vốn Đường Phong còn đang lo lắng làm sao hóa giải kiếp nạn này, chẳng những là bản thân mình mà còn cả Thiên Tú. Nhưng không ngờ tới ông trời lại đưa hai vị cao thủ đến bên cạnh mình.
Bản thân Tần Tứ Nương vốn là Thiên giai trung phẩm, hơn nữa còn có thần binh Viêm Nhật trong tay, nàng cơ hồ sánh ngang với một vị cao thủ Thiên giai thượng phẩm. Còn Thang Phi Tiếu thì lại không cần phải nói, mười năm trước đã là Thiên giai thượng phẩm, hiện tại một thân thực lực chỉ sợ đã tới mức đăng phong tạo cực.
Có hai người này tọa trấn tại Yên Liễu các, dù cao thủ Cự Kiếm Môn có đến bao nhiêu cũng cầm chắc cái chết.
Nên Đường Phong cũng có ý giao hảo với hai người bọn họ, lần này cứu Manh Manh tuy đơn thuần chính là vì Đường Phong thích con bé mà giúp đỡ, nhùng chuyện này khiến hai đại cao thủ đối với Đường Phong cảm động đến rơi nước mắt, sau này Đường Phong có việc cần họ giúp đỡ lẽ nào họ lại khoanh tay làm ngơ?
Đây chính là hai tay đấm siêu hạng.
Sau lưng truyền tới tiếng bước chân, Đường Phong không cần quay đầu lại liền nói:
- Tiếu thúc, không ngủ được à?
Thang Phi Tiếu dù sao cũng là trưởng bối, bối phận của hắn còn hơn cả Thiên Tú cao tầng, Đường Phong cũng không thể tiếp tục gọi cả họ lẫn tên hắn như vậy, dứt khoát phát huy mỹ đức kính già yêu trẻ, gọi hắn một tiếng Tiếu thúc, gọi như vậy là Đường Phong vẫn còn lãi to. Bởi vì ngay cả Thiên Tú cao tầng cũng phải gọi hắn một tiếng Thang tiền bối.
- Sao ngươi lại biết là ta?
Thang Phi Tiếu nghi hoặc hỏi.
- Không phải thúc thì chẳng lẽ Tứ Nương nửa đêm tới tìm ta?
Đường Phong hắc hắc cười.
Thang Phi Tiếu lập tức liếc hắn một cách khinh bỉ:
- Phong thiếu gia, ta phát hiện miệng lưỡi của ngươi quá độc rồi.
Thang Phi Tiếu cũng là một người ngay thẳng, sau khi biết Đường Phong chỉ mới mười lăm tuổi cũng không tiếp tục gọi hắn là tiên sinh gì gì đó nữa, gọi thế chẳng những không tự nhiên mà còn có vẻ xa lạ.
Đường Phong ném vò rượu trên tay cho Thang Phi Tiếu, Thang Phi Tiếu đón lấy uống một ngụm lớn, lau miệng hỏi:
- Đây là rượu gì? uống vào nghe là lạ?
- Rượu thuốc!
Đường Phong lời ít ý nhiều.
Dưới ánh trăng, Thang Phi Tiếu lập tức lộ ra một nụ cười không đứng đắn:
- À.... Phong thiếu gia ngươi quả thật rất cần thứ này, có nhiều cô gái xinh đẹp như vậy vây quanh ngươi, thân thể làm bằng sắt cũng chịu không nổi mà.
- Cái rắm.
Đường Phong giải thích:
- Thiếu gia ta vẫn còn là xử nam trong sáng. Rượu thuốc này là dùng Thất Tình Cô để ngâm. uống lâu dài thì chẳng những gia tăng thực lực mà còn bách độc bất xâm.
Thang Phi Tiếu sửng sốt, sau đó không nói tiếng nào liền nhét vò rượu vào ngực áo.
- Làm gì vậy?
Đường Phong ngạc nhiên.
- giữ lại cho Manh Manh uống, lần sau không sợ con bé bị người hạ độc nữa.
Tiếu thúc vô cùng nghiêm túc nói.
Đường Phong dở khóc dở cười:
- Tiếu thúc ngươi có cần vô sỉ tới mức ấy không? Cái này là của ta mà, ngươi chẳng ư hử tiếng nào đã lấy là sao.
Thang Phi Tiếu nghiêm mặt nói:
- ngươi nhất định còn trữ hàng, thì tiếc một vò rượu làm gì?
Đường Phong gật đầu nói:
- Xem như ngươi lợi hại, ngươi nửa đêm không cùng Tứ Nương ngủ mà chạy ra đây tìm ta làm gì?
Tiếu thúc ngồi xổm trên mặt đất, vẻ mặt nhăn nhó khó xử giống như bị táo bón, ấp a ấp úng nói:
- Phong thiếu gia, hôm nay thật sự cám ơn ngươi, nếu không có ngươi thì lão Thang ta nhất định sẽ hối hận cả đời, vừa gặp mặt con gái, còn chưa kịp nói một câu với con bé đã phải âm dương cách biệt, nghĩ lại càng cảm thấy đáng sợ. Cho nên ta cố ý tới cám ơn ngươi.
Đường Phong ngồi phía trên cười lớn nhìn hắn nói:
- những lời này không phải lời ngươi có thể nói ra nha.
Thang Phi Tiếu vuốt mặt một cái, ngẩng đầu nhìn về phòng của Tần Tứ Nương bĩu môi, nhỏ giọng nói:
- Là người đàn bà kia bức ta tới cám ơn ngươi. Ta cũng nói với nàng ta ngươi là một người rộng rãi, nhất định không để ý mấy thứ lễ nghi phiền phức này đâu, lời còn chưa nói xong nàng ta đã nhéo tai ta, ngươi nhìn xem, lỗ tai ta bây giờ vẫn đỏ đây này.
Thang Phi Tiếu vừa nói vừa nghiêng đầu qua.
Đường Phong chậc chậc vài tiếng:
- Tiếu thúc! Thang tiền bối! Cách không thủ! Đệ nhất cao thủ của Đại Tuyết cung năm đó! Hóa ra lại là một người sợ vợ như thế, chậc chậc chậc.
- Hảo hán không nhắc lại chuyện xưa, dù gì cũng đã rất lâu rồi, hiện tại lão Thang ta đã là một người cha rồi, Phong thiếu gia ngươi không biết sự lợi hại của hổ cái kia đâu, mấy năm nay ta bị nàng ta đuổi thê thảm lắm.
- Nàng là hổ, lẽ nào ngươi không thể đả lão hổ sao? Khiến nàng hàng phục ngươi! nam nhân là người làm chủ trong gia đình, bằng không ngươi làm sao sống qua khỏi những ngày tháng sau này?
Tiếu thúc rất nghiêm túc lắc đầu liên tục, nói:
- Không được đâu, nàng không phải lão hổ bình thường, nàng ta là lão hổ có cánh.
Đường Phong nghiêng người, nghiêm mặt nói:
- Tấn công cả thể xác lẫn tâm hồn. khiến nàng hàng phục dưới sự mạnh mẽ của ngươi, nàng lợi hại hơn nữa thì cũng là nữ nhân mà thôi, sợ cái rắm! Có muốn sau này ngươi nói một tiếng nàng không dám không theo không? Có muốn nàng như biến thành chú chim nhỏ nép vào người ngươi, coi ngươi là duy nhất không?
Tiếu thúc càng nghe hai mắt càng sáng ngời, đầu gật liên tục như gà mổ thóc:
- Muốn, muốn! Mau nói cho ta biết phải làm sao đi?
Đường Phong nói:
- Theo kế này thì ngươi có thể chọn hai đường. Đi vào phòng cuồng bạo chiếm hữu nàng, sau đó cũng nói luận lý lẽ, nói với nàng ta trong nhà nên do ai làm chủ, nếu Tứ Nương là người thấu tình đạt lý thì nhất định sẽ đồng ý thỉnh cầu của ngươi.
Thang Phi Tiếu ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy cách này không được thực tế, mở miệng hỏi:
- Còn cách thứ hai?
- Đi vào phòng cuồng bạo chiếm hữu nàng, sau đó đánh nàng một trận, để nàng hiểu được là không thể chống cự vũ lực của ngươi.
Thang Phi Tiếu nghe xong có chút buồn bực:
- Tại sao cả hai cách trước tiên đều phải cuồng bạo chiếm hữu nàng?
- Đây gọi là nắng hạn lâu ngày gặp mưa phùn đó! Ngươi cần phải dũng mãnh, có thể lỗ mãng bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, để nàng cảm nhận được khí tức nam tử của ngươi, ngươi càng cuồng bạo, nàng ngược lại càng cảm thấy ngươi càng vĩ đại, đến lúc đó vô luận là làm cách nào thì cũng thành công!
Tiếu thúc gật đầu:
- Có đạo lý! Việc đã đến nước này thì đừng trách ta ra tay độc ác, bây giờ ta vào phòng công thành chiếm đất, sau đó....
Vừa nói xong, trên mặt hiện ra một tia sát khí.
Đường Phong vừa hưng phấn vừa mong đợi:
- Đánh nàng một trận?
Tiếu thúc liếc hắn một cái tỏ vẻ kinh bỉ:
- Ta đánh nàng làm gì? Ta muốn dùng tình cảm để cảm động nàng! Tứ Nương rất ôn nhu chứ không như ngươi nghĩ đâu!
Đường Phong liền ôm quyền, nghiêm mặt nói:
- Tiếu thúc, chúc thúc mã đáo thành công, kỳ khai đắc thắng! Đúng rồi Tiếu thúc, ngươi có bảo bối gì không? Đưa đây ta giữ giùm cho, ngân phiếu, kim phiếu, vàng bạc châu báu hay võ điển bí tịch, hoặc là vài hộp linh đan hay ha ba thanh Thần binh gì cũng được.
Ngày hôm sau, trong phòng của Tần Tứ Nương, Đường Phong cẩn thận xem xét tình hình của Thang Manh Manh, chân mày lúc nhíu lúc giãn, trong phòng một mảnh yên tĩnh, bầu không khí vô cùng ngưng trọng.
Sau nửa ngày, Đường Phong mới vén lại góc chăn cho cô bé, chậm rãi thở ra một hơi.
Tần Tứ Nương vội hỏi:
- Phong thiếu gia, Manh Manh sao rồi?
Đường Phong nói:
- Hồi phục rất tốt, con bé bây giờ vẫn chưa tỉnh vì thủ pháp của ta hôm qua quá cuồng bạo, con bé còn nhỏ, thân thể hiện tại có chút suy yếu, bất quá ta phỏng chừng con bé cũng sắp tỉnh rồi.