Vô Thường

Chương 914: Xuống trước được không?



Trời đã về đêm, Đường Phong đang ngồi tu luyện trong phòng, cung chủ đại nhân sắc mặt ửng đỏ, mỉm cười xông tới, bắt đầu chà đạp hắn một phen, sau khi thỏa mãn liền nghênh ngang rời đi.

Sau đó Lại tỷ xấu hổ đi tới, trong nháy mắt ngọn đèn dầu trong phòng bị dặp tắt, cùng Đường Phong bắt đầu triền miên một hồi.

Lại tỷ đi rồi, Đường Phong nằm trên giường đợi Lưu Tô sư tỷ đến, nhưng đợi mãi mà không thấy bóng dáng của nàng đâu. Nghĩ thầm, lấy tính cách xấu hổ của Lại tỷ, nếu mình không chủ động xuất kích, chỉ sợ nàng vĩnh viễn không dám tới đây tìm mình.

Không thể nặng bên này nhẹ bên kia, việc gì cũng phải lấy công bằng làm trọng. Nghĩ tới đây, Đường Phong mặc đồ xong, liền rón rén đi ra ngoài, lén lén lút lút nhìn quanh, dưới bóng đêm, Yên Liễu Các im ắng không có động tĩnh gì.

Ra khỏi phòng, thân thể chạy nhanh về căn phòng của Lưu Tô sư tỷ, thò tay đẩy một cái, cửa phòng mở ra.

Quả nhiên sư tỷ đang chờ mình! Trong lòng Đường Phong xác định, tuy ban ngày Tiểu Nhã nói với mình xong liền quay người rời đi, nhưng có thể khẳng định nàng đã thông tri cho Lưu Tô sư tỷ. Hiện tại nàng không khóa cửa phòng đã chứng minh điều này.

Quỷ mị tiến vào phòng, sống lưng Đường Phong thẳng tắp, nghĩ thầm không đúng, sao thiếu gia ta làm giống ăn trộm làm gì?

Minh vuốt ve an ủi nữ nhân của mình, cần gì phải lén lút?

Nhưng nếu trở lại, tính cách nhu nhược của Lưu Tô sư tỷ, mỗi lần tiến hành tâm tình nàng rất khẩn trương sung sướng, làm cho Đường Phong đẫm máu phun trương, có một loại xúc động hận không thể tiến lên chà đạp tiếp một phen.

Tính cách Lại tỷ ngượng ngùng, Tiểu Nhã chủ động không bị cản trở, mỗi lần như thế này sư tỷ đều bày ra bộ dáng phong tình, làm cho người ta không thể nào ức chế.

Người ngọc đang đắp chăn trên giường, tiếng hô hấp đều đều, đang ngủ say.

Ngủ? Đường Phong không khỏi tự trách, xem ra là mình đã làm cho Lưu Tô sư tỷ đợi quá lâu, lẽ ra mình nên xuất kích từ sớm mới phải.

Mang theo tâm tình tự trách, Đường Phong chui vào chăn, thò tay ôm người ngọc trên giường.

Lưng sư tỷ quay về phía mình, hương khí trên mái tóc và mùi thuốc trên thân thể làm cho Đường Phong cảm thấy rất an bình. Một tay uyển chuyển như linh xà xuất động vuốt ve cái bụng bằng phẳng bóng loáng của sư tỷ, sau đó tập kích lên phía trên.

Áo lót không cách nào ngăn cản được bàn tay đầy tội ác của hắn, đối mặt với xâm lấn như vậy, phòng ngự của cái áo lót nhanh chóng bị bàn tay của hắn làm nát bấy, bóp lên cao điểm mê người.

Một cảm giác mềm mại đàn hồi từ bộ ngực no đủ truyền ra, Đường Phong đem đầu đặt ở cổ sư tỷ, ngửi ngửi cổ của nàng, bàn tay nhẹ nhàng niết một cái.

Ân? Trong lòng Đường Phong sinh ra một cảm giác không thích hợp, chẳng lẽ nhiều ngày mình không vuốt ve an ủi sư tỷ, cho nên cảm xúc có thay đổi.

Tam nữ của mình, Đường Phong đã quen thuộc đến mức nằm lòng, cho dù nhắm mắt lại, chỉ dựa vào xúc cảm cũng có thể đoán được rốt cuộc là ai. Nhưng bây giờ, loại cảm giác này có chút không đúng, tại sao hình dáng của bộ ngực lại no đủ không ít?

Bị bàn tay của Đường Phong xâm lấn, thân thể sư tỷ run mạnh một cái, xem bộ dáng này thì chắc ngủ mợ bị giật mình tỉnh lại.

Lập tức, thân thể sư tỷ căng cứng, hô hấp cũng trở nên mạnh mẽ dồn dập, thân thể run rẩy từng đợt.

Không tệ không tệ, chính là phản ứng này! Mặc kệ bao nhiêu lần, thời điểm mỗi lần Đường Phong vuốt ve an ủi sư tỷ, nàng đều khẩn trương như xử nữ mới trả qua lần đầu tiên, ngượng ngùng như vậy.

Chính vì loại khẩn trương và ngượng ngùng này, mỗi lần đều làm cho Đường Phong có cảm giác sảng khoái khó nói nên lời.

- Sư tỷ...

Đường Phong khẽ liếm vành tai Mạc Lưu Tô, thổi khí vào trong tai nàng, trong giọng nói tràn ngập hương vị khiêu khích:

- Nhớ ta không?

Thân thể sư tỷ càng căng cứng hơn, đang run lên từng đợt, tấm chăn bị hai cánh tay của nàng xiết đến mức vang lên tiếng xoẹt xoẹt, hô hấp càng ngày càng ồ ồ.

Thấy thế, Đường Phong dùng thêm sức, mạnh mẽ lật ngửa sư tỷ ra, làm cho nàng nằm ngửa ra chính diện, hắn lập tức chồm dậy nằm đè lên người nàng.

Trong bóng tối, bốn mắt nhìn nhau, bộ dáng tươi cười của Đường Phong cứng lại, thân thể đang bốc dục hỏa lập tức bị giội một chậu nước lạnh, biến mất sạch sẽ.

Hai gò má người ngọc dưới thân ửng hồng, thân thể vẫn đang run rẩy, con mắt không dám nhìn thẳng vào Đường Phong, đôi mắt kia vẫn sáng ngời trong đêm tối, nhưng trong ánh mắt lóe một tia hoảng và rất ngượng ngùng... Còn có không biết nên làm sao.

Gò má hai người cách nhau chỉ một tấc, hô hấp cùng một chỗ.

Không khí xấu hổ lan ra khắp phòng, Đường Phong không dám động, không dám mở miệng, thậm chí muốn tìm một cái lỗ, để cho mình chui xuống.

Dù không có ánh đèn, cũng không có ánh trăng sáng ngoài phòng, nhưng nhãn lực của Đường Phong sắc bén ra sao chứ?

Người nằm ở dưới, căn vốn không phải là Mạc Lưu Tô!

Thi Thi! Người này chính là Thi Thi! Đây là chuyện mà Đường Phong không bao giờ nghĩ tới. Đi nhầm phòng? Gian phòng của Thi Thi và Mạc Lưu Tô chỉ cách một bức tường, nhưng Đường Phong vẫn biết mình không đi nhầm phòng, căn phòng này chắc chắn là của sư tỷ, đồ vật bài trí trong phòng, liếc một cái cũng có thể nhận ra. Nếu là đi nhầm phòng, Đường Phong vừa bước vào cũng đã có phản ứng kịp thời.

- Xuống trước được không?

Thời gian trôi qua rất lâu, Thi Thi mới dám nghiêng đầu nói một câu.

- Ách...

Đường Phong ngây ngốc nhìn nàng dưới thân, xuống giường cũng không phải, không xuống giường cũng không phải, xấu hổ đến mức muốn chui ngay xuống đất.

- Nếu ngươi muốn đi tìm Mạc Lưu Tô cô nương, thì nàng đã đi tìm ngươi rồi.

Thi Thi đem chăn che mặt lại, giọng nói nghe không rõ.

- Thật sao, ha ha...

Khóe miệng Đường Phong run lên.

- Đi từ nửa canh giờ trước.

Nửa canh giờ trước, chỉ sợ khi đó mình và Lại tỷ đang chiến đấu hăng hái, chắc khi sư tỷ đi tới nghe được động tĩnh trong phòng, không dám đi vào, đến bây giờ nàng vẫn chưa trở về, trong đêm hôm khuya khoắt có thể đi đâu chứ?

- Thi Thi, tại sao ngươi lại ở chỗ này?

Đường Phong nói sang chuyện khác, việc lần này quá xấu hổ, quá mất mặt. Ngay cả nữ nhân của mình cũng không phân biệt được.

- Mấy ngày nay ta vẫn ở cùng một chỗ với Mạc cô nương, học tập luyện dược...

Thì ra là thế... Trách không được trên người Thi Thi lại có mùi thuốc, mùi thuốc này che dấu khí tức trên người nàng, nếu không Đường Phong đã phân biệt được ngay rồi.

- Vừa rồi...

Thi Thi muốn nói lại thôi, không dám nói những lời phía sau.

- Mộng, hết thảy đều là mộng!

Đường Phong nói giống như bị thôi miên:

- Thi Thi, ngươi đã ngủ, nhắm mắt lại, tất cả đều là ảo giác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.