Vô Thường

Chương 762: Bày trận



- Không việc gì.

Đường Phong khoát tay áo, nụ cười trên mặt giống như mặt trời ló dạng khiến mọi người cũng cảm thấy yên lòng, lo lắng ban đầu giống như tuyết tan biến mất không tăm hơi, trong lòng trấn định.

Cung Chủ đại nhân ở bên cạnh hoa mắt loạn trí hét to:

- Phu quân thật là đẹp trai….

Chu Tiểu Điệp ở một bên ra sức gật đầu.

- Tìm cớ để đám Cao thủ Linh giai kia đi theo chúng ta.

Đường Phong nói.

Đường Đỉnh Thiên lau mồ hôi lạnh trên trán:

- Phong nhi, nếu con lại không ra, bọn họ đều muốn đi.

Cưỡng ép người ta lưu lại mười ngày, sớm đã đến cực hạn nhưng hiện tại nếu Đường Phong đã xuất hiện, vậy chứng tỏ kế hoạch kia có thể thực hiện.

Đường Đỉnh Thiên vội vàng chạy đi triệu tập Linh giai của các đại gia tộc lại một chỗ, cũng không biết hắn lấy cớ gì mà có thể khiến một đám người an tâm đi theo hắn.

Trong Thính Tuyền Cư, Đường Phong nhìn Diệp Dĩ Khô hỏi:

- Mẫu thân, lần này Đường gia ta có muốn xuất toàn lực hay không?

Lần trước tập kích Chung Linh cốc, Đường Phong sợ thực lực bên mình sẽ bị tiêu diệt sạch, cho nên chỉ dẫn theo hai Đại Sát Thần, nhưng lần này không giống lần trước, lần này phải tập kích mấy chục Linh giai, người bên mình đương nhiên càng nhiều càng tốt.

Diệp Dĩ Khô trầm ngâm một lát nói:

- Nếu tất cả mọi người đều xuất lực vì Linh Mạch Chi Địa, chúng ta cũng không cần che giấu thực lực của mình. Con cũng nói các đại gia tộc rất khó đồng tâm hiệp lực, vậy lần này Đường gia ta sẽ làm tấm gương.

- Hài nhi thụ giáo.

Đường Phong nhẹ gật đầu nói với mọi người:

- Mọi người đi theo ta, Tiểu Điệp nàng cũng đi.

Đường Phong dẫn một đám người nhanh như điện chớp, cấp tốc tiến đến cửa vào Linh Mạch Chi Địa. Không đến hai ngày mọi người đã đến nơi.

Kêu những người khác cảnh giới xung quanh, một mình Đường Phong bắt đầu bố trí trận pháp.

Mười ngày nhốt mình trong phòng, Đường Phong không làm gì cả mà chỉ nghiên cứu trận pháp Hắc Vân, chính là đại trận phòng ngự của Dược Thần Tông Chu Bàng.

Uy lực của trận pháp này Đường Phong đã tự mình lĩnh giáo, dùng tay của Thiên Cơ Tử bố trí Hắc Vân trận pháp thì ngay cả linh thú hóa hình Thất giai cũng có thể bị vây khốn đến chết. Mặc dù hiện tại Đường Phong vẫn chưa hiểu rõ trận pháp này lắm, nhưng nói thế nào cũng từng học qua hai tháng, bố trí Hắc Vân đại trận mặc dù không bằng Thiên Cơ Tử tự tay bố trí, uy lực cũng không thể khinh thường.

Hai mươi bảy khối trung phẩm linh thạch, ba khối một tổ, tổng cộng phân thành chín tổ, dùng một loại phương thức huyền diệu sắp xếp bố trí, Đường Phong vô cùng chú ý cẩn thận, chỉ sợ xuất hiện sai lầm nào đó, trọn vẹn bố trí một ngày một đêm, Hắc Vân trận pháp mới bố trí xong. Linh khí ẩn chứa trong hai mươi bảy khối linh thạch trung phẩm tương tác lẫn nhau, nhưng ở bên ngoài lại không hề phát giác ra, một khi có người bước vào bên trong trận pháp, Hắc Vân đại trận sẽ chủ động mở ra, đến lúc đó, người vào trận sẽ bị cướp đi thị giác thính giác, chìm vào trong bóng tối vô tận.

Hắc Vân trận pháp dưới sự bố trí của Dược Thần Tông Chu Bàng, là lấy hai mươi bảy khối linh thạch cao cấp bố trí làm ngọn nguồn năng lượng. Số lượng linh thạch cao cấp trong tay Đường Phong mặc dù cũng có một ít, nhưng còn xa mới đạt đến con số này. Bất đắc dĩ, đành phải lấy linh thạch trung cấp thay thế.

Vậy là đủ rồi, Hắc Vân trận pháp do Đường Phong bố trí chỉ lớn bằng một phần mười trận pháp của Thiên Cơ Tử, năng lượng ẩn chứa trong hai mươi bảy khối linh thạch trung cấp hoàn toàn có thể cung ứng được.

Vì kế hoạch mai phục lần này, Đường Phong có thể xem như lấy hết vốn liếng này!

Số lượng này ngoại trừ một số đại gia tộc có thể lấy được, cũng chỉ có Đường Phong mới có thể lấy được.

Trận pháp vừa được bố trí không bao lâu, Đường Đỉnh Thiên liền dẫn Cao thủ Linh giai của các đại gia tộc chạy đến.

Đủ mười lăm người! Hai vị Linh giai của Lý gia và Trang gia trước đó đã bị thương ở Chung Linh cốc, lúc này thần sắc thoạt nhìn có chút không tốt lắm, nhưng cũng không có gì trở ngại.

Tính cả Linh giai Đường Phong mang từ thế tục đến và Diệp Dĩ Khô, Linh giai hội tụ ở đây đạt đến hai mươi ba người! Cộng thêm hai thanh Thần binh.

Đội hình hùng hậu như vậy cho dù trong Linh Mạch Chi Địa cũng hiếm khi gặp, sau khi hai bên gặp mặt, cao thủ của các đại gia tộc không khỏi líu lưỡi không thôi.

Bọn họ vốn cho rằng hai Đại Sát Thần là Cao thủ Linh giai cất giấu của Đường Gia Bảo, nhưng hiện tại xem ra, số lượng Cao thủ Linh giai mà Đường Gia Bảo có được không chỉ có mấy người kia.

Ba cô nương như hoa như ngọc, người nào nhìn qua cũng đều chưa quá hai mươi lăm tuổi vậy mà cũng là cảnh giới Linh giai, còn có một Linh giai thoạt nhìn rất bình thường, nhưng đứng ở đó lại giống như một thanh lợi kiếm ở trong vỏ, kiếm khí toàn thân bức người.

Từ lúc nào Đường gia lại có nhiều cao thủ như vậy chứ? Trang Chính Kiền và Bố Trường Thiên lặng lẽ đếm, không khỏi đưa mắt nhìn nhau, bọn họ phát hiện số lượng Cao thủ Linh giai của Đường gia đã đạt đến con số khủng bố: Mười người! Con số này hoàn toàn có thể sánh ngang với hai nhà Trang gia Bố gia, nếu tính thêm uy lực của hai thanh thần binh, tổng thể thực lực của Đường gia hiện giờ đã vượt qua hai nhà Bố Trang.

Bỏ qua sự chấn động này, Cao thủ Linh giai của các đại gia tộc đến đây vẫn chưa rõ tại sao Đường Đỉnh Thiên lại tụ tập mọi người ở chỗ này.

Đến bây giờ, Đường Đỉnh Thiên cũng không cần phải giấu diếm, sau khi nói kế hoạch mai phục cho mọi người, tất cả đều ngạc nhiên kinh hãi.

Mặc dù nói nơi này có hai mươi ba vị Linh giai, bất luận là số lượng hay thực lực đều đủ khiến người ta sợ hãi thán phục, nhưng đó cũng là nói tương đối. Nếu so sánh với con quái vật khổng lồ Huyết Vụ Thành, hai mươi ba Linh giai thật sự không coi là nhiều.

- Đường Đỉnh Thiên, ngươi dẫn lão phu đến đây để đưa ta vào chỗ chết sao?

Trang Chính Kiền giận dữ nói:

- Ngươi cũng không phải không biết số lượng Linh giai của Huyết Vụ Thành, đây không phải cầm trứng gà đi đập hòn đá sao?

Bố Trường Thiên cũng nói:

- Quá liều lĩnh, tiếc cho ngươi cũng là Cao thủ Linh giai, lại có thể nghĩ ra chủ ý cùi bắp này, vậy mà Đường Ngạo, Đường Duệ cũng không ngăn cản, hai người này đúng là hồ đồ rồi?

Lại có thêm một vị Linh giai họ Hoàng đứng dậy, hừ lạnh một tiếng nói:

- Nếu lần này muốn mai phục cao thủ của Huyết Vụ Thành, xin thứ cho lão phu không phụng bồi được, cho dù lão phu bị đất vùi một nửa cổ, cũng sẽ không liều lĩnh đi chọc vào lưỡi đao của người khác! Cáo từ!

Hắn vừa nói vừa muốn rời khỏi, phản ứng của những người khác phần lớn cũng như vậy, tất cả đều căm phẫn chỉ hận không thể nện cho Đường Đỉnh Thiên một chùy.

Tiếu thúc âm trầm nói:

- Đúng là càng già gan càng nhỏ. Còn chưa gặp địch nhân đã muốn rút lui, như vậy mà cũng xứng với thân phận Cao thủ Linh giai sao?

Lão giả họ Hoàng mạnh mẽ xoay người, khí thế trên người bùng phát, lạnh lùng nhìn Thang Phi Tiếu nói:

- Ngươi nói cái gì?

- Ta nói cái gì chẳng lẽ ngươi không nghe thấy sao?

Thang Phi Tiếu vốn cũng không phải loại lương thiện, làm gì quan tâm đến uy hiếp của người khác.

Trong không khí nồng nặc mùi thuốc súng, rất có dấu hiệu một lời không hợp sẽ vung tay chiến đấu.

Mặc dù Đường Phong cũng có chút xem thường lá gan của những người này, nhưng nghĩ lại, nếu mình bị người khác mơ hồ dẫn đến đây, lại không biết sắp đặt sau đó, sợ rằng phản ứng cũng không khác gì.

Nghĩ tới đây, hắn vội vàng lách người, chắn trước mặt vị lão giả họ Hoàng, ôm quyền nói:

- Tiền bối bớt giận. Chính vì cân nhắc đến phản ứng của các vị, cho nên trước khi đến đây mới không nói chân tướng sự việc cho các vị biết.

- Hừ! Lá gan của Đường gia các ngươi không nhỏ, đây rõ ràng là hãm hại lừa gạt, nếu đám người chúng ta đụng độ với người của Huyết Vụ Thành thì có thể còn mấy người sống sót trở về? Đến lúc đó, Đường Gia Bảo chính là tội nhân của Linh Mạch Chi Địa! Ngươi đảm đương được trách nhiệm này không?

- Đừng chụp mũ cho người khác như vậy, ngươi đánh không lại người của Huyết Vụ Thành là vì tài nghệ không bằng người, liên quan gì đến lão tử!

Thang Phi Tiếu đối chọi gay gắt.

Đường Phong hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn, Tiếu thúc giận dữ hừ mũi, quay đầu không nói nữa.

- Không cần nhiều lời, kế hoạch mai phục lần này, Đường gia các ngươi muốn thử thì cứ ở lại, chúng ta không phụng bồi.

Lão giả họ Hoàng xem dáng vẻ như quyết tâm muốn đi.

Đường Phong mỉm cười nói:

- Nếu thật sự là kế hoạch không hề nắm chắc, các vị cảm thấy Đường gia ta sẽ tụ tập tất cả cao thủ đến đây sao? Nếu trận chiến này thất bại, luận về tổn thất, Đường gia ta đương nhiên sẽ tổn thảm trọng hơn bất cứ nhà nào khác.

Nghe xong những lời này, những cao thủ Linh giai đang ôm ý định tranh thủ rời đi chợt dừng cước bộ. Bọn họ cẩn thận ngẫm lại cũng thấy có đạo lý. Số lượng cao thủ của Đường gia ở đây nhiều hơn bất cứ nhà nào khác, nếu như không nắm chắc, làm sao lại để cho người nhà mình đi tìm cái chết?

Trang Chính Kiền nhìn Đường Phong nói:

- Đường công tử, rốt cuộc là kế hoạch như thế nào, có thể khiến chúng ta mai phục được phần đông cao thủ Huyết Vụ Thành không?

Đường Phong lắc đầu nói:

- Không thể nói. Nếu các vị tin tưởng tại hạ, xin cứ lưu lại quan sát, ta cam đoan sẽ không khiến các ngươi thất vọng.

Lão giả họ Hoàng phất tay áo nói:

- Cái này không nói, cái kia cũng không nói, ngươi kêu ta làm thế nào tin được ngươi đây? Không nói linh tinh nữa, lão phu sẽ không lấy tính mạng ra trêu đùa với ngươi. Cáo từ!

- Vị tiền bối này, nếu nhớ không lầm khi ở Chung Linh cốc, ta đã cứu ngươi một mạng đúng không?

Câu nói của Đường Phong khiến lão giả họ Hoàng phải dừng bước lại.

Quay đầu lại, sắc mặt lão gia hỏa bất thiện nói:

- Ngươi muốn như thế nào?

Đường Phong cười hắc hắc nói:

- Lưu lại, coi như trả vãn bối cái nợ ân tình!

Lão giả họ Hoàng tức giận đến mức râu ria run rẩy, cưỡng ép báo ân đến nước này, thật sự vô sỉ tới cực điểm, nhưng hắn cũng không thể phản bác lại được, khi ở Chung Linh cốc hắn xác thực được Đường Phong nhắc nhở, mới né tránh được một kích trí mạng.

- Được! Lão phu hôm nay sẽ giao cái mạng già này cho Đường công tử. Sau chuyện này, ta và ngươi không nợ gì nhau, đừng có nhắc lại ân cứu mạng ở Chung Linh cốc!

Lão giả họ Hoàng sắc mặt khó coi nói.

- Một lời đã định.

Đường Phong cũng cười khổ không thôi, nếu không vì trận pháp quá mức cơ mật, hắn cũng sẽ không giấu diếm làm gì. Hiện tại giống như mình đang cầu bọn họ ở lại, thật tình không biết nếu bọn họ lưu lại, có thể vì gia tộc mình, có thể vì Linh Mạch Chi Địa mà dành được vinh dự lớn lao hay không.

Nếu không phải người bên mình quá ít, Đường Phong làm sao tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nói hết cả lời hay lời xấu?

Lão giả họ Hoàng không đi, những người khác cũng ngại bỏ đi. Rất nhiều người trong bọn họ đều chịu ơn cứu mạng của Đường Phong, nếu Đường Phong lấy cớ này giữ bọn họ lại, bọn họ cũng không dám đi.

Mặc dù tất cả đều lưu lại, nhưng làm thế nào có thể mai phục được cao thủ Huyết Vụ Thành, trong lòng mọi người thật sự không nắm chắc.

Cửa vào xác thực chỉ có một, nhưng ở nơi trống trải như vậy, làm sao có thể mai phục được? Chỉ có đám người Đường gia vẫn giữ sắc mặt bình thường, mài đao soàn soạt, chuẩn bị cho đại chiến sắp đến.

Ngoại trừ Chu Tiểu Điệp có vẻ lo lắng, khẩn trương, dù sao đây cũng là lần thực chiến đầu tiên từ khi nàng tu luyện, hơn nữa địch nhân đối mặt thấp nhất cũng là cảnh giới Thiên giai.

- Bắn, bắn chết bọn chúng cho ta là được.

Đường Phong dặn dò:

- Dùng ám khí chi pháp ngươi học được, không ngừng bắn ra, bắn chết được kẻ nào thì bắn.

- Nhưng mà sư phụ… Ta chỉ có vài chục thanh phi đao.

Chu Tiểu Điệp sờ chiếc túi bên hông đáp.

Đường Phong vỗ đầu, ảo não không thôi, hắn bận rộn việc này việc kia, cuối cùng lại quên mất chuyện này. Vì mình có Không Gian Mị Ảnh, tất cả ám khí đều vứt bên trong, muốn dùng cái nào thì lấy ra, nhưng Chu Tiểu Điệp thì không có, nàng chỉ có thể mang theo người một số ám khí, số lượng không thể quá nhiều, mang nhiều sẽ ảnh hưởng đến thân pháp và tốc độ.

- Quay lại kêu Lại sư mẫu khâu cho ngươi một cái túi lớn, đựng ám khí trang điểm.

Đường Phong vỗ vỗ đầu Chu Tiểu Điệp.

- Được.

Chu Tiểu Điệp vui vẻ chạy đi tìm Lại tỷ.

Mọi người đợi ở lối vào Linh mạch chi địa ba ngày, trong ba ngày qua này cửa vào hoàn toàn yên lặng, mọi người ẩn nấp mai phục trong một cái hố bên ngoài ba dặm.

Địch nhân chậm chạp không hiện thân, làm mọi người vừa khẩn trương lại vừa không biết làm thế nào.

Đường Đỉnh Thiên lén lút đi đến bên cạnh Đường Phong hỏi:

- Phong nhi, tin tức có chuẩn xác không? Cách thời gian con nói đã một ngày rồi, tại sao vẫn chưa tới?

- Chờ một chút.

Đường Phong vẫn tỏ ra bình tĩnh, trong trí nhớ của Ảnh tử xác thực nói nửa tháng sau cao thủ Huyết Vụ Thành sẽ đến đây, nhưng không ai có thể chắc chắn trên đường đi bọn chúng có gặp phải chuyện gì khác hay không, làm chậm trễ hành trình.

Đợi ba ngày không thấy bóng người, người Đường Phong mang đến vẫn tràn đầy tin tưởng với hắn, không hề câu oán hận mà tiếp tục mai phục, ngược lại Cao thủ Linh giai của các đại gia tộc lại tỏ ra có chút không kiên nhẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.