Vô Thường

Chương 897: Hỏa phượng chi huyết



Sau khi âm thanh trầm đục này đạt tới một loại cực hạn, bỗng nhiên trứng Hắc Phượng lại im lặng một cách quỷ dị, trong thiên địa chỉ còn lại vô số người, tiếng tiếng hít thở và âm thanh vù vù của hắc sắc hỏa diễm từ trên trời rơi xuống.

Ầm một tiếng, trên mặt đất xuất hiện một cổ lốc xoáy, cuồng phong không thổi về hướng của mọi người, mà thổi về hướng của trứng Hắc Phượng, trứng Hắc Phượng lúc này làm cho tất cả mọi người bỡ ngỡ, một quả trứng đen kịt giống như thôn phệ tất cả, tản ra lực hấp dẫn mạnh mẽ, đem hắc sắc hỏa diễm trên mặt đất hút vào trong trứng.

Hắc sắc hỏa diễm này làm vô số cao thủ Thiên Thánh Cung trong mấy ngày nay đau đầu, lấy mắt thường cũng có thể thấy tốc độ nó đang giảm bớt, vốn chiếm cứ phương viên mười dặm, nhưng qua một lát, liền ít đi một thành.

Nhìn thấy cảnh này, bọn người Đại hộ pháp lúc này vô cùng khiếp sợ, bọn họ vốn không biết quả trứng đen kịt kia là gì, nhưng lúc này lại có thể hấp thu hắc sắc hỏa diễm mà Linh giai thượng phẩm cao thủ cũng phải kiêng kỵ đau đầu.

Phong Quyển Tàn Vân, đây là câu để diễn tả cảnh tượng trước mắt của tất cả mọi người!

Hơn mười tức qua đi, hắc sắc hỏa diễm đã biến mất không thấy gì nữa, tất cả đều bị quả trứng màu đen thôn phệ sạch sẽ. Nếu không không phải trên mặt đất lúc này đều khô cằn và kiến trúc bốn phía bị tàn phá trước kia vẫn tồn tại, mọi người cũng không tin tưởng trước kia, nơi đây còn bị hắc sắc hỏa diễm bao trùm.

Độ ấm trong không khí lúc này đã biến mất, tuy vẫn còn khô nóng, nhưng trong tưởng tượng của mọi người vẫn cảm giác có chút không thoải mái.

Không đợi mọi người Thiên Thánh Cung mừng rỡ, hai cổ khí tức thuộc về Linh giai thượng phẩm đột nhiên bạo phát ra, hai cổ khí thế này giống như cuồng phong dậy sóng, mang theo uy thế không gì địch nổi, thổi trúng làm tất cả mọi người đều đứng không vững gót chân.

Hai cổ khí thế Linh giai thượng phẩm này bộc phát ra, tất cả mọi người ở đây giống như phản xạ có điều kiện, đều vận hộ thân cương khí, để phòng bất trắc.

Dù bọn họ không phải nghênh đón công kích gì, nhưng lại nhìn thấy hai đạo thân ảnh giống như cùng một lúc bổ nhào về phía quả trứng linh thú màu đen kia.

Một đạo hỏa hồng, trên đường tiếng lên rực rỡ như một đường thẳng màu đỏ, đó chính là phu nhân.

Một đạo khác dù không rực rỡ như phu nhân, nhưng hào quang cũng tràn ngập màu sắc, cương khí bạo phát ra hào quang chói mắt.

Chỉ trong thời gian một cái nháy mắt, hai đạo nhân ảnh đã lao tới bên cạnh trứng Hắc Phượng, ở trước mặt bao nhiêu người, trứng Hắc Phượng và Tà Ngô Đồng đã biến mất không thấy đâu nữa, mây đen trên bầu trời cũng đột ngột tán ra, lộ ra bầu trời sáng sủa.

Đùng đùng... Âm thanh quyền cước va chạm liên tiếp truyền đến, mỗi một lần âm thanh phát ra đều kèm theo khí kình thuộc về Linh giai thượng phẩm, phạm vi mặt đất xung quanh họ không cách nào thừa nhận lực trùng kích như vậy, nơi đó đang vỡ ra từng mảng, cương khí mạnh mẽ phát tán ra bốn phía, trên mặt đất nứt ra từng khe rãnh rất sâu.

Một tiếng kêu đau đớn truyền tới, sau đó là một đạo nhân ảnh bay ra ngoài, còn đạo nhân ảnh hỏa hồng đang đứng nguyên tại chỗ.

Thời gian giao thủ quá ngắn, nhưng trong thời gian giao phong ngắn ngủi này cũng có một ít người nhìn rõ là ai chiếm ưu thế, cho đến khi hai đạo nhân ảnh lộ ra khuôn mặt, bọn người Đại hộ pháp mới phát hiện Đường Phong bị đánh lui ra hơn mười trượng, tay bụm lấy ngực. Một tràn ho nhẹ vang lên, phu nhân vẫn vững như bàn thạch không chút sứt mẻ!

Phu nhân thắng! Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người ai cũng biết trong lần giao thủ vừa rồi, phu nhân đã chiếm ưu thế.

Nhưng mà... Trên sắc mặt của hai người, làm cho mọi người không thể hiểu nổi. Rõ ràng phu nhân thắng, nhưng sắc mặt lại căm tức và phẫn nộ, mà Đường Phong thua, hiện đang cười rất vui vẻ.

Nhìn thấy tràng diện này thì ai cũng biết Đường Phong đã chiếm tiện nghi, phu nhân đã chịu thiệt.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Ha ha, phu nhân, nói thì lời giữ lời nha...

Đường Phong hít sâu một hơi thật sâu, cố gắng bình ổn khí huyết trong cơ thể, ngồi thẳng nhìn lên hồng sam nữ tử.

- Xú tiểu tử!

Hồng sam nữ tử hận đến mức thiếu chút nữa đã cắn Đường Phong.

- Vì sao ngươi có thể cởi bỏ phong ấn?

Thời điểm mấy ngày trước thừa dịp tiểu tử này bị thương, mình rõ ràng là đã phong ấn kinh mạch của hắn, theo đạo lý mà nói hắn hiện giờ không có sức chiến đấu, chính vì vậy, mình mới đáp ứng đề nghị vừa rồi của hắn, sau khi dập tắt hắc sắc hỏa diễm thì tranh đoạt trứng Hắc Phượng.

Nhưng hiện giờ nhìn lại, kinh mạch của hắn làm gì có dấu vết bị phong ấn? Trong nháy mắt vừa rồi bạo phát ra sức chiến đấu, hắn hoàn toàn đạt đến đỉnh phong!

Thất sách! Tiểu tử này quá giảo hoạt, mấy ngày nay vẫn không dùng tới cương khí, chính vì vậy mà mình không thể nào nhìn ra hắn đã giải trừ phong ấn từ sớm.

- Ha ha, vãn bối tự có biện pháp.

Đường Phong cười một tiếng.

- Kể từ bây giờ, vãn bối đã thực hiện ước định với tiền bối, kính xin tiền bối đừng quên.

Hồng sam nữ tử lạnh lùng nhìn Đường Phong, thần sắc chần chờ và giãy dụa thật lâu, lúc này mới chán nản nói:

- Ta biết rồi.

Đường Phong buông lỏng một hơi, nếu nữ tử này không cần cố kỵ mà vi phạm ước định với mình, cưỡng ép mình giao trứng Hắc Phượng ra, Đường Phong đành phải vạch mặt với nàng, nhưng nếu làm vậy, dù mình thật sự chẳng có phần thắng. Bất quá bây giờ, nàng đúng là người hết lòng tuân thủ lời hứa, cũng có thể nói là nàng cổ hủ, nói nàng không hiểu biến báo, nhưng tóm lại nàng sẽ không ra tay với mình nữa.

- Nếu như thế, vậy vãn bối xin cáo từ!

Đường Phong không dám chần chờ, nơi đây không thể ở lâu, có trời mới biết nữ nhân này có đột nhiên đổi ý hay không? Nếu nàng đổi ý, mình muốn đi cũng không được.

- Không vội, thương tổn của người vẫn chưa khỏi hẳn, trước tiên nên lưu lại vài ngày, bổn phu nhân còn có chuyện muốn nói với ngươi.

Hồng sam nữ tử thu liễm khí thế Linh giai thượng phẩm của mình, mở miệng nói.

Đường Phong nhếch miệng, định nói lời cự tuyệt nhưng lại không biết nàng muốn nói cái gì. Nhưng nàng đã nói như thế, chắc chắn không phải việc nhỏ.

- Vậy vãn bối làm phiền thêm vài ngày vậy!

Đường Phong chần chờ một chút rồi gật đầu.

Đường Phong được an bài ở trong nội cung, dù bọn người Đại hộ pháp có chút thù hận với hắn, nhưng đây là mệnh lệnh của hồng sam nữ tử, cho nên cũng không dám có suy nghĩ bất chính gì với Đường Phong, huống chi Đường Phong đã bày ra thực lực mà bọn họ cũng không dám dễ dàng đắc tội.

Thời gian mấy ngày nay, Đường Phong chỉ dốc sức chữa thương, trong mấy tên hộ pháp Thiên Thánh Cung, chỉ có Tô Luyến Thủy là có quan hệ thân cận với Đường Phong một chút, thỉnh thoảng còn lui tới đưa cho hắn một ít thuốc chữa thương.

Nhìn ra được, sau khi Đường Phong hóa giải ân oán với Thánh cung, nữ nhân này cũng thở ra một hơi.

Ba ngày sau, Tô Luyến Thủy lại đến một lần nữa.

- Đường công tử, phu nhân gọi ngươi đi một chuyến!

- Ân.

Đường Phong gật đầu, ba ngày nay hắn nghĩ qua vì sao hồng sam nữ tử lại bảo hắn lưu lại, nhưng nghĩ mãi không ra, chỉ đoán được chuyện này có quan hệ tới trứng Hắc Phượng.

Dưới sự dẫn dắt của Tô Luyến Thủy, Đường Phong và nàng cùng nhau đi vào gian nhà gỗ bên ngoài Thánh cung hơn mười dặm kia, người còn chưa tới, âm thanh của hồng sam nữ tử đã truyền tới:

- Vào đi.

Nghe được âm thanh này, dù là Đường Phong hay Tô Luyến Thủy đều kinh ngạc, bởi vì âm thanh của hồng sam nữ tử thanh âm giống như đang mệt nhọc, thậm chí thân thể đang bị thương.

Bị thương? Đường Phong sững sờ, đây chính là địa bàn của Thiên Thánh Cung, ai có thể làm cho hộ cung thánh thú bị thương chứ?

Đi vào trong nhà gỗ, Đường Phong nhìn thấy hồng sam nữ tử ngồi trên ghế, Thi Thi thì ôm đàn đứng ở một bên. Sắc mặt phu nhân hơi tái nhợt, nhìn nàng lúc này đúng là bị thương.

- Thuộc hạ bái kiến phu nhân.

Tô Luyến Thủy ngẩn đầu lên, cung kính hành lễ một cái.

Hồng sam nữ tử gật đầu:

- Ngươi trở về đi.

- Vâng.

Tô Luyến Thủy không dám chần chờ chút nào, đáp một tiếng rồi lui ra ngoài.

Đợi đến lúc Tô Luyến Thủy rời đi, Đường Phong mới mở miệng hỏi:

- Không biết phu nhân tìm vãn bối có chuyện gì không?

Hồng sam nữ tử thở dài một tiếng, chậm rãi đứng dậy:

- Ta có thể hiểu vì sao ngươi không muốn giao trứng Hắc Phượng cho bổn phu nhân, nhưng dù sao đây là thành viên của Phượng chi nhất tộc, nếu có thể hàng phục, sau này nhất định là đại trợ lực.

- Ân.

Đường Phong không cố kỵ chút nào, nguyên nhân này thì ai cũng nhìn ra được, phủ nhận cũng không được gì, hiện tại Thiên Tú tông có không ít Linh giai, nhưng nếu chính thức so sánh với các thế lực lớn, cho nên nếu có cơ hội tăng thực lực và thủ đoạn của mình, Đường Phong sẽ không bỏ qua.

Thập mạch khô kiệt, thiên hạ đại loạn. Hiện tại Thiên Tú phải tìm được kẽ hở để sinh tồn, đến lúc đó, thế đạo sẽ hỗn loạn, chỉ có gia tăng thực lực của mình lên, mới có thể bảo vệ người thân của mình được bình an.

- Không biết ngươi có nghĩ qua hay chưa, nếu không có cách nào hàng phục Hắc Phượng được... Thậm chí Hắc Phượng không thể trọng sinh, ngươi sẽ làm như thế nào?

Hồng sam nữ tử mở miệng hỏi.

- Chưa suy nghĩ qua.

Đường Phong thành thật lắc đầu.

- Nhưng vãn bối sẽ không từ bỏ bất kỳ hy vọng nào.

- Ai...

Hồng sam nữ tử cũng có chút ảo não.

- Ta không nên giao kèo ước định gì với ngươi cả, phải chi thừa dịp ngươi bị thương bức ngươi giao trứng Hắc Phượng ra, sẽ không có chuyện phiền toái như bây giờ.

- Hắc hắc, lòng dạ tiền bối to lớn, nhất ngôn cửu đỉnh, chắc chắn sẽ không làm loại chuyện vô sỉ như vậy.

- Ít vỗ mông ngựa!

Hồng sam nữ tử trừng mắt nhìn Đường Phong.

- Bổn phu nhân là nữ nhân! Nếu muốn giết ngươi, còn có điều gì cố kỵ sao? Ước định chó má kia đều là thứ những nam nhân ngoan cố các ngươi định ra, liên quan gì đến ta?

Đường Phong không dám trả lời, hiện tại tính tình của phu nhân này không được tốt lắm, vạn nhất làm nàng bực mình, chỉ sợ làm không tốt thì hỏng việc.

Từ trong tay hồng sam nữ tử lấy ra một cái chai màu huyết hồng, ánh mắt nhìn lưu luyến không rời.

- Huyết Tủy Ngọc Bình?

Đường Phong cả kinh.

- Ngươi nhận ra sao?

Hồng sam nữ tử nghi hoặc nhìn Đường Phong.

- Ân.

Huyết Tủy Ngọc Bình, là thứ tốt nhất để đựng đan dược. Luyện Dược Sư luyện chế ra đan dược nếu đặt trong bình chứa, dược hiệu sẽ tan biến theo thời gian, chất lượng bình chứa càng kém, tốc độ xói mòn càng nhanh!

Cho nên các loại đan dược đều đặt trong bình ngọc, bình ngọc có thể tác dụng lớn nhất chính là ngăn cản tốc độ xói mòn của

dược hiệu.

Trong các loại bình ngọc, tốt nhất chính là Huyết Tủy Ngọc Bình! Nghe đồn giá trị loại ngọc này không thể đánh giá, bởi vì Huyết Tủy Ngọc không chỉ bảo quản dược hiệu không bị xói mòn, cũng là một trong những tài liệu để luyện chế cực phẩm đan dược, thậm chí còn có thể rèn vũ khí.

Nói cách khác, dù một hạt đan dược bình thường bỏ vào trong Huyết Tủy Ngọc Bình, dù không thể vĩnh viễn tồn tại cùng thiên địa, sông cạn đá mòn, nhưng đan dược trong Huyết Tủy Ngọc Bình sẽ bảo trì mãi mãi.

Lúc Đường Phong thăm dò Bạch Đế Bí Cảnh, kiếm được không ít đan dược, nhưng nhưng lọ đựng đan dược, đều không có Huyết Tủy Ngọc Bình! Ngay cả một tông môn như Dược Thần Tông lấy đan dược làm chủ, cũng không có bảo bối bực này. Nhưng hồng sam nữ tử lại lấy ra.

Giá trị một Huyết Tủy Ngọc Bình là không thể đánh giá, mà thứ nằm trong nó có giá trị bao nhiêu?

Nghĩ tới chuyện này, hô hấp của Đường Phong trở nên dồn dập. Hồng sam nữ tử muốn mình ở lại mấy ngày, chẳng lẽ là muốn đưa cho mình cực phẩm đan dược?

Nhưng không đúng a! Mình và nàng chẳng thân chẳng quen, sao có thể tặng đan dược chứ?

- Muốn biết bên trong là thứ gì sao?

Hồng sam nữ tử hỏi.

- Nếu ta nói không muốn, phu nhân sẽ làm gì?

Đường Phong gãi gãi đôi má, tính tình hồng sam nữ tử loại này thất thường, cho nên phải hỏi trước.

- Đánh ngươi một trận là xong.

Hồng sam nữ tử hừ lạnh một tiếng.

- Vậy vãn bối phi thường muốn biết bên trong là vật gì.

Đường Phong vội vàng đáp.

Hồng sam nữ tử nhịn không được cười một tiếng, thời điểm người khác nhìn thấy mình liền bó tay bó chân, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, điểm này ngay cả đám hộ pháp Linh giai trung phẩm cũng không ngoại lệ, nhưng tiểu tử này lại rất bình tĩnh, còn dám nói đùa với mình nữa.

Cũng lười tính toán với Đường Phong, hồng sam nữ tử lắc lư Huyết Tủy Ngọc Bình một chút, bên trong truyền ra tiếng chất lỏng va đập.

- Đây là...

Đường Phong nhướng mày, vốn cho rằng bên trong là đan dược gì, nhưng không nghĩ tới lại là chất lỏng.

- Hỏa Phượng chi huyết!

Hồng sam nữ tử chậm rãi nói.

- Cái gì?

Tròng mắt Đường Phong run rẩy, như hắn không hề tin vào lỗ tai của mình, chần chờ thật lâu mới dám mở miệng hỏi:

- Phu nhân... Ngươi vừa nói bên trong chính là Hỏa Phượng chi huyết?

Cũng khó trách Đường Phong lại khiếp sợ như thế, Hỏa Phượng chi huyết cũng không chỉ là máu tươi, mà còn là thuốc tiên chữa thương tốt nhất trên đời, trong truyền thuyết dù thương thế có nặng như thế nào, chỉ cần còn một hơi, phục dụng máu tươi này là có thể khởi tử hồi sinh, nói nó có thể xương trắng mọc thịt, người chết sống lại, ngu ngốc biến thành thông minh còn có chút không đủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.