Vô Thường

Chương 902: Lòng dạ nam nhân thật độc ác



Trong khóe mắt Mạc Lưu Tô chảy xuống hai giọt nước mắt, sắc mặt như tro tàn! Mặc kệ người sau lưng có chết hay không, nhưng thân thể trong sạch của mình đã bị vấy bẩn, sau này làm sao dám gặp mặt sư đệ đây?

Chết! Chỉ có chết mới có thể bảo vệ sự trong sạch của thân thể, người ở sau lưng cũng không thể làm động tác kế tiếp, vì mình mà giữ lại một chút tôn nghiêm.

Vừa có ý niệm này trong đầu, thân thể của mình liền bị người sau lưng kéo quay ra sau, quay một vòng, ánh mắt tràn đầy hận ý nhìn gương mặt Đường Phong, Mạc Lưu Tô nhìn thấy liền giật mình một cái, sau đó khóc òa lên, nhào vào ***g ngực của Đường Phong.

Đường Phong đau lòng xấu hổ, hắn chỉ muốn trêu chọc sư tỷ một chút, nhưng không nghĩ tới lại làm cho nàng khóc.

- Không khóc không khóc! Là sư đệ đáng chết, sư đệ đáng chết!

Đường Phong vỗ nhẹ bả vai Mạc Lưu Tô, an ủi một hồi.

- Sư đệ...

Mạc Lưu Tô vừa nghẹn ngào, vừa lau sạch nước mắt trên khóe mắt.

- Không nên đùa với ta như vậy, ta rất sợ!

- Ta sai rồi!

Đường Phong cúi người, lấp kín đôi môi hồng nhuận phơn phớt của Mạc Lưu Tô.

Tiếng ngẹn ngào dừng lại, tròng mắt Lưu Tô sư tỷ mở lớn, giống hệt lần đầu tiên được hôn môi, thân thể run lên từng đợt, sau đó hai mắt chậm rãi nhắm lại, hai cánh tay ôm chặt lấy Đường Phong.

Thật lâu, Mạc Lưu Tô mới giật mình tỉnh lại, vội vàng đẩy Đường Phong ra, miệng mở lớn thở phì phò, gương mặt xấu hổ đỏ như máu:

- Đây là Dược phòng, có người sẽ tiến vào.

- Không biết.

Đường Phong càng kéo nàng vào lòng ôm ấp, giở trò, sờ mó làm Lưu Tô sư tỷ thở dốc không thôi.

- Sư tỷ, ngươi đang luyện dược gì thế?

Đường Phong nhìn dược thủy trước mặt nghi hoặc hỏi thăm.

- Tại sao lại có mùi lạ thế?

- YAA.A.A... Nước thuốc ngưng kết!

Mạc Lưu Tô kinh hoảng một cái, oán trách liếc nhìn Đường Phong:

- Đều tại ngươi, số dược thủy này có giá trị không nhỏ đâu.

- Là lỗi của ta!

Đường Phong gật đầu, vừa muốn cúi người.

Mạc Lưu Tô vội vàng dùng tay che miệng hắn:

- Không muốn, không nên ở chỗ này...

- Hắc hắc...

Đường Phong cười rất gian trá.

- Quả nhiên, khi dễ sư tỷ dễ hơn.

- Tại sao phải khi dễ ta?

Mạc Lưu Tô nháy động tròng mắt hỏi, trong khóe mắt hiện ra một chút nước mắt, nhìn nàng lúc này rất nhu nhược.

- Ngươi vội vàng quá, lần này ta muốn bế quan một thời gian ngắn, cho nên lần này tới thăm ngươi sẵn tiện thông báo một tiếng.

Đường Phong buông sư tỷ ra, đi ra ngoài.

- Tại sao luôn khi dễ ta?

Lưu Tô sư tỷ ở phía sau truy hỏi không bỏ.

Đường Phong không trả lời, chẳng lẽ lại nói với nàng là hắn vừa bị Lại tỷ khi dễ, cho nên đi đến tìm nàng để khi dễ nàng a?

Rời khỏi Dược phòng, Đường Phong đi thăm Lâm Nhược Diên một chút, sau đó uống trà với cô cô tới trưa, kể về một ít chuyện lý thú, thời điểm nhớ lại chuyện cũ, trên mặt cô cô cười nói không ngừng, Đường Phong xấu hổ, chuyện khi còn bé không phải là do hắn làm, cho nên làm cho hắn hơi khó chịu.

Thực lực của Lâm Nhược Diên vẫn như trước, chỉ đạt tới cảnh giới Thiên giai trung phẩm, tư chất của nàng cũng không quá cao, chỉ sợ cả đời này không thể nào vấn đỉnh Linh giai chi cảnh, vận khí tốt, Thiên giai thượng phẩm đã là đỉnh phong của nàng, vận khí không tốt, cả đời này chỉ có thể duy trì ở Thiên giai trung phẩm.

Sau khi trở về Yên Liễu Các thì màn đêm đã buông xuống, Lại tỷ và cung chủ đại nhân lại đi mật thất để tu luyện, trong Yên Liễu Các chỉ có ba người Bảo nhi Mộng nhi và Thi Thi.

Sau khi ăn cơm tối, đợi đến khi Thi Thi ngủ say, Đường Phong mới nhẹ chân nhẹ tay đi đến phòng nàng, giống như đạo tặc hái hoa.

Trong nháy mắt Đường Phong vào phòng, Thi Thi vốn đã ngủ mê mang liền mở mắt ra, từ trên giường ngồi dậy.

Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, vừa vặn chiếu vào người Thi Thi, Đường Phong nhìn thấy, thiếu chút nữa đã chảy máu mũi.

Thi Thi tháo khăn sa mỏng che mặt xuống, ánh trăng chiếu rọi khuôn mặt khuynh quốc nghiêng thành kia, làm cho Đường Phong bị thất thần trong chốc lát.

Khuôn mặt tinh xảo lộ ra lực hấp dẫn vô tận, giống như muốn hút cả ba hồn bảy vía của mình ra ngoài.

Nhưng làm Đường Phong để ý nhất không phải chuyện này, mà là lúc này Thi Thi chỉ mặc mổi áo lót.

Cái yếm màu hồng phấn không thể che chắn xuân quang từ bộ ngực nàng phát ra, nhô lên cao, hai đỉnh nhọn nhọn như ẩn như hiện, Thi Thi ngồi dậy, cái bụng trắng bóng như gương phơi bày ra hơn phân nửa, làm cho đầu óc của Đường Phong choáng váng. Hai tay ngọc trắng như tuyết, da thịt như bạch ngọc. Óng ánh long lanh, vô cùng mịn màng.

Sau khi Thi Thi ngồi dậy liền duỗi người thẳng lưng một cái, trong cổ họng phát ra âm thanh rên rỉ như câu hồn đoạt phách. Đôi chân thon dài và cặp đùi xinh đẹp không có gì che đậy đang đung đưa trước mắt Đường Phong, cái quần lót màu hồng phấn không đủ che chắn bờ mông, làm cho một mảng da thịt bạo lộ ra ngoài.

Thực cốt tiêu hồn giống như đang dụ hoặc người ta, hiển thị sự dụ hoặc trí mạng.

Chỉ riêng đôi chân ngọc này, cũng đủ cho một nam nhân vuốt vuốt suốt đêm, chớ đừng nói chi đến những bộ phận khác của Thi Thi! Tạo hóa giống như đem tất cả sự hoàn mỹ của một nữ nhân đều tặng hết cho nàng, làm cho thân thể này không có một khuyết điểm nào dù là khuyết điểm nhỏ nhất!

Đường Phong che hai mắt lại, nhìn xuyên thấu qua khe hở ngón tay lén lút dò xét, trên miệng nói:

- Có thể mặc quần áo vào không?

Thi Thi cười khẽ, tiện tay dùng chăn trên giường che chắn thân thể lại.

Càng mê người! Đường Phong ngạc nhiên phát hiện nhìn nữ nhân trước mặt, dù thân thể đã được cái chăn che chắn phần lớn xuân quang, nhưng càng che chắn thì lực hấp dẫn lại tăng thêm một chút.

- Người ta chờ ngươi rất lâu rồi đấy.

Thi Thi vẫy vẫy tay với Đường Phong.

Đường Phong vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, nghiêng tai lắng nghe một lát, xác nhận và Bảo nhi Mộng nhi vẫn đang ngủ say, trong Yên Liễu Các tạm thời không có mặt những người nào khác, lúc này mới yên tâm cất bước tiến lên.

Nếu cảnh này bị bọn người Lại tỷ nhìn thấy, nhất định sẽ định tội thành bắt gian tại giường, dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch.

- Phóng đãng!

Linh Khiếp Nhan bất mãn trách cứ một câu.

Đường Phong thở dài một hơi, đi đến bên giường ngồi xuống, bất đắc dĩ nhìn qua Thi Thi. Một khi tinh hồn Vũ Mị xuất hiện, sẽ có loại cử chỉ phóng đãng này, dù vậy vẫn làm cho hắn tim đập loạn xạ không ngừng.

- Ca ca, ngươi muốn làm chuyện gì?

Thi Thi toát ra thần thái e sợ của tiểu nữ nhi, sợ hãi nhìn Đường Phong, nửa quỳ trước mặt hắn, âm thanh ỏn ẻn dò hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.