Vô Thường

Chương 851: Thu phục râu cá trê



- Đây là thứ gì? Tại sao lại có loại vật này chứ! Khi còn sống lão phu cũng là cao thủ Linh giai thượng phẩm a.

Khi đang nói chuyện, bích lục hỏa diễm trên người râu cá trê càng ngày càng nhiều, không ngừng thiêu đốt, lực lượng tinh hồn đang mất đi từng chút, thần sắc râu cá trê cũng uể oải không ít, động tác đã chậm hơn rất nhiều, làm cho Đường Phong muốn đối phó hắn càng ngày càng dễ dàng.

- Tha mạng, tha mạng! Đại thiếu tha mạng a.

Mắt thấy không cách nào chiến thắng Đường Phong, thậm chí có khả năng sẽ bị bích lục hỏa diễm thiêu đốt đến hồn phi phách tán, lúc này râu cá trê mở miệng cầu xin tha thứ, không hề có phong phạm của cao thủ Linh giai thượng phẩm chút nào.

Hắn đã chết một lần, hiện tại hắn không muốn chết thêm lần thứ hai, nếu lúc này chết đi thì đến cặn bã cũng không còn.

- Tiểu nhân hèn hạ, lưu ngươi làm gì?

Đường Phong không bị râu cá trê ảnh hưởng, một kiếm lại một kiếm, không nhanh không chậm chém xuống.

- Đại thiếu tha mạng, lão phu sai rồi, lão phu không nên khởi lên tà niệm đối với đại thiếu, đại thiếu đại nhân đại lượng, không nên chấp nhất với tiểu nhân.

Giọng nói của râu cá trê thê lương, làm cho người nghe cảm thấy rất thương tâm, làm người ta muốn rơi lệ, tuy đau khổ chống đỡ, những mỗi bộ vị trên thân thể của hắn đều bị Độc Ảnh kiếm chém trúng, bích lục hỏa diễm đang nhen nhóm.

- Miệng lưỡi trơn tru, thay đổi thất thường, càng không thể lưu ngươi lại được!

Đường Phong ra tay càng ngày càng hung ác.

- Đại thiếu làm ơn tha cho ta, chỉ cần tha mạng cho ta, sau này ta nhất định sẽ là thiên lôi sai đâu đánh đó, nói gì thì nói ta cũng là Linh giai thượng phẩm, nếu không phải đại thiếu có thể khắc chế ta, ít nhiều gì ta cũng có tác dụng, ta có thể giúp ngươi đánh nhau, ta còn biết rất nhiều kỳ văn bí mật, đại thiếu, xin hãy thủ hạ lưu tình.

Thế kiếm của Đường Phong chậm lại một chút, trên miệng nói:

- Nói nghe một chút!

Đây gọi là sống lâu thì thành tinh, râu cá trê là cao thủ hàng đầu của ngàn năm trước, cho nên biết được một số tin tức mà người thường không biết là đương nhiên, tuy hiện tại Đường Phong muốn tiêu diệt hắn, nhưng hắn thật sự có giá trị lợi dụng, cho nên Đường Phong mới lưu lại cho hắn một mạng, dù sao hắn cũng bị mình khắc chế gắt gao, cũng không sợ hắn làm ra sóng gió gì.

Râu cá trê vừa trốn tránh công kích của Đường Phong, vừa dập tắt hỏa diễm trên người, trong đầu cấp tốc tra tìm trong trí nhớ khi còn sống, có thể vì thời gian quá lâu, trong nhất thời không thể nghĩ ra tin tức gì hữu dụng, hắn gấp đến độ dậm chân, trong lúc bối rối, sắc mặt râu cá trê lại vui vẻ, mở miệng nói:

- Ta biết rõ nơi hạ lạc của một thanh Thần binh!

- Chuyện này là thật?

Đường Phong lập tức ngừng tay, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn râu cá trê.

- Tuyệt đối là thật!

Râu cá trê thấy Đường Phong không tiếp tục công kích mình, biểu hiện trên mặt cũng nhẹ nhõm không ít, dùng khí lực toàn thân, thật vất vả mới dập tắt hỏa diễm trên người, đứng cách xa Đường Phong vài chục trượng, vẻ mặt cười lấy lòng:

- Đại thiếu, không nên động thủ lần nữa.

Đường Phong tiện tay chỉ kiếm đến trước mặt hắn, híp mắt nhìn về phía râu cá trê:

- Nói, chuôi Thần binh này tên gì?

Nếu như râu cá trê lại nói với mình là Thủy Hàn Kiếm, Viêm Nhật Kiếm hay hoặc Khấp Huyết Thương, Đường Phong tuyệt đối sẽ đánh chết hắn. Bởi vì hạ lạc của những thanh Thần binh này hắn biết rõ, lời hắn nói khẳng định là nói dối mình. Nếu chuyện này lặp lại lần nữa, nếu hắn tiếp tục xài quỷ kế, Đường Phong sẽ không tin hắn lần nào nữa.

- Ngự Thần! Thần binh duy thứ nhất không có bài danh trong Thần Binh Phổ!

Vẻ mặt râu cá trê nghiêm túc nói.

- Là sao?

Đường Phong nghi hoặc không thôi, hắn đối với các Thần binh bài danh trên Thần Binh Phổ không biết bao nhiêu tin tức, trừ những Thần binh mà hắn biết rõ ra, còn lại thì hắn chỉ nghe qua Chính Dương Đao bài danh thứ tám mà thôi.

- Hắc hắc.

Râu cá trê thấy Đường Phong có hứng thú, thần sắc hòa hoãn lại, không còn cảm giác khẩn trương như trước đó, chậm rãi nói:

- Xem ra đại thiếu cũng biết Thần Binh Phổ, nhưng không biết gì nhiều về nói, lão phu nói đúng có không?

- Hãy bớt sàm ngôn đi, nói xem Thần binh Ngự Thần này tại sao lại như vậy?

Đường Phong lạnh lùng nhìn qua hắn.

Râu cá trê vuốt chòm râu, vội vàng nói:

- Đại thiếu đã nghe qua Thần Binh Phổ, cho nên cũng biết, Thần binh bài danh thứ hai trên Thần Binh Phổ tên gọi là Khấp Huyết Thương, nhưng trên Thần Binh Phổ lại không có Thần binh xếp hạng thứ nhất!

- Tại sao lại như vậy?

Đường Phong hỏi.

- Cũng không phải đại thiếu cô văn quả lậu, trên Thần Binh Phổ không có Thần binh xếp hạng thứ nhất, mà là do không có Thần binh nào xứng đáng! Nguyên do trong đó, chính là vì thanh Thần binh Ngự Thần này.

Không ai nhìn thấy chân diện mục của Ngự Thần, không ai biết rõ nó là một thanh kiếm, một thanh đao hay một cây thương. Nhưng người đời chỉ biết nó là một thanh tuyệt thế Thần binh, kỳ nhân chế định Thần Binh Phổ năm đó cũng vô duyên nhìn thấy chân diện mục của Ngự Thần, cho nên mới không cách nào bình luận về bài danh của Ngự Thần, cho nên vị trí đệ nhất vẫn bỏ trống!

- Còn có chuyện như thế sao?

Đường Phong nghe một hồi cũng hiếu kỳ, một thanh Thần binh thần bí như vậy, uy lực của nó tuyệt đối không thể khinh thường.

- Nói như vậy, Ngự Thần cho đến bây giờ vẫn chưa có ai đạt được?

- Đại thiếu anh minh!

Râu cá trê tận lực vỗ mông ngựa.

- Hạ lạc của Ngự Thần vào ngàn năm trước ai cũng biết. Nhưng không ai có khả năng chiếm được nó, vào ngàn năm trước, nơi hạ lạc của Ngự Thần, mỗi ngày đều có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ đến đấy, ôm hi vọng chinh phục Ngự Thần trong đầu, nhưng tất cả đều thất vọng mà quay về, mà trên Ngự Thần Sơn, mỗi ngày đều có cao thủ đánh nhau, rất nhiều người chết thảm tại đó.

- Người Thiên Cốc cũng không chiếm được sao?

Đường Phong kinh ngạc hỏi, ngàn năm trước, Thiên Cốc tuyệt đối là môn phái đỉnh cấp, ngay cả thực lực của tông môn này cũng không chiếm được Ngự Thần, chỉ nghĩ đến cũng biết có bao nhiêu khó khăn trong đó.

- Đúng vậy, ba tên đồng tử Phúc Lộc Thọ đều đã thử qua, trong đó Thọ đồng tử là có hi vọng nhất chỉ đi đến được giữa sườn núi, liền bị Ngự Thần đánh xuống. Sau khi ba đồng tử Thiên Cốc thử qua, chỉ còn lại rất ít người đi thu phục Ngự Thần. Cho nên dù đã trải qua ngàn năm, nhưng lão phu có chín thành nắm chắc, thanh Ngự Thần kia vẫn không có ai phu phục được, nếu đại thiếu có hứng thú, có thể đi lên thử một lần.

- Hừ, nếu đại thiếu ta đi thử, chỉ sợ sẽ chết không có chỗ chôn, đến lúc đó ngươi liền có thể tiêu diêu khoái hoạt rồi phải không?

Đường Phong đem Độc Ảnh kiếm quét qua, chỉ về phía râu cá trê.

Sắc mặt râu cá trê biến đổi, sợ hãi nói:

- Đại thiếu bớt giận ah, lão phu tuyệt đối không có ý này, nếu lão phu nói có nửa phần giả dối thì xin thiên lôi đánh xuống, chết không yên lành.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng thề thốt của hắn, Đường Phong bĩu môi, lão thất phu này sớm đã chết từ cả ngàn năm trước, phát thề độc hắn cũng chẳng có tổn thất gì, mở miệng chuyện gì cũng nói được, loại tiểu nhân thay đổi thất thường như lão, cần quan tâm lời thế có độc hay không sao?

- Nhưng tin tức này rất thú vị.

Đường Phong gật đầu, thu hồi Độc Ảnh kiếm.

- Được rồi, xem như ngươi vẫn còn chút giá trị, hôm nay tạm thời tha cho ngươi một mạng, nhưng lão thất phu ngươi nhớ kỹ, nếu dám có dị tâm với bổn thiếu gia, ta sẽ giết không tha, ngươi cũng đã nhìn thấy thủ đoạn của bổn thiếu gia, nên biết ta nói được thì làm được.

- Không dám không dám, sau này lão phu sẽ là thiên lôi của đại thiếu sai đâu đánh đó, bảo ta đi hướng đông, ta tuyệt đối không đi hướng tây, lên núi đao xuống biển lửa tuyệt không hối hận.

Râu cá trê vội vàng tỏ ra trung tâm, ngôn từ khẩn thiết, hiên ngang lẫm liệt.

Hắn thật sự sợ năng lực khắc chế của Đường Phong.

Tán Tá Thi Hoàn Hồn đi, cương khí toàn thân đã tổn hao hơn bảy tám phần, nhưng Đường Phong không dám để lộ ra bộ dạng suy yếu của mình lúc này trước mặt râu cá trê, nếu bị hắn nhìn ra mánh khóe, chắc chắn sẽ phát sinh chuyện không hay.

Trước tiên rời khỏi Sơn Hà Đồ này rồi nói sau.

- Lão gia hỏa tới đây.

Đường Phong ngoắc ngoắc hắn, râu cá trê liền chạy tới bên người Đường Phong, cung kính nói:

- Đại thiếu có gì phân phó?

Vừa rồi hắn bị bích lục hỏa diễm đốt bị thương không nhẹ, cho nên thần sắc hiện giờ rất uể oải, chỉ sợ phải mất một thời gian tu dưỡng mới có thể khôi phục lại.

- Ngươi Thiên Cơ Ấn này có thể rời khỏi Sơn Hà Đồ, dùng nó như thế nào?

Râu cá trê vội vàng nói:

- Lão phu cũng chưa bao giờ dùng qua, nhưng nghe nói Thiên Cơ Ấn thấy rõ Thiên Cơ, cũng có thể thấy rõ nhân tâm, nếu đại thiếu không ngại lấy Thiên Cơ Ấn ra, trong lòng nghĩ muốn đi ra ngoài thử xem.

Đường Phong nhìn hai mắt của hắn, thấy rõ trong nội tâm của râu cá trê đang sợ hãi, lập tức lắc đầu, cũng không lấy Bạch Đế Ấn ra, lúc hắn mở Bạch Đế Bí Cảnh ra, chỉ dùng thần thức câu thông với Bạch Đế Ấn, trong nội tâm mặc niệm rời khỏi Sơn Hà Đồ, ngón tay nhẹ nhàng điểm về phía trước một cái.

Một vòng xoáy xuất hiện trước mặt Đường Phong, vòng xoáy này và vòng xoáy trước đây râu cá trê lừa gạt tiến vào giống hệt nhau, hư vô trống rỗng, thân thể Đường Phong chui vào trong, cả người liền biến mất trong vòng xoáy, hắn cảm thấy đầu óc choáng váng, thời điểm hồi phục tinh thần, thân thể của hắn đã xuất hiện trong đại điện trống trải.

Đúng là có thể đi ra! Đường Phong líu lưỡi không thôi, xem ra râu cá trê nói Thiên Cơ Ấn có khả năng mở ra tất cả phong ấn trên thế gian này là thật.

- Đại thiếu, đại thiếu!

Sau lưng truyền đến tiếng la của râu cá trê, Đường Phong quay đầu nhìn lại, thấy hắn đang cười lấy lòng với mình, đang không ngừng xoa tay.

- Có chuyện gì?

Đường Phong tức giận hỏi.

- Đại thiếu có thể thỏa mãn lão phu một chuyện được không?

Râu cá trê cẩn thận hỏi thăm.

- Nói đi!

Rời Sơn Hà Đồ, tâm tình Đường Phong cũng rất tốt, ít nhất không cần lo lắng bị nhốt chết trong đó.

- Ngài có thể mang lão phu ra ngoài hít thở không khí được không? Lão phu bị giam giữ ở trong này hơn một ngàn năm, nằm mơ cũng muốn thoát ra khỏi nơi quỷ quái này.

- Ngươi cũng có thể đi ra?

- Nếu là người khác chỉ sợ không được, nhưng đại thiếu ngài là ai chứ, trong tay ngài chưởng quản Thiên Cơ Ấn, chớ nói lão phu, ngài cũng có thể mang Tiểu Bạch ra khỏi Sơn Hà Đồ.

Râu cá trê vội vàng giải thích.

- A... Không có vấn đề, chờ ta trước khôi phục một phen.

Đường Phong gật đầu, đáp ứng thỉnh cầu này của hắn cũng không ảnh hưởng gì đến toàn cục, muốn cho ngựa chạy, tất nhiên phải cho ngựa ăn, tuy trước đây không có hảo tâm, thậm chí còn ra tay với mình, nhưng giá trị lợi dụng của hắn cũng rất lớn, Đường Phong cũng phải để cho hắn nếm thử chút ngon ngọt.

Vừa rồi vận dụng Tá Thi Hoàn Hồn đại chiến, cương khí trong thể nội tiêu hao gần hết, sau khi rời khỏi Sơn Hà Đồ Đường Phong mới dám khôi phục.

Lấy La Ngọc Thạch Tâm ra, khoanh chân ngồi dưới đất, Đường Phong nhắm mắt tập trung tư tưởng, vận chuyển Vô Thường Quyết khôi phục.

Không đến nửa canh giờ, tinh thần Đường Phong no đủ, mở mắt ra, nghe thấy lời tâng bốc phô thiên cái địa của râu cá trê tràn đến tới tấp:

- Đại thiếu thật là uy phong a, trên tay lại có bảo bối thần kỳ như vậy. Đây chính là La Ngọc Thạch Tâm trong truyền thuyết, không nghĩ tới đại thiếu lại có được. Đại thiếu gia ngài nên cẩn thận, không nên để ngoại nhân nhìn thấy thứ này, nếu không sẽ có rước họa vào thân.

- Ngươi cũng biết La Ngọc Thạch Tâm?

Đường Phong kinh ngạc nhìn hắn.

- Hắc, trên đời này không có kỳ trân dị bảo nào mà lão phu không biết, quên nói cho đại thiếu biết, khi lão phu còn sống yêu thích nhất chính là thu thập kỳ trân dị bảo. những bảo bối của các tông môn kia, lão phu đều muốn. . . Hắc hắc.

Nguyên lai lão thất phu này chẳng những tội ác chồng chất, lại là đạo tặc chuyên nghiệp, đáng đời khi bị người Thiên Cốc bắt tới nơi này.

- Đại thiếu, bây giờ có thể...

Đường Phong gật đầu, vận dụng Bạch Đế Ấn, trên Sơn Hà Đồ lại xuất hiện một vòng xoáy, râu cá trê nhìn thấy, thét dài một tiếng, cả người lao vào trong vòng xoáy.

Hắn lập tức chui ra, Đường Phong cảm thấy cương khí toàn thân như bị cái gì đó hấp thu, lập tức giảm bớt hai thành.

Không đợi Đường Phong kịp phản ứng, vòng xoáy trên Sơn Hà Đồ xuất hiện đầu của Bạch Ngọc Long, ngay sau đó, thân thể dài ba mươi trượng của Tiểu Bạch cũng từ trong Sơn Hà Đồ đi ra.

Đường Phong đặt mông ngã ngồi xuống đất, hắn cảm thấy đầu óc choáng váng chóng mặt, trong nháy mắt vừa rồi, cương khí của hắn thiếu chút nũa bị tiêu hoa không còn.

Một tiếng tiếng Long ngâm điếc tai vang lên, râu cá trê đang đứng trên đại sảnh trống trải, hoa chân múa tay vui sướng:

- Ha ha, lão phu đi ra, lão phu đã đi ra.

Thừa dịp này, Đường Phong vung tay lên, đem ba bộ dược thi phóng xuất ra, đứng ở bên cạnh mình, phòng ngừa vạn nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.