Vô Thường

Chương 885: Thiên niên phong vương lộ



Nhờ có ba đại nhược điểm này, tuy Đường Phong phải đối mặt với bốn Linh giai trung phẩm, nhưng chiến đấu trong thực tế lại không hung hiểm như trong tưởng tượng.

Dù nói như vậy, nhưng dù sao đây cũng là bốn Linh giai trung phẩm. Đường Phong nhờ vào hai chủng lực lượng cương tâm Băng Hỏa chống đỡ, chống đỡ sự liên thủ của giữa Vệ Đông Lâu và Tiêu Tham Trữ mà không thể thất bại, nhưng bây giờ cực kỳ nguy hiểm, rất chật vật.

Hơn trăm Linh giai cao thủ đứng xem đều hít một hơi lãnh khí, bọn họ thân là đệ tử Thiên Thánh Cung, nhưng cũng Linh giại hạ phẩm, cho nên biết rõ thực lực bốn vị hộ pháp là thế nào. Nhưng bây giờ nam nhân này lại lấy một địch bốn, dù không thể phản công, nhưng trước nhiều thế công như mưa to gió lớn như vậy mà vẫn không bị đánh bại, chỉ riêng bổn sự này đã làm cho người ta kính nể, cũng làm cho người ta cảm thấy run sợ.

Hắn tu luyện thế nào? Không ít người đang cẩn thận suy nghĩ, Thánh cung cũng có không ít thiên chi kiêu tử, tư chất hơn người, nhưng bây giờ lại so sánh với Đường Phong, chênh lệch trong đó giống như trời và đất, không thể đánh đồng. Chớ nên quên, người ta đến từ thế tục, không phải xuất thân từ Linh Mạch Chi Địa!

Sau kiếm vũ, chiêu thức của Đường Phong không ngừng biến hóa, lực lượng cương tâm Băng hệ và Hỏa hệ hoán đổi với nhau, kiếm chiêu trước đó là cực nhiệt, nhưng trong nháy mắt lại biến thành kiếm chiêu cực hàn. Loại chuyển biến đột ngột này làm cho bốn Linh giai trung phẩm cũng không chịu đựng nổi, cương khí trong cơ thể bị hai loại lực lượng cương tâm này dẫn dắt, tiêu hao nhiều hơn lúc bình thường rất nhiều, mới có thể triệt tiêu cảm giác Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên này.

Thiết quyền của Vệ Đông Lâu và kiếm chiêu của Lê Kiếm Sinh đánh đến, mới khai chiến không đến nửa chén trà nhỏ, nhưng bốn đại hộ pháp đã phải vận dụng lực lượng cương tâm của mình, lực đạo của Vệ Đông Lâu tăng vọt, kiếm của Lê Kiếm Sinh như có thần, dù chưa đến Thiên Kiếm Chi Cảnh, nhưng mỗi lần giơ tay nhấc chân lại tràn đầy phong phạm của một đời Tông Sư.

Thân thể Đường Phong quay ngược trở lại, ám khí bay vụt, ngăn kiếm thế của Lê Kiếm Sinh lại, một quyền đảo ra, đón đánh thiết quyền của Vệ Đông Lâu, cương khí hung mãnh bắn ra, làm cho chiến trường hỗn loạn vô cùng, tiếng nổ vang không dứt.

Đánh lui hai Linh giai trung phẩm, Đường Phong cũng không được hít thở một ngụm, bỗng nhiên quay người lại, đùi phải như trường tiên quét qua. Giữa không trung, Đường Phong quay đầu nhìn về phía Tô Luyến Thủy, nữ nhân này đối mặt với hắn, nhưng khi nhìn thấy hai tròng mắt quỷ dị làm cho nàng phát lạnh, song chưởng đang đánh tới cũng hơi dừng lại một chút.

- Tô cô nương, đắc tội!

Đường Phong vừa dứt lời, cước như biến thành trường tiên không chút lưu tình quét trúng vai Tô Luyến Thủy, một tiếng răng rắc vang lên, Tô Luyến Thủy như diều đứt dây bay thật xa.

Tô Luyến Thủy có thể lưu thủ với hắn, nhưng Đường Phong lại không thể!

- Ha ha! Chết cho ta!

Rốt cuộc Tiêu Tham Trữ cũng đợi được cơ hội này, nhuyễn kiếm trong tay thẳng tắp, đâm tới hậu tâm của Đường Phong.

Tránh cũng không thể tránh, luân phiên đánh lui ba Linh giai trung phẩm, đây là cực hạn của Đường Phong, hiện tại Tiêu Tham Trữ đánh lén đắc thủ, hắn cũng không thể phản kích lại.

Một kiếm đâm trúng hậu tâm Đường Phong, vẻ mặt vui sướng hưng phấn của Tiêu Tham Trữ lập tức cứng ngắc, mà biến thành kinh ngạc và khó hiểu.

Mình là Linh giai trung phẩm, vì sao khi đâm trúng đối phương lại không thể tạo thành bất cứ thương tổn nào? Nhuyễn kiếm uốn lượn trên phạm vi lớn, nhưng không thể đâm vào thân thể của đối phương, cương khí rót vào trong trường kiếm như ném đã vào biển rộng, biến mất không còn tung tích.

Sau một khắc, Tiêu Tham Trữ như phản xạ có điều kiện nhanh chóng thối lui về phía sau vài chục trượng, thân thể vừa động, Độc Ảnh kiếm của Đường Phong liền xẹt qua tàn ảnh của hắn, cắt tàn ảnh của hắn thành hai nửa!

Con mắt Đại hộ pháp híp lại! Một kiếm vừa rồi của Tiêu Tham Trữ hắn thu hết vào mắt, nhưng Đường Phong lại không chịu chút thương tổn nào. Chỉ dựa vào thân thể con người, không thể nào tiếp được một kiếm như vậy, chỉ có một cách giải thích duy nhất là trên người của hắn có bảo bối ngăn cản một kiếm này.

Linh giai trung phẩm cũng không thể phá được bảo bối phòng ngự của hắn! Con mắt Đại hộ pháp sáng lên, trong lòng nổi lên chủ ý tham lam.

Thò tay sờ vào ngực của mình, tâm tình của Đường Phong bình thản một chút, Bất Phôi Giáp! Thứ này cứu hắn không chỉ một lần. Từ khi có được nó, nó phát huy tác dụng rất lớn, còn lần này, cũng nhờ vào nó mà âm mưu của Tiêu Tham Trữ không thể thực hiện được.

- Đường Phong, ngươi đi nhanh lên, nếu ngươi không đi thì sẽ không còn kịp nữa!

Bên tai truyền tiếng âm thanh của Tô Luyến Thủy truyền âm.

Đường Phong cười cười, hắn đến Thiên Thánh Cung không phải để người ta đánh giống như chó nhà có tang mà chạy trốn, trước khi đạt được mục đích, hắn sẽ không đi. Tuy cục diện hiện tại hung hiểm, nhưng mình vẫn còn đòn sát thủ vẫn chưa vận dụng đến.

- Tiểu nhi, tiếp lão phu một kiếm!

Mặt mũi Lê Kiếm Sinh tràn đầy phẫn nộ từ trên trời giàng xuống, trường kiếm giũ ra từng đóa kiếm hoa, trong nháy mắt nhiều đóa kiếm hoa dung hợp lại với nhau, kiếm hoa lập tức biến mất, trong tầm mắt của Đường Phong chỉ còn lại một cổ kiếm ý xung thiên chói mắt, đâm thẳng vào nội tâm!

Một kiếm này, đã đạt đến Phàm Kiếm đỉnh phong, muốn hơn nó, chỉ có Thiên Kiếm mới có tư cách. Lê Kiếm Sinh người cũng như tên, vì kiếm mà sinh, dùng tâm ngự kiếm.

- Tiếp ngươi thì làm sao?

Đường Phong không lựa chọn né tránh, mà đứng nguyên tại chỗ, trên tay không còn là Độc Ảnh kiếm mà được đổi thành một thanh Thiên binh khác, chậm rãi rút ra khỏi vỏ.

- Coi chừng!

Đại hộ pháp nhịn không được hét lên một tiếng, tư thế xuất kiếm này, giống như đúc một kiếm kinh thiên lúc nãy, Đại hộ pháp cho rằng một kiếm như thế muốn thi triển ra không dễ dàng gì, nhưng không nghĩ tới, Đường Phong vẫn còn năng lực xuất ra kiếm thứ hai.

Một đạo hào quang chói mắt hiên ra, Vô Cấp Kinh Mang Kiếm lại xuất hiện.

Hai cổ kiếm ý đụng vào nhau, tiếng nổ kinh thiên vang lên, màng tai của tất cả mọi người run lên, âm thanh chói tai kia làm cho người ta cảm thấy ghê răng, làm cho người ta sợ hãi.

Kiếm chính là vương giả trong binh khí, đây là cuộc chiến của vương giả.

Oanh... Kiếm quang phóng lên trời, hai cổ kiếm ý đụng vào nhau, chưa qua một tức thời gian, kiếm thế mà Lê Kiếm Sinh cực khổ duy trì giống như gà đất chó kiểng, Vô Cấp Kinh Mang Kiếm xẹt qua thân thể của hắn, làm cho da đầu của như nứt toác ra, tóc gáy dựng đứng! Do thực lực của hắn không tệ, phản ứng nhanh, nếu không vừa rồi khi kiếm thế của hắn bị phá, thân thể của hắn cũng bị kiếm thế cắt thành hai nửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.