Vô Thường

Chương 915: Tối hôm qua là hiểu lầm



- Nha.

Thi Thi nắm hai mắt lại, thời điểm mở mắt ra, trong phòng đã không còn bóng dáng của Đường Phong.

Mộng sao? Thi Thi cười khổ một tiếng.

Đường Phong thấy Lại tỷ đứng trước cửa phòng, cười khổ lắc đầu, bộ pháp không dừng lại, đột nhiên cửa phòng của các phòng khác đều mở ra.

Tiếu thúc ăn mặc một cái quần cộc lớn, để trần thân trên, cười một cách hèn mọn bỉ ổi, Đoạn thúc chạy tới trước mặt Đường Phong giơ ngón tay cái lên, mà Âu Dương Vũ cũng cười rất cao thâm mạt trắc.

- Quả nhiên lại nhiều thêm một người.

Thần sắc cung chủ đại nhân không vui.

Lại tỷ oán trách nhìn Đường Phong, truyền âm nói:

- Đệ tứ Phòng!

Đối với những Linh giai cao thủ này mà nói, động tĩnh trong phòng vừa rồi không thể nào giấu diếm được bọn họ. Thính lực của những người này rất lợi hại.

- Nhìn cái gì vậy, đêm hôm khuya khoắt bộ không cần ngủ à.

Đường Phong thẹn quá hoá giận, triệt để bạo phát.

- Rắc rắc rắc...

Tiếng cửa phòng đóng lại rung rinh.

- Ngạc nhiên quá!

Đường Phong khẽ vỗ ống tay áo, đi nhanh về phía phòng của mình.

Trở lại phòng, Đường Phong vô cùng phiền muộn khi phát hiện trên giường của mình có thêm một người, không cần nghĩ, người này chính là Mạc Lưu Tô, đến gần xem xét, quả nhiên chính là Lưu Tô sư tỷ đang nằm trên giường, nửa người đắp chăn, đường cong lung linh mờ ảo ẩn hiện dưới ánh đèn, da thịt trắng như tuyết làm cho máu huyết xông lên não.

Sư tỷ ngủ, dù là ngủ, hàng lông mi thật dài đang không ngừng run lên, hai tay đang nắm chặt lấy chăn, giống như đang trải qua việc gì đó rất khẩn trương.

- Sư đệ ta không sợ ngươi, ta đã chuẩn bị tốt...

Đột nhiên sư tỷ nói mộng một tiếng.

Đường Phong thở dài, ôn nhu nhìn vị sư tỷ đang khiếp đảm này, nâng tấm chăn lên, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt của nàng một cái.

Một nụ hôn này, đã làm Lưu Tô sư tỷ bừng tỉnh, sau khi thấy rõ khuôn mặt của Đường Phong, ngượng ngùng cười cười.

- Đêm hôm khuya khoắt còn đi đâu?

Đường Phong vuốt mái tóc của nàng, ôn nhu hỏi.

- Đi dược phòng...

Lưu Tô sư tỷ nhẹ giọng trả lời.

- Đi chỗ đó làm gì?

- Luyện dược... Tăng thêm lòng dũng cảm...

Sư tỷ khẽ cắn môi.

- Thế sư tỷ đã chuẩn bị tốt chưa?

Nụ cười của Đường Phong làm cho Mạc Lưu Tô có cảm giác vô cùng xấu hổ, vội vàng cầm chăn mền che chắn gương mặt của mình, nàng gật đầu.

Giống như chó dữ cắn con mồi, trên giường gỗ cứng rắn phát ra tiếng kẽo kẹt và tiếng thân thể đụng nhau.

Sáng sớm ngày thứ hai, mọi người trong Yên Liễu Các đã chuẩn bị thỏa đáng, lần này đi Bạch Đế Bí Cảnh, trong Yên Liễu Các ngoại trừ Bảo nhi Mộng nhi và Chu Tiểu Điệp, những người khác đều đi.

Tiểu Manh Manh cưỡi lên bờ vai Tiếu thúc, hai cha con không biết đang chơi trò gì, vui tươi hớn hở cười lên không ngừng, nhìn về phía trên giống như đang đi dạo chơi ngoài thành.

Thời điểm Đường Phong dẫn theo Mạc Lưu Tô đi tới, mọi người đều nhìn hắn đầy thâm ý, Lưu Tô sư tỷ xấu hổ, cúi đầu giấu sau lưng Đường Phong.

Đường Phong thờ ơ, da mặt dày như tường thành, bỏ qua ánh mắt của mọi người.

- Chuẩn bị tốt rồi thì đi thôi.

Đường Phong mở miệng nói.

- Manh Manh, phụ thân mang ngươi bay!

Tiếu thúc thét lên một tiếng, thân thể dùng tốc độ khiến người ta sợ hãi thán phục, bay lên không trung, lượn vòng ở giữa không trung một cái, bay về hướng Bạch Đế thành, ở xa xa, tiếng tiểu Manh Manh cười khanh khách truyền tới.

Tiếu thúc khẽ động, Tứ Nương, Đoạn thúc và Âu Dương Vũ cũng động, Lôi Tẩu cũng không chịu yếu thế, phóng ngựa đuổi theo.

Lại tỷ cùng Tiểu Nhã liếc nhau, một trái một phải khoác cánh tay Mạc Lưu Tô, ba người bay ra khỏi Yên Liễu Các. Thực lực Lưu Tô sư tỷ quá thấp, tuy bổn sự luyện dược không tệ, nhưng cảnh giới không đủ, cho nên không cách nào ngự không phi hành, cho nên cần phải có Lại tỷ và Tiểu Nhã mang theo.

- Tại sao gấp như vậy!

Đường Phong cười một tiếng, xem ra thời gian mọi người bế quan quá dài nên sinh ra buồn tẻ, cho nên hiện giờ không thể chờ đợi được muốn đi đến Bạch Đế Bí Cảnh lịch lãm rèn luyện ngay.

Quay đầu nhìn lại, nụ cười của Đường Phong trở nên xấu hổ, mọi người đều đã đi rồi, sau lưng của mình chỉ còn lại Tiểu Thiên và Thi Thi.

Thực lực Thi Thi không cao, nhất định phải có người mang theo mới được.

- Tiểu Thiên, ta biết ngươi là cô nương tốt, biến thành thú thân đi.

Đôi mắt Đường Phong rất mong chờ nhìn Tiểu Thiên, kỳ vọng nàng biến thành Khiếu Thiên Lang. Chỉ cần nàng có thể hóa thân thành Khiếu Thiên Lang, đừng nói mang một mình Thi Thi, cho dù chở theo mình cũng không thành vấn đề.

Tiểu Thiên liếc Đường Phong, sau đó nhìn sang chỗ khác vẫy vẫy mái tóc dài bạc trắng, sau đó biến mất.

Đúng là không trượng nghĩa, không có đạo đức! Đường Phong hận không thể gõ đầu nàng một cái.

Tràn đầy khó xử nhìn sang Thi Thi, đúng lúc đối phương cũng nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, Thi Thi vội vàng dời ánh mắt sang chỗ khác, Đường Phong bất đắc dĩ nói:

- Ta mang ngươi đi!

Thi Thi gật đầu.

Lưng cõng Thi Thi, mà Thi Thi lại cầm Hắc Phượng, Đường Phong rời khỏi Yên Liễu Các, Bảo nhi Mộng nhi và Chu Tiểu Điệp ở dưới vẫy tay chào tạm biệt.

- Sư phó đi đường cẩn thận!

Đồ đệ Chu Tiểu Điệp ở dưới chào tạm biệt, đợi đến lúc Đường Phong biến mất, thần sắc lập tức trở nên phấn chấn, cầm trên tay kim toán bàn, lay động không thôi, cười hắc hắc hai tiếng:

- Sư phó đi, sư mẫu cũng đi, rốt cục tự do!

Vừa nói xong liền đi ra ngoài.

- Tiểu Điệp cô nương muốn đi đâu?

Bảo nhi Mộng nhi hỏi một tiếng.

- Đi ra ngoài giải sầu, đến thế tục lâu như vậy, ta vẫn chưa đi đâu ngoài Thiên Tú tông cả.

Chu Tiểu Điệp không quay đầu lại, liền rời đi.

Đường Phong cõng Thi Thi rời khỏi Tĩnh An thành, nhanh chóng phát hiện không ổn. Không biết có phải là sợ Thi Thi quá xấu hổ hay không, cho nên hắn mới không ôm nàng, nếu ôm nàng, hai người sẽ đối mặt với nhau.

Nhưng bây giờ cõng nàng trên lưng, Đường Phong cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.

Hai thứ đồ vật mềm mềm cọ vào lưng, đang không ngừng va chạm với lưng của hắn, loại xúc cảm này làm cho Đường Phong không tự chủ nhớ lại cảm giác tối hôm qua.

Thi Thi chỉ cũng thế, hô hấp cũng trở nên bất ổn, thân thể vô cùng cứng ngắc.

- Tối hôm qua là hiểu lầm!

Đường Phong cảm thấy phải nói ra lời này, bằng không thì cảm giác xấu hổ vẫn còn tiếp tục.

- Ta biết, ngươi đừng để trong lòng.

Thân thể Thi Thi run lên, vội vàng trả lời, hình như nàng rất sợ Đường Phong tiếp tục thảo luận vấn đề này với nàng.

Cảm nhận nàng đang hoảng sợ, Đường Phong cũng không nói thêm gì nữa, cho nên nói sang chuyện khác:

- Hiện tại thân thể của ngươi có chỗ nào không thoải mái hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.