Vô Thường

Chương 700: Choáng váng



- Đa tạ.

Đường Phong không khỏi thở ra một hơi, có những lời này của Chu Chính thì mình cũng có thể bớt đi không ít sức lực và thời gian. Chẳng qua Đường Phong nhìn thấy thần sắc trên mặt Chu Chính có chút tranh đấu, phảng phất như muốn nói điều gì đó xong lại không biết mở miệng thế nào thì không khỏi cười khẽ nói:

- Phải chăng Chu huynh còn có chuyện gì muốn nói với ta? Mọi người đều là người quen với nhau, có chuyện gì cứ nói ra đi đừng ngại.

Chu Chính cắn răng một lát rồi nói:

- Nếu đã như vậy thì Chu Chính ta cũng dày mặt mà nói, thực sự là ta có một chuyện muốn nhờ đến huynh.

- Ca ca.

Chu Chính còn chưa nói hết lời thì Chu Tiểu Điệp đã mở miệng cắt đứt lời của hắn, Đường Phong không khỏi kinh ngạc nhìn nàng.

- Tiểu muội.

Chu Chính nhìn lại về phía Chu Tiểu Điệp, khuôn mặt hiện lên vẻ u sầu.

- Gia sự của nhà mình thì tự mình phải giải quyết, hà tất phải làm phiền người khác.

Hốc mắt Chu Tiểu Điệp đỏ lên nói tiếp:

- Nếu như không thể giải quyết được thì coi như ta không có năng lực điều khiển gia tộc này, vậy thì cứ để lại cho tam thúc đi thôi.

Vừa nói, nàng vừa bước ra phía bên ngoài.

Chu Chính xấu hổ vô cùng, quay sang Đường Phong nói:

- Tiểu muội bị gia gia và cha ta nuông chiều quá thành hư, tính tình rất quật cường, mong Đường huynh đừng trách.

Đường Phong trầm ngâm nói:

- Chu gia gặp phải phiền toái như thế nào vậy? Nếu Đường mỗ có thể giúp đỡ được điều gì thì mong Chu huynh không nên khách khí.

Chu Chính cười khổ một tiếng, nói:

- Đúng là có chút phiền phức, nhưng mà tiểu muội không cho ta nói ra nên ta cũng không tiện mở miệng. Đường huynh, nếu không chê Chu gia thì cứ tạm ở đây mấy ngày, ta sẽ sai hạ nhân tìm hiểu một chút nơi ở của Thượng Hàng Đình chỗ nào, một khi có tin tức trở về thì ta lập tức sẽ thông báo.

- Tốt.

Đường Phong lên tiếng.

Sau đó, Chu Chính tự mình dẫn Đường Phong đi tới phòng khách, phòng khách của Chu gia không lớn nhưng mà cũng có thị nữ và hạ nhân để sai sử. Nguyên bản Chu Chính muốn cấp cho Đường Phong hai thị nữ để hầu hạ nhưng mà bị Đường Phong dùng lời nói nhẹ nhàng uyển chuyển cự tuyệt.

Chính mình có chân có tay, tuổi lại còn đang trẻ, cần gì có người hầu hạ?

Tuy rằng nhờ Chu Chính tìm hộ nơi ở của Thượng Hàng Đình nhưng mà Đường Phong cũng không nhàn rỗi, mấy ngày kế tiếp ở Chu gia, ban ngày thì hắn đi mua đồ ở Khổ Thủy Thành, đi ngồi ở một số quán trà, nơi mà đủ các thể loại người tụ tập lại, tìm đến bọn hỏi một chút.

Chẳng qua những ngày như thế cứ trôi qua mà không có tiến triển gì cả, cũng chưa ai nghe qua cái tên Thương Hàng Đình này. Dù sao đã qua không biết bao nhiêu năm, nếu như nữ nhân này còn sống thì cũng là một lão nhân rồi, mỗi một nữ nhân khi xuất giá vào nhà người khác thì thường bị lãng quên, bị dòng họ của nhà chồng thay thế, không tìm hiểu được cũng là chuyện bình thường.

Do cũng không cấp bách, dù sao đi nữa thì việc này có muốn gấp cũng không được, cho nên cứ để từ từ thời gian qua đi rồi sẽ tìm được.

Qua nhiều ngày quan sát, Đường Phong lại phát hiện thấy Chu gia hiện giờ có chút rối loạn, không ít trưởng bối của hai huynh muội Chu Chính đều có sắc thái không tốt với hai người, chỉ còn có việc hơi bất mãn một chút là quát tháo ầm ĩ. Mà hai người Chu Chính cùng Chu Tiểu Điệp đều không dám cãi lại, chỉ có thể yên lặng chịu đựng.

Chu Chính nói cho cũng thì cũng là nam nhân, quát tháo thì cũng không để tâm. Nhưng mà Chu Tiểu Điệp thì lại không giống như vậy, quanh năm phải để ý sản nghiệp của gia tộc, luôn rõ ràng phân minh. Trước đây các trưởng bối đều tán thưởng nàng rất thông minh, nhưng mà hiện giờ có chuyện thì trách nhiệm đều đổ hết lên đầu nàng, một tiểu cô nương mười sáu tuổi làm sao chịu được nhiều áp lực như vậy?

Đã chạm mặt nhau nhiều ngày, Đường Phong phát hiện dung mạo của Chu Tiểu Điệp cực kỳ tiều tụy, vành mắt sưng húp cả lên, hẳn là sau lưng đã khóc không biết bao nhiêu lần, làm cho hắn thấy trong lòng chua xót.

Những trưởng bối này đều ghét hai huynh muội Chu Chính, làm cho Đường Phong là khách nhân của hai huynh muội bọn họ cũng bị ghét lây, ngày đầu tiên người đàn ông giao thủ với Đường Phong chính là tam thúc của Chu Chính, mỗi khi nhìn thấy Đường Phong đều trợn mắt nhìn nhưng mà cuối cùng vẫn kiêng kỵ thực lực của Đường Phong không dám làm gì cả. Đường Phong thấy thế âm thầm lắc đầu.

Một gia tộc như thế, nếu như cứ một mực phát triển theo phương hướng tốt thì cũng không còn gì để nói. Chỉ khi nào hướng đi nhầm thì nhất định sẽ sụp đổ, gia tộc của hai huynh muội Chu Chính không hề đoàn kết với nhau, nếu như Chu Tiểu Điệp còn ở lại Chu gia này thì thành tựu ngày sau sẽ không được tốt.

Cho dù là về tư tâm của mình hay là vì suy nghĩ cho Chu Tiểu Điệp thì Đường Phong đều nghĩ mình phải làm gì đó giúp nàng vực Chu gia dậy.

Qua một đêm này, Đường Phong đang ngồi đả tọa ở trong phòng, ở ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, hắn vừa mở mắt ra thì thấy một người xông vào tung một cước đá văng cánh cửa.

Ngay sau đó, Chu Tiểu Điệp nhanh chân đi vào, đạp một cái làm cho cửa phòng đóng lại, trên tay cầm thứ gì đó đặt mạnh xuống bàn.

- Nàng làm cái gì thế?

Đường Phong cực kỳ ngạc nhiên, hắn thấy Chu Tiểu Điệp đặt vật gì đó trên bàn, ngó qua thì ra là hai vò rượu ngon.

- Ta muốn uống rượu.

Quai hàm Chu Tiểu Điệp nhếch lên tức giận, phảng phất như vừa dỗi với ai đó, chỉ thẳng vào Đường Phong, hung hăng quát:

- Ngươi tới uống rượu với ta.

Đường Phong cười, từ trên giường đứng dậy, đi tới bên cạnh Chu Tiểu Điệp, lại vòng vo vài lượt xung quanh, nhìn nàng từ trên xuống dưới.

Nhãn thần của Đường Phong có tính xâm lược mạnh làm cho Chu Tiểu Điệp không được tự nhiên, không khỏi giữ chặt quần áo trên người mình, nàng đột nhiên phát hiện mình như con thần kinh nửa đêm khuya khoắt chạy thẳng đến phòng một người đàn ông đòi hắn uống rượu cùng mình, hiển nhiên là cực kỳ lỗ mãng.

Nếu như tên này là một sắc lang thì với thực lực của hắn mình có thể phản kháng như thế nào? Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Chu Tiểu Điệp không khỏi khẩn trương.

Đường Phong nở một nụ cười hắc hắc tiến đến gần, toàn thân Chu Tiểu Điệp chợt nổi da gà.

- Ca ca nàng không biết nàng muốn uống rượu?

Đường Phong đi tới bên cạnh Chu Tiểu Điệp mở miệng hỏi nàng.

- Thì làm sao? Ta uống huynh ấy không can thiệp được.

Chu Tiểu Điệp thở phì phì ngồi xuống, đưa tay lấy hai vò rượu ở trên bàn, đặt một vò ở trước mặt Đường Phong nói:

- Đây là phần của ngươi.

Trong lòng thì ôm một vò rượu khác nói:

- Cái này là của ta.

- Tại sao muốn uống rượu?

Đường Phong chau mày hỏi.

- Ai cũng đều nói rượu có thể tiêu tan được nỗi buồn, ta muốn thử xem có được hay không?

Chu Tiểu Điệp vừa nói, vừa mở nắp vò rượu ra, hít một hơi xong kinh hỷ nói:

- A, thơm quá.

Dáng dấp của nảng phảng phất như là đứa trẻ thấy được một món đồ chơi, ánh mắt tràn khập sự vui sướng.

Chẳng qua tuy rằng rượu rất thơm nhưng mà để uống vào người thì Chu Tiểu Điệp còn chưa hạ quyết tâm được. Nhìn dòng rượu chảy ở trong vò tỏa ra hương thơm ngát, cố sức nuốt khan một ngụm nước bọt, vẻ mặt như gặp phải đại hận thâm thù, lông mi tinh xảo đều nhướng lên.

Một lát sau, Chu Tiểu Điệp mới hạ được quyết tâm, thè đầu lưỡi màu hồng ra, nhẹ nhàng nếm một chút.

Rượu vừa vào trong miệng, trong nháy mắt khuôn mặt Chu Tiểu Điệp liên nhăn như mướp đắng, thiếu chút nữa thì ném bình rượu xuống đất, phả ra một hơi khí lạnh.

- Ha ha ha ha.

Đường Phong nhịn không được cười to hết cỡ, dáng vẻ của nàng uống rượu y hệt như con mèo nhỏ ăn phải thức ăn quá nóng.

Chu Tiểu Điệp oán hận trừng mắt nhìn Đường Phong.

Tiếng cười còn chưa dứt, Đường Phong đã nhấc bình rượu lên, đoạn nói:

- Uống rượu là phải uống như vậy.

Lời vừa dứt, hắn liền cho cả vò rượu đổ dốc ngược xuống miệng mình, đến khi hết non nửa vò rượu, Đường Phong mới buông vò rượu xuống, đưa tay lau mồm một cái, khen:

- Sảng khoái.

Rượu ở khóe miệng còn chưa lau khô, dưới ánh đèn của ngọn đèn dầu phản quang rạng rỡ.

Chu Tiểu Điệp thấy vậy thì thần trí hoa hết lên, loại hào phóng không kiềm chế được thế này khiến cho nàng cảm nhận được cực kỳ tương phản với bầu không khí áp lực trong Chu gia.

Trong lúc nhất thời, tiểu cô nương này trong lòng cũng hào hùng vạn trượng, hai bàn tay nhỏ bé ôm vò rượu lên, dáng dấp kiên quyết cũng không quan tâm rượu có cay độc gì không, ngửa miệng uống từng ngụm từng ngụm vào trong bụng.

Uống được vài ngụm, Chu Tiểu Điệp có chút không chịu nổi, nàng chưa bao giờ uống rượu, làm sao có thể được mạnh mẽ như là Đường Phong.

- Bịch.

Một tiếng vang lên, Chu Tiểu Điệp đã đặt vò rượu xuống bàn, trên khuôn mặt trắng nõn của tiểu cô nương này đã hiện lên hai đám mây đỏ hồng, nàng ngồi một chỗ có chút lảo đảo, đôi mắt ngập nước, thì thào thổ lộ cảm giác hiên giờ của bản thân:

- Choáng quá.

Lời vừa nói xong liền ngã luôn xuống đất.

Đường Phong đột nhiên biến mất, như một làn gió nhẹ trực tiếp xuất hiện phía sau Chu Tiểu Điệp, đỡ nàng dậy lắc đầu nói:

- Tiểu cô nương, nâng chén tiêu sầu sầu thêm sầu a!

Đường Phong ôm Chu Tiểu Điệp đặt lên giường, đắp chăn cho nàng, một tay tiểu cô nương gác lên trán. Hừ hừ trong miệng không biết nàng đang nói cái gì, có vẻ rất khó chịu. Sau khi say rượu bình thường đều phản ứng như vậy.

Hắn lại đi ra cửa, mở cửa phòng, nhìn thân ảnh Chu Chính đang chuẩn bị ẩn núp nói:

- Vào đi.

Trên mặt Chu Chính đầy sợ hãi, phảng phất giống như kẻ trộm bị người ta bắt được vậy.

Đường Phong đã sớm hiện ra hắn, sau khi Chu Tiểu Điệp vào phòng chưa đến ba giây, đã nhìn thấy Chu Chính ngoài phòng. Chuyện này cũng khó trách hắn, Chu gia cũng không lớn lắm, một tiểu cô nương như Chu Tiểu Điệp đêm hôm khuya khoắt, mang theo hai vò rượu chạy đến phòng Đường Phong, người làm ca ca như Chu Chính làm sao không lo lắng cho được?

Chu Tiểu Điệp chỉ có Huyền giai, Chu Chính lại có Địa giai, mặc dù thực lực của hai người đều không cao, nhưng chênh lệch cũng rất rõ ràng, Chu Chính muốn theo dõi nàng đương nhiên là chuyện rất dễ dàng.

Bị Đường Phong bắt tại trận, Chu Chính cảm thấy rất xấu hổ, nhưng vì chuyện này có liên quan đến danh dự của muội muội, hắn đành phải bất chấp khó khăn tiến vào. Bỏ mặc cô nam quả nữ ở chung trong một phòng, nếu chuyện này truyền đi sẽ không tốt cho thanh danh của muội muội.

Hai người ngồi trước bàn, Đường Phong nhìn Chu Chính nói:

- Chu huynh, hiện tại chuyện của Chu gia như thế nào, có thể nói cho ta biết không?

Trải qua mấy ngày quan sát, Đường Phong đã hoàn toàn có thể xác định Chu gia xác thực có việc xảy ra, hôm đó khi mình mới đến, Chu Chính cũng muốn tự nói với mình nhưng lại bị Chu Tiểu Điệp ngăn cản.

Nếu là chuyện nhà người ta, Đường Phong cũng chẳng muốn quản, nhưng bản thân hắn hiện tại đang nhờ Chu Chính làm việc, hơn nữa lại có một số mục đích đặc biệt đối với Chu Tiểu Điệp, đương nhiên không thể cứ trơ mắt nhìn như vậy.

Nếu nhanh chóng giải quyết chuyện của Chu gia, Chu Chính cũng có thể toàn tâm toàn ý thay mình thăm dò tin tức của Thương Hàng Đình.

- Ài….

Sau một lúc trầm mặc, Chu Chính mới thở dài một hơi, lấy từ trong lòng ra một thứ gì đó đặt lên trên mặt bàn, chỉ vào vật này nói:

- Cái này chính là mầm tai hoạ.

Đường Phong cầm vật trên bàn lên xem, tùy tiện nhìn lướt qua, phát hiện đây chính là một cuốn công pháp viết tay. Hắn đọc lướt qua một lần, không khỏi cảm thấy hơi kỳ lạ, vì cấp bậc của bản công pháp này không tính là quá thấp, tuy nhiên không lọt được vào mắt Đường Phong, càng không so được với những thứ trong Không Gian Mị Ảnh của hắn, nhưng đây cũng là thứ gia tộc nhỏ như Chu gia không thể có được.

Nếu Chu gia có công pháp như vậy, Chu Chính sẽ không chỉ dừng ở tu vi Địa Giai như hiện tại.

- Chu huynh, lai lịch của bản công pháp này có vấn đề?

Thoáng cái Đường Phong đã hỏi tới điểm quan trọng nhất.

Chu Chính liên tục cười khổ, tường tận kể lại chuyện đánh cuộc của mình và đệ tử Đỗ gia cho Đường Phong. Đường Phong tuyệt đối không nghĩ tới chuyện này lại có chút liên quan đến mình, theo như Chu Chính lời, hắn và người đệ tử Đỗ gia kia đánh cuộc ba lần, liên tiếp thắng cả ba.

Lần thứ nhất thắng được của hắn một ít tiền và đan dược, lần thứ hai thắng được một thanh cương binh, lần thứ ba thắng được cuốn công pháp này. Hai lần trước thì cũng thôi đi, thua tiền tài đan dược và cương binh, đều là vật ngoại thân, sau này vẫn có cơ hội thu lại được. Nhưng bản công pháp này lại là bí mật bất truyền của Đỗ gia.

Mỗi gia tộc đều có công pháp võ điển không cho phép cá nhân lưu truyền ra ngoài, một khi phát hiện, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, người đệ tử Đỗ gia kia lấy công pháp nhà mình ra làm vật đánh cược, hiển nhiên đã trái với quy củ gia tộc, nếu bị gia tộc tra ra, hắn nhất định chạy trời không khỏi nắng.

- Đường huynh vạn lần đừng trách móc, Chu Chính tuyệt đối không có tâm tư đánh cuộc. Lần đầu tiên vì tức giận mới đánh cuộc với người đó, về sau hắn thua cuộc, ta cũng có chút bị bất đắc dĩ, thực lực của hắn dù sao cũng cao hơn ta rất nhiều.

Chu Chính cũng sợ Đường Phong tức giận, sau khi nói rõ vội vàng xin lỗi.

- Không sao.

Đường Phong khoát tay áo, hắn đương nhiên không để ý chuyện nhỏ nhặt đó, khi thi đấu còn có người tổ chức đánh bạc, một đống người đặt cược hắn có thể thắng hay là thất bại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.