng nhìn không ra không? Cứ tưởng so chiêu ở nhà thắng ta là dựa vào bản lĩnh thật sự à? Đó là đại ca thương ngươi, nhường cho ngươi mà thôi!

Gã nam tử cao gầy không chút nao núng, nhạt nhẽo nói:

- Mẫu thân ta cũng là mẫu thân huynh.

Gã nam tử thấp bé tức giận hừ một tiếng, thân hình loạng choạng nghiên ngã, tức giận đến nỗi thiếu chút nữa ói máu, bỗng nhiên hắn quay đầu mạnh lại, hung tợn trừng mắt nhìn bọn Đường Phong đang đứng xem náo nhiệt:

- Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy nội chiến à? Sớm muộn gì các ngươi cũng có ngày này! Nhìn thêm nữa là ta phế hết các ngươi.

Dứt lời, nam tử thấp bé lại nhìn lại huynh đệ của mình nói:

- Lão nhị, đừng nói đại ca hôm nay ăn hiếp ngươi, đại tỷ thí gia tộc mười năm mới tổ chức một lần, đại ca ta bắt đầu tu luyện từ lúc năm tuổi để chờ đến ngày hôm nay, bây giờ đã qua hai mươi năm rồi. Lần đại tỷ thí trước do thực lực của ta không đủ nên không thể tham gia, hôm nay bằng mọi giá ta cũng sẽ không từ bỏ.

- Ta cũng vậy!

Nam tử thấp bé tức giận đến run cả người, chỉ ngón tay vào huynh đệ của hắn nói:

- Được được được, ngươi qua đây, chúng ta gặp nhau trên lôi đài vậy, để đại ca dạy cho ngươi cái gì gọi là tôn kính huynh trưởng!

Hắn vừa nói vừa cất bước về phía lôi đài số tám, Lão nhị của Lâm gia đứng thẳng người lên, đi sát theo sau.

Một màn vừa rồi khiến không ít người chú ý, bất giác, bầu không khí vốn có chút khẩn trương đích liền nhẹ nhàng hơn một chút.

Sau khi hai huynh đệ Lâm gia đi khỏi, Đường Phong cũng đi về phía lôi đài số mười ba, tới trước lôi đài, tung người nhảy lên trên, lẳng lặng đứng đó đợi đối thủ của mình.

- Đường huynh cố lên.

Bên dưới đột nhiên vang lên tiếng hô hào vang dội.

Nhìn về phía phát ra âm thanh, Đường Phong liền nhìn thấy Chu Chính dẫn theo Chu Tiểu Điệp đứng chen lấn trong đám người, vừa che chở cho muội muội của mình, vừa không ngừng vẫy tay trợ uy cho hắn.

Đường Phong mỉm cười với hai người, ánh mắt nhìn lướt qua Chu Tiểu Điệp, thấy tiểu cô nương này đang vô cùng hiếu kỳ nhìn mình, trong ánh mắt của nàng đã không còn sự chán ghét như trước kia nữa, mà thay vào đó là đang có cái gì đó vô cùng khó hiểu, sau khi gặp phải ánh mắt của Đường Phong, nàng bỗng nhiên cố ý hung hăn trừng mắt nhìn hắn, trông vô cùng nhỏ nhắn tinh nghịch.

Đường Phong biết nàng đang suy nghĩ cái gì, hẳn là cũng giống như những người khác, đang đoán xem hắn chỉ là Thiên Giai hạ phẩm nhưng sao có thể nổi trội trong hai cuộc tỷ thí trước.

Trong đám người, vẻ mặt Chu Chính hưng phấn nói:

- Tiểu muội, Đường huynh đang nhìn chúng ta kìa.

Chu Tiểu Điệp bĩu môi:

- Hắn đâu phải người mù, tất nhiên sẽ thấy chúng ta, có gì kỳ quái đâu, chẳng ra thể thống gì!

Chu Chính bị tạt một gáo nước lạnh nhưng cũng không nổi giận, vẻ mặt cười ngây ngô nói:

- Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể thấy được bản lĩnh thật sự của Đường huynh, không biết chút nữa hắn làm sao để đánh bại đối thủ của mình!

Chu Tiểu Điệp đang muốn châm chọc thêm vài câu, còn chưa kịp mở miệng thì bên cạnh có một người nói tiếp với giọng quái gở:

- Chỉ là một tên Thiên Giai hạ phẩm thì còn có thể đi được bao xa? Hắn có thể kiên trì đến bây giờ, chẳng qua chỉ là gặp vận may mà thôi, ta thấy hắn sắp bị bại trận và bị đào thải trong trận tỷ thí này.

Vừa nghe lời này, Chu Chính liền không vui, nói thế nào thì Đường Phong cũng rất chiếu cố bọn họ, có người nói xấu Đường Phong trước mặt mình thì tự nhiên trong lòng cảm thấy khó chịu, tuy là đệ tử của tiểu gia tộc nhưng cũng không nhịn được phản bác lại một câu:

- Đường huynh rất lợi hại, thành tích hắn hiện đang là hạng hai trong bảng xếp hạng cá nhân, đâu chỉ hoàn toàn nhờ vào vận may?

Người bên cạnh cười nhạo một tiếng, giọng nói đầy vẻ coi thường, chỉ lên lôi đài nói:

- Đối thù của tiểu tử lần này là Thiên Giai trung phẩm, chênh lệch đến một cấp bậc, sao có khả năng thắng được?

Chu Chính lại quay đầu nhìn lên lôi đài thì thấy đã có một người nhảy lên lôi đài và đang đứng cách Đường Phong mười trượng.

- Đường huynh tuyệt đối có thể thắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.