Đường Phong đánh một kiếm ra, Ngũ Triêu Dương né tránh không kịp, đành phải rút binh khí tùy thân ra đón đỡ, hai cổ kiếm phong thuộc về Linh giai trung phẩm bạo phát ra, bằng mắt thường cũng có thể thấy được chấn động đang lan ra bốn phía, cả vùng đất đầy bụi đất, cả thiên địa giống như đang lắc lư.
- Ngươi cho rằng có được cảnh giới Linh giai trung phẩm thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Thiên hạ to lớn, không phải đôi mắt của một người là có thể thấy rõ. Ở địa phương ngoài kia, có rất nhiều người mà ngươi chưa biết, có nhiều chuyện mà ngươi không biết! Thực lực mạnh hơn ngươi, người trong thiên hạ mạnh hơn ngươi nhiều vô số kể. Ngươi có thể dùng sức một mình bảo vệ cả thiên địa này, không cho người khác nhúng chàm sao?
- Tiểu tử, nếu ngươi không dừng tay Ngũ mỗ sẽ đánh trả! Thiên Thánh Cung cần phiến Linh Mạch Chi Địa này không phải vì mình, chỉ cần ngươi dừng tay, chắp tay nhường cho Ngũ mỗ, Ngũ mỗ sẽ không chuyện phát sinh lần này bẩm báo cho cung chủ, thậm chí tiến cử ngươi gia nhập Thiên Thánh Cung, dùng tư chất cùng thực lực của ngươi, nhất định nhiều sẽ có đất dụng võ.
Đường Phong cười cười, trường kiếm trên tay đình chỉ tấn công:
- Ngũ tiên sinh, đạo lý lớn của ngươi ta không hiểu. Mặc kệ Thiên Thánh Cung của ngươi làm gì, làm việc vì ai, ta chỉ biết, ai dám động đến đồ của ta, ta muốn mạng của hắn!
Ngũ Triêu Dương thở dài một tiếng:
- Gian ngoan mất linh!
- Ngũ tiên sinh coi chừng!
Đường Phong đem trường kiếm trên tay chỉ lên trời, linh khí chung quanh bắt đầu chuyển động.
- Trước đây ngươi đánh chết hơn mười đệ tử Bạch Đế thành, ta muốn lấy mạng của ngươi để làm công đạo cho họ.
Ngũ Triêu Dương cười nói:
- Ngươi không có khả năng giết ta!
- Thử liền biết!
Đường Phong huy động trường kiếm trên tay, kiếm thế không dày đặc, thậm chí có thể nói rất chậm chạp, nhưng khi phóng thích kiếm chiêu, sắc mặt Ngũ Triêu Dương ngưng trọng, hắn có cảm giác như đang tắm trong gió xuân.
Cảm giác này còn chưa hết, kiếm chiêu của Đường Phong lại biến đổi, lần này kiếm thế của hắn mang lại như mặt trời chói chang.
Lông mày Ngũ Triêu Dương nhíu lại, hắn nhớ lại trước đây bọn người Dương Xuân của Bạch Đế thành đã liên thủ triển khai Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm Trận, một bộ kiếm pháp được phân thành bốn phần, tựa hồ giống với kiếm thế mà người trẻ tuổi này sử dụng, chỉ có điều hiệu quả hoàn toàn bất đồng với bốn người thi triển, một người thi triển, cảm giác càng thêm chặt chẽ, càng thêm liền mạch.
Sau khi cảm giác như mặt trời chói chang biến mất, trước mặt có một làn gió thu thoải mái thổi đến, lại cho người ta vui vẻ thoải mái, ngay sau đó, không khí chung quanh bỗng nhiên lạnh lẽo, một cơn gió mang theo băng tuyết thổi tới trước mặt.
- Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm Trận?
Sắc mặt Ngũ Triêu Dương hoảng sợ, trước đây khi hắn ở bên ngoài không ít lần quan sát kiếm trận này, tự nhiên biết rõ chỗ kỳ diệu của nó, đã từng cẩn thận suy diễn một lần, lại phát hiện dù dùng thực lực bây giờ của mình, cũng không thể phát huy ra uy lực của bộ kiếm trận này, không phải vì thực lực không đủ, mà là thuộc tính linh khí của bản thân không phù hợp với thuộc tính linh khí của kiếm trận.
Thuộc tính linh khí không phù hợp với kiếm trận, dù có thể thi triển kiếm pháp, cũng không thể phát huy ra uy lực của nó.
Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm Trận, muốn thi triển ra phải có bốn thuộc tính linh khí bất đồng mới được, đây là chuyện không thể do một người làm được. Trước đây Ngũ Triêu Dương cũng cho là như vậy, nhưng hiện tại Đường Phong dù sức một người thi triển ra Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm Trận, đã làm cho hắn chấn động!
Người này có thể khu động bốn cỗ thuộc tính linh khí bất đồng? Vậy lực lượng cương tâm của hắn có bao nhiêu loại thuộc tính?
- Ngũ tiên sinh hảo nhãn lực!
Đường Phong biết rõ bộ kiếm trận này không thể nào gạt được dò xét của Ngũ Triêu Dương, trên tay không nhanh không chậm thi triển Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm Trận.
- Ngươi giết đệ tử Bạch Đế thành, ta sẽ dùng võ điển của Bạch Đế thành giết ngươi báo thù cho họ!
Đây cũng là lần đầu tiên Đường Phong thi triển Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm Trận! Lực lượng cương tâm của hắn chỉ có hai chủng thuộc tính Băng Hỏa, ở bên ngoài chỉ có thể xuất ra hai chủng kiếm pháp. Nhưng đây là Bạch Đế Bí Cảnh, Đường Phong có Bạch Đế Ấn, có thể tùy ý điều động linh khí trong Bạch Đế Bí Cảnh, dù không có lực lượng cương tâm tương ứng, hắn cũng có thể thi triển ra Xuân kiếm và Thu kiếm.
Tứ Quý Chi Lực gia thân, Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm Trận rốt cục cũng xuất hiện trên thế gian mà không cần bốn người liên thủ. Đáng tiếc, người nhìn thấy chuyện này chỉ có một mình Ngũ Triêu Dương mà thôi.
Kiềm hãm sóng to gió lớn trong lòng, Ngũ Triêu Dương lập tức minh bạch, nếu không nhanh chóng giải quyết tên tiểu tử trước mặt này, chỉ sợ mình sẽ gặp đại phiền toái.
Vừa rồi hắn có thể tràn đầy tự tin nói Đường Phong không có khả năng giết hắn, vì hắn và Đường Phong đều là Linh giai trung phẩm, cảnh giới tương đương, đối phương lại tuổi trẻ khí thịnh, chỉ sợ không thể phát huy hết uy lực của cảnh giới Linh giai trung phẩm.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Đường Phong thi triển Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm Trận toàn vẹn, Ngũ Triêu Dương biết thắng lợi đã nghiêng về một phía.
Nâng một chân lên, mạnh mẽ đạp một cái xuống đất, dưới một đạp này, mặt đất xuất hiện một khe hỡ rộng một trượng, một cổ cương khí xen lẫn những tiếng nổ cực lớn, đang tiến về phía Đường Phong.
Đối mặt với khí lãng trước mặt, Đường Phong không tránh không né, nếu né tránh, vậy thì trúng kế của đối phương, tất cả những gì diễn ra trước mặt cho thấy Ngũ Triêu Dương muốn thu hồi quyền chủ động, cho nên mới dùng một chiêu này.
Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm Trận vẫn chầm chậm chuyển động, dùng tâm thể nghiệm tinh túy trong bộ kiếm pháp này, Tứ Quý Chi Lực không ngừng giao thoa với nhau, đem cổ khí lãng đang vọt tới trước mặt chấn náy bấy.
Một kích không thành, Ngũ Triêu Dương run tay đánh ra vài đạo kiếm quang, đánh về phía các đại huyệt trên người Đường Phong. Đường Phong như ảnh tùy hình, tùy ý để kiếm quang đánh lên người, còn chưa đợi Ngũ Triêu Dương kịp vui mừng, hắn đã phát hiện trên thân thể Đường Phong không hề có dấu vết bị thương.
Trên người tiểu tử này có bảo bối sao? Tâm tình Ngũ Triêu Dương rớt xuống vực sâu, mình vừa đánh ra kiếm quang thuộc về Linh giai trung phẩm, đánh vào người hắn chẳng khác có việc gì, trừ khi hắn mặc áo giáp bảo hộ trên người, chỉ có vậy mới có thể giải thích tất cả.
Nhoáng một cái, Ngũ Triêu Dương phát hiện Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm Trận của Đường Phong đã thi triển mượt mà hơn nhiều, đã không còn cảm giác không lưu loát như vừa rồi, hơn nữa kiếm chiêu liên miên không dứt càng ngày càng thông thuận.
Tứ Quý Chi Lực bao vây làm hắn có cảm giác không thoải mái, không chỉ như thế, hắn phát hiện động tác Đường Phong càng lúc càng nhanh.
Cũng không phải động tác Đường Phong biến nhanh, Đường Phong vẫn dùng tốc độ như ban đầu để thi triển Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm Trận, nhưng khi Tứ Quý Chi Lực bao trùm Ngũ Triêu Dương, phản ứng của hắn bị chậm hơn rất nhiều. Thuyền nát cũng còn ba cân đinh, huống chi Ngũ Triêu Dương là Linh giai trung phẩm cao thủ, phát hiện không ổn liền không dám chậm trễ, lập tức bộc phát ra toàn bộ thực lực của mình.
Một thân lôi quang bao trùm, tiếng bùm bùm vang lên, Đường Phong có cảm giác kiếm trận sẽ bị phá vỡ, cho nên vội vàng triển khai thế công, rất vất vả mới thu hồi lại cục diện.
Lực lượng cương tâm của Ngũ Triêu Dương là Lôi hệ! Sau khi vận dụng lực lượng cương tâm, sức chiến đấu Ngũ Triêu Dương tăng lên, vũ khí cũng có lôi quang bao quanh, kiếm chiêu vung lên, trong phương viên vài dặm lập tức lóe lên lôi quang.
- Trách không được Lôi Tẩu lại bị các ngươi đuổi giết, nguyên lai là do Ngũ tiên sinh nhìn trúng nội đan của hắn.
Đường Phong bừng tỉnh đại ngộ, Lôi Tẩu là linh thú có thuộc tính Lôi hệ, Ngũ Triêu Dương cũng có lực lượng cương tâm Lôi hệ, nhìn thấy một đầu linh thú Thất giai Lôi hệ, cho nên không thể nào bỏ qua.
Khi đó bản thân hắn có việc quan trọng cần làm, cho nên mới phái ba người của mình đuổi giết Lôi Tẩu, muốn lấy nội đan của hắn.
Nội đan của linh thú thất giai, dù là trực tiếp phục dụng, đối với thực lực của Ngũ Triêu Dương cũng tăng lên không nhỏ, nếu có thể luyện chế thành đan dược, tác dụng tăng lên sẽ lớn hơn.
Nghe Đường Phong nói, Ngũ Triêu Dương biến sắc:
- Tiểu tử ngươi nhìn thấy con linh thú kia?
Đường Phong cười ha hả nói:
- Hắn là bằng hữu của ta.
Sắc mặt Ngũ Triêu Dương tái nhợt, lời của Đường Phong không nhiều, nhưng hắn cũng có thể nghĩ ra hạ tràng của ba tên do mình phái ra là gì. Bây giờ Đường Phong có thể cân sức ngang tài với hắn, muốn đối phó ba tên Linh giai hạ phẩm rất dễ dàng.
- Người nào dám làm kẻ địch của Thiên Thánh Cung, chết!
Ngũ Triêu Dương đã động chân hỏa, thời điểm hắn xuất cung mang theo bảy Linh giai, hôm nay chỉ còn mình hắn, nếu lúc trở về tay không hắn không cách nào bàn giao với đám cao tầng, nếu có thể giết chết tiểu tử này, đoạt được Linh Mạch Chi Địa này mới có thể gỡ được tội trạng.
Có hai đạo thân ảnh trong phạm vi mười dặm quần lấy nhau, tốc độ rất nhanh, căn bản không thể nhìn rõ là ai với ai.
Nhưng lôi quang toàn thân Ngũ Triêu Dương đại phát, bên cạnh Đường Phong không ngừng lóe lên hào quang bất đồng, đó là màu của Tứ Quý Chi Lực, rất dễ dàng phân biệt. Khi thì lôi quang ngăn chặn Tứ Quý Chi Lực, khi thì Tứ Quý Chi Lực ngăn chặn lôi quang, tràng diện nóng bỏng cực điểm, trong thời gian ngắn hai người không ai làm gì được ai.
Không chỉ có như thế, sau khi Ngũ Triêu Dương vận dụng lực lượng cương tâm, Đường Phong thậm chí có một lần bị áp chế.
Tu vi Linh giai trung phẩm của Đường Phong dù sao không phải do hắn tu luyện mà có, mà là sử dụng Tá Thi Hoàn Hồn mà có được, đây là tạm thời có được, dù có thể phát huy thực lực Linh giai trung phẩm, không thể nào lão luyện như Ngũ Triêu Dương.
Nếu hắn không có Bạch Đế Ấn, có thể thi triển ra Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm Trận, nếu không tình huống bây giờ Đường Phong sẽ không phải là đối thủ của Ngũ Triêu Dương.
Nhưng theo thời gian qua đi, Đường Phong càng ngày càng thấu triệt đối với Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm Trận, thủ pháp, kiếm chiêu càng ngày càng thuần thục, tràng diện từ từ chuyển biến.
Ngũ Triêu Dương kinh hãi phát hiện, dù mình đã bộc phát toàn bộ thực lực, nhưng vẫn không cách nào theo kịp tốc độ của Đường Phong.
Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm Trận, huyền bí lớn nhất không phải đả thương giết người, mà là làm cho người ta thân hãm trong Tứ Quý Chi Lực, cảm thụ tuế nguyệt luân chuyển, Tứ Quý Luân Hồi.
Bị Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm Trận bao trùm, sinh mệnh lực sẽ bị Tứ Quý Chi Lực giao thoa không ngừng trôi đi, không bao lâu như đã qua trăm năm.
Từ khi chiến đấu đến giờ, mũi kiếm của Đường Phong chưa bao giờ lưu lại vết thương trên người Ngũ Triêu Dương, nhưng Ngũ Triêu Dương càng ngày không thể khống chế thân thể của mình, động tác dần dần cứng ngắc, giống như một lão nhân gần đất xa trời.
Hai đạo bóng đen quần nhau, Tứ Quý Chi Lực triệt để áp chế lôi quang, lôi quang của Ngũ Triêu Dương phát ra những đạo hào quang cuối cùng.
Lại qua thời gian một nén nhang, đạo lôi quang ít ỏi này đột nhiên dập tắt.
Đường Phong vừa thu trường kiếm lại, đứng nguyên tại chỗ, nhìn về phía Ngũ Triêu Dương đứng trước mặt.
Ngũ Triêu Dương vào giờ phút này, vẫn còn dung mạo như trước kia sao? Hiện tại đầu hắn đầy muối tiêu, trên mặt nếp nhăn rậm rạp, thân gầy như củi, tay nắm trường kiếm khô héo vô cùng. Giống như một bức tượng, đây rõ ràng là một lão nhân tuổi già sức yếu.
Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm Trận, giết người trong vô hình. Không có bất kỳ tổn thương nào, chỉ giao thủ trong thời gian ngắn mà như đã trải qua vô số tuế nguyệt luân chuyển, đưa tính mạng của đối thủ đi đến tận cùng.
- Ta thua!
Thời điểm Ngũ Triêu Dương nói ra lời này cũng phải thở ra một ngụm, trận chiến đấu vừa rồi đã làm cho hắn hao hết cương khí, hiện giờ thân thể của hắn không còn bất cứ khí lực nào.
- Hảo kiếm pháp! Hảo kiếm trận!
- Quá khen!
Đường Phong nhàn nhạt đáp lại một câu, kỳ thật nếu hắn muốn đã có thể nhanh chóng giết chết Ngũ Triêu Dương, hắn chỉ cần vận dụng âm hồn cường đại nhất trong cương tâm, đem thực lực của mình tăng lên mức Linh giai thượng phẩm, lại phối hợp với Vô Cấp Kinh Mang Kiếm, Đường Phong chắc chắn Ngũ Triêu Dương không có khả năng tiếp được một kiếm này.
Nhưng vì muốn đòi lại công đạo cho các đệ tử Bạch Đế thành, cho nên hắn muốn dùng Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm Trận.
Đi về phía trước, đem Độc Ảnh kiếm đặt lên cổ Ngũ Triêu Dương, Đường Phong cúi đầu nhìn hắn hỏi:
Đường Phong cũng không do dự, một kiếm cho hắn thống khoái. Dù mình không giết hắn, Ngũ Triêu Dương cũng sống không được bao lâu.
Thò tay đem hồn phách của Ngũ Triêu Dương ngưng luyện, phóng nhãn nhìn quanh, trong phương viên hơn mười dặm hoang tàn, vừa rồi Tứ Nương dùng kiếm linh gia thân đã đốt nơi này, lại thêm mình và Ngũ Triêu Dương chiến đấu một trận lòng trời lỡ đất.
Đem ngũ đem thi thể Ngũ Triêu Dương thu vào Mị Ảnh không gian, Đường Phong quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Tứ Nương ôm tiểu Manh Manh, từng bước đi về phía mình.
- Phong thúc thúc, Phong thúc thúc.
Tiểu Manh Manh từ xa hô lên, thân thể từ trong ngực Tứ Nương chạy tới, chạy đến bên người Đường Phong.