Thiếu chút nữa toàn bộ râu của Tư Đồ bị nó đốt cháy không còn.
- Ha ha, ngươi nên chịu khổ một thời gian nữa. Hiện tại không tiện mang nó ra ngoài, chờ ta trở về là được rồi.
Đường Phong cười một tiếng.
- Xin nghe theo phân phó của đại thiếu.
Tư Đồ lại hỏi:
- Đại thiếu, hôm nay muốn làm gì?
Ở chung với Đường Phong tới bây giờ, Tư Đồ cũng có thể hiểu Đường Phong một chút, thời điểm không có đại sự xảy ra thì Đường Phong sẽ không lấy Sơn Hà Đồ ra.
Hiện tại nhìn thấy cảnh bên ngoài có chút ly kỳ, Tư Đồ cũng có chút không hiểu.
- Mượn tiểu Bạch dùng một lát, còn ao cá chép của ngươi nữa!
- Tiểu Bạch vốn là của đại thiếu, tại sao lại nói mượn, đại thiếu muốn dùng, chỉ cần điều khiển là được.
Tư Đồ nói rất khách khí.
- Không phải mượn của ngươi, mà là ta mượn từ phu nhân một lát.
Đường Phong nói một câu làm cho Tư Đồ tự trách đa tình đỏ mặt.
Hỏa Phượng đang nhắm mắt ngồi trên người Bạch Ngọc Long tỉnh lại, Đường Phong đem chuyện lần nói lại một cách đơn giản, Hỏa Phượng ngạc nhiên nói:
- Không ngờ thế gian này lại có địa phương kỳ lạ như vậy? Nhưng ngươi muốn dùng nước trong hàn đàm này làm gì?
- Tiểu Bạch đi ra!
Đường Phong không trả lời Hỏa Phượng, thò tay điểm lên Sơn Hà Đồ một cái, xuất hiện một vòng xoáy, Bạch Ngọc Long từ bên trong chui ra ngoài.
- Xú tiểu tử!
Hỏa Phượng bĩu môi, dùng lịch duyệt và thông minh tài trí của nàng, làm sao mà không biết chủ ý của Đường Phong là gì cơ chứ.
Nhưng nước của hàn đàm này có tác dụng gì cơ chứ? Hỏa Phượng nghĩ vỡ đầu cũng không thể hiểu nổi.
Thân thể khổng lồ của Bạch Ngọc Long hiện ra, vốn màu trắng nõn không tì vết lúc này đã biến thành màu đỏ thẫm, đó là vì nó thôn phệ Hỏa Phượng nội đan mà thành.
Đường Phong còn chưa kịp đóng Sơn Hà Đồ lại, Hắc Phượng nhanh chóng lao ra, nhảy lên vai Đường Phong, thân mật dùng cái mỏ chạm vào tóc của Đường Phong.
- Tiểu gia hỏa trở về đi, đừng trì hoãn đại thiếu làm chính sự.
Trong lòng Tư Đồ mừng rỡ, nhưng không thể không giả vờ giả vịt kêu lên.
- Bỏ đi, để nó ở đây vậy.
Đường Phong phất phất tay, chỉ vào hàn đàm trước mặt nói:
- Tiểu Bạch hấp cho ta! Có thể hấp được bao nhiêu liền hấp bấy nhiêu!
Tuy Bạch Ngọc Long là linh mạch hình rồng, nhưng nó cũng là một đầu cự Long, chẳng qua thân thể của nó là linh thạch cấu thành mà thôi, hấp thu nước hàn đàm trước mặt, chắc chắn không có vấn đề gì.
Bạch Ngọc Long tuân lệnh, đem đầu đưa vào trong hàn đàm, Đường Phong cũng có chút lo lắng, sợ Bạch Ngọc Long không chịu nổi hàn khí trong hàn đàm, nhưng hắn nhanh chóng nhìn thấy lo ngại của mình.
Dù sao thân thể của Bạch Ngọc Long không phải là thân thể bình thường, hàn khí có lạnh hơn nữa, cũng không thể nào ảnh hưởng đến nó mảy may.
Mực nước của hàn đàm dùng tốc độ chậm chạp đến cực điểm hạ xuống, chẳng những là cái hàn đàm của Bạch Ngọc Long hấp thu đang hạ thấp xuống, mà tám cái hàn đàm khác cũng đều hạ thấp xuống.
Đường Phong quan sát một lát, xác định chín cái hàn đàm này tương thông với nhau, cho nên mới sinh ra tình huống như thế này.
Một lát sau, Bạch Ngọc Long từ trong hàn đàm lao ra, hiển nhiên là đã uống một bụng nước hàn đàm.
Đường Phong hao phí rất nhiều cương khí, đem nó tiến vào trong Sơn Hà Đồ, mệnh lệnh cho nó nhả nước hàm đàm vào trong hồ cá chép của Tư Đồ.
Tư Đồ đau lòng muốn chết, những con cá chép đang vui vẻ, nhưng thời điểm nước hàn đàm rót vào, lập tức lật cái bụng lên, biến thành cá đông lạnh.
Hắn ở chung với những con cá chép này cả ngàn năm, nói không đau lòng đó là giả.
Nhưng hắn cũng suy nghĩ lại, hiện tại mình không còn lẻ loi một mình, không còn cô đơn, có những con cá chép này hay không đã không còn quan trọng.
Bạch Ngọc Long vừa tiến ra, cương khí toàn thân của Đường Phong lại hao tổn, hao phí nhiều như vậy, hắn đành phải tạm dừng lại, khôi phục cương khí.
Nửa ngày sau, Đường Phong lại đem Bạch Ngọc Long ra, lập lại chuyện cũ.
Tốc độ Đường Phong khôi phục nhanh như vậy, cũng làm cho Hỏa Phượng khiếp sợ, tuy nói hắn có linh thạch tương trợ, nhưng nửa ngày đúng là quá nhanh, nếu là người bình thường hao hết cương khí, muốn hoàn toàn khôi phục lại, ít nhất cũng phải mất năm ba ngày.
Mỗi nửa ngày một lần, tuy hiệu suất thấp một chút, cũng may mỗi lần Bạch Ngọc Long hấp thu không ít nước trong đầm, Đường Phong cũng không trông cậy vào nó hấp thu toàn bộ nước trong cửu tinh hàn đàm, chỉ cần làm mấy lần, với hắn là đủ rồi.
Tư Đồ và Hỏa Phượng cũng không nhàn rỗi, đều bị Đường Phong sai sử, bởi vì cái ao cá chép trong Sơn Hà Đồ quá nhỏ, không thể chứa được bao nhiêu nước trong hàn đàm, hai đại cao thủ ra sức oanh kích mặt đất, làm cho cái ao rộng hơn một chút. Hao phí vài ngày, tiểu Bạch tới tới lui lui cũng đã vận chuyển nước hàn đàm hơn mười lần, Đường Phong mới cảm thấy lượng nước hàn đàm thu về cũng đã đủ cho mình sử dụng.
Mực nước cửu tinh hàn đàm chỉ hạ thất một ít, nhưng không phải rất rõ ràng, nguyên nhân chỉ có một, đó chính là cái hàn đàm này quá sâu. Nếu không bằng dung lượng cái bụng của tiểu Bạch, không có khả năng xuất hiện tình hình như vậy.
Lại một lần nữa đem Bạch Ngọc Long đưa về Sơn Hà Đồ, Đường Phong nhắm mắt ngồi xuống khôi phục.
Đang khôi phục cương khí, đột nhiên trong Sơn Hà Đồ truyền ra tiếng kinh hô của Hắc Phượng.
- Đừng xuống dưới, nguy hiểm!
Đường Phong cả kinh, thời điểm nhìn thấy thân thể nho nhỏ của Hắc Phượng nhìn xuống hàn đàm, ló đầu ra ngó, không đợi hắn kịp phản ứng, Hắc Phượng đã nhảy xuống hàn đàm.
Mặt Đường Phong tái xanh! Thân thể lập tức biến mất tại chỗ, vọt tới bên cạnh Hắc Phượng, thò tay ra bắt lấy, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hắc Phượng rơi vào trong đầm nước.
Bọt nước văng khắp nơi, trên người của Hắc Phượng được bao phủ bởi Hắc Viêm, bao bọc cả người của nó, bờ mông hướng lên, cái đầu hướng xuống lao xuống đáy hàn đàm.
Cơ hồ là phản xạ có điều kiện, Đường Phong đưa tay thăm dò Hắc Phượng trong hàn đàm, làn da vừa tiếp xúc với đầm nước, ngón tay đã bị đông lạnh đến mức mất đi tri giác, không chỉ có như thế, hàn ý kinh khủng cứ như lợi kiếm đâm vào trong cơ thể, từ ngón tay lan ra khắp cơ thể.
Hàn khí của hàn đàm, còn mạnh hơn hàn khí của sát trận bao phủ sơn cốc vào ban đêm gấp không biết bao nhiêu lần, lần này, Đường Phong đã ăn thiệt thòi không nhỏ.
Trách không được năm đó Âu Dương Tử là Linh giai thượng phẩm, cũng không có biện pháp chống cự lại hàn khí trong đầm nước.
May mà Đường Phong tiếp xúc với đầm nước rất ít, hơn nữa phản ứng tương đối nhanh, phát hiện không ổn liền thu tay lại, vận dụng lực lượng Hỏa hệ cương tâm, thừa dịp hàn khí không còn chưa làn tràn ra toàn bộ cơ thể liền bức nó ra khỏi đầu ngón tay.
Một lúc sau, toàn thân Đường Phong đổ mồ hôi lạnh, nếu không phải hắn tu luyện Linh Quyết, mấy ngày nay hắn không biết mình đã chết bao nhiêu lần rồi. Bởi vì có Linh Quyết, hàn khí mới không có biện pháp đóng băng cương khí của hắn, chỉ sợ năm đó Âu Dương Tử đã ăn thiệt thòi như vậy.
Dù là như thế, ngón tay Đường Phong chạm vào nước trong đầm nước, mạch máu đã bị hoại tử, thân thể được rèn luyện đến cực hạn cũng không thể phát huy ra tác dụng cường đại của nó.
Lại nhìn xuống, bóng dáng của Hắc Phượng uốn éo cái mông lúc nãy, đã không biết xâm nhập vào trong hàn đàm tới vị trí gì rồi.
- Phu nhân...
Đường Phong ngẩng đầu nhìn Hỏa Phượng trong Sơn Hà Đồ, sắc mặt Hỏa Phượng rất khó coi, nàng rất coi trọng Hắc Phượng, nhưng bây giờ lại không biết sự sống chết của tiểu chút chít như thế nào, nàng cũng đành chịu.
- Chỉ mong không có việc gì...
Hỏa Phượng trả lời hắn một câu không rõ đầu đuôi.
- Hắc Phượng có Hắc Viêm hộ thể, chỉ cần không ở trong đó một thời gian dài, đầm nước cũng không làm gì được nó.
Tuy là nói như vậy, nhưng Hắc Phượng vẫn còn nhỏ, Hắc Viêm có bao nhiêu lực phòng hộ chứ? Nếu là Hỏa Phượng xuống dưới, may ra thì vẫn còn cơ hội sống sót.
- Tại sao nó đột nhiên nhảy xuống dưới thế?
Đường Phong nghĩ mãi mà không hiểu, dù Hắc Phượng tuổi còn nhỏ, nhưng nó là thượng cổ linh thú, cảm giác đối với nguy hiểm nó còn cường đại hơn linh thú khác rất nhiều, không có khả năng tự tìm đường chết.
- Chẳng lẽ dưới hàn đàm có thứ gì hấp dẫn nó hay sao?
Hỏa Phượng bị Đường Phong hỏi như vậy, đầu óc cũng thanh tỉnh lại, mới vừa rồi là quan tâm bị loạn, không thể suy nghĩ bình thường được.
- Kỳ địa tất có dị bảo!
Đường Phong nói rất chắc chắn.
- Lúc đầu ta muốn cho tiểu Bạch hút hết nước trong hàn đàm rồi tìm cơ hội xuống dưới tìm hiểu một phen, không nghĩ tới nó còn nhanh hơn so với ta.
- Nếu quả thật có thứ gì đó hấp dẫn nó nhảy xuống dưới, vậy thì nó sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu.
Thần sắc Hỏa Phượng hòa hoãn lại, thân là thành viên của Phượng chi nhất tộc, nàng hiểu rõ Hắc Phượng hơn bất cứ kẻ nào.
- Nếu ngươi có biện pháp, nên xuống dưới tìm hiểu một lần.
- Ta cũng muốn.
Đường Phong cười khổ một tiếng.
- Nhưng cái hàn đàm này quá lạnh, vãn bối không thể nào ngăn cản nổi.
- Đại thiếu!
Tư Đồ lập tức mỉm cười.
- Nếu là người khác thì sẽ sợ hàn đàm, cũng không có biện pháp, nhưng nếu là đại thiếu, chuyện này rất đơn giản nhẹ nhàng.
- Chỉ giáo cho?
Hỏa Phượng hồ nghi địa nhìn Tư Đồ, ngay cả Đường Phong cũng không thể hiểu thấu, vừa rồi mình bị hàn đàm cho ăn thiệt thòi không nhỏ, không phải Tư Đồ không nhìn thấy, nhưng tại sao vào lúc này hắn lại nói mình có thể tiến vào rất đơn giản nhẹ nhàng?
- Hắc hắc.
Tư Đồ cười cười.
- Chẳng lẽ đại thiếu đã quên mình có một bảo bối chưa dùng tới hay sao?
- Bảo bối gì?
Đường Phong chau mày, đến lúc này hắn vẫn chưa hiểu Tư Đồ muốn nói cái gì.
- Ít thừa nước đục thả câu đi, nói nhanh một chút.
Hỏa Phượng từ phía sau đạp Tư Đồ một cước.
Vẻ mặt Tư Đồ như đưa đám, nói:
- Đại thiếu, ngày đó trong Đào Nguyên này đã có được vật ấy, chẳng lẽ quên rồi sao?
Hắn đã nhắc nhở đến mức như vậy, Đường Phong lập tức nhớ ra:
Đúng là Đường Phong đã quên thứ này, lúc ở trong Đào Nguyên đoạt được thứ này, Phong Thần Khế có tác dụng trọng đại, mỗi lần lấy Sơn Hà Đồ ra, đều lấy Phong Thần Khế ra để phong bế linh khí tản mát ra. Tác dụng của tấm gương kia không lớn, chỉ có thể ngăn cản được công kích của cao thủ dưới Linh giai, sau khi Đường Phong cầm thứ này về liền mang nó khen thưởng cho đồ đệ bảo bối Chu Tiểu Điệp, về phần Phân Thủy Châu, hắn vẫn ném nó trong Mị Ảnh Không Gian, nếu hôm nay Tư Đồ không nhắc nhở hắn, đúng là hắn đã quên vật này đi.
- Đương nhiên là hữu dụng!
Tư Đồ trả lời rất khẳng định.
- Đầm nước này lạnh, nhưng nó cũng là nước, chỉ cần là nước, đều bị thứ này khắc chế!
Đường Phong chần chờ một chút liền lấy Phân Thủy Châu ra, thứ này lớn nhỏ khoảng nắm tay hài nhi, cầm trong tay hạt châu này có cảm giác lạnh buốt, không biết nó có tác dụng hay không, trong nội tâm Đường Phong vẫn không dám chắc.
- Lại là Hồn binh?
Hỏa Phượng kinh ngạc một tiếng, trước đây nàng vẫn cho rằng Đường Phong chỉ có một món là Hồn binh là Phong Thần Khế, nhưng không nghĩ tới Đường Phong vẫn còn một kiện khác.
Hồn binh không phải là binh khí, nhưng lại có thể tương dung với hồn phách, Hồn binh có năng lực rất kỳ quái và giao phó nó cho người tu luyện.
- Đại thiếu cứ thử một lần đi, tự nhiên sẽ biết được lời của lão phu không giả.
Thần sắc Tư Đồ rất bình tĩnh.
Đường Phong gật đầu, cầm chặt Phân Thủy Châu đi về phía hàn đàm, cương khí toàn thân vận chuyển một cách điên cuồng, tùy thời đều có thể dùng nó ngăn cản hàn khí rung động nhân tâm kia xâm nhập vào trong cơ thể.
Nhưng lại phát sinh một màn làm cho người ta kinh ngạc, Phân Thủy Châu vốn là tử vật, nhưng sau khi tới gần hàn đàm nó lại chấn động ông ông, một cổ năng lượng kỳ diệu tản ra, đẩy nước trong đầm ra, làm cho bàn tay của Đường Phong tiến vào trong hàm đàm, không bị nước trong đầm ảnh hưởng.
Thấy vậy, thần sắc Đường Phong đại hỷ.
Dưới đáy hàn đàm có huyền bí gì, tại sao nước trong hàn đàm lại lạnh buốt như thế, điều này hắn đã để ý từ sớm, nếu nói dưới đáy hàn đàm không có thứ gì kỳ quái, Đường Phong sẽ không tin, vốn chỉ muốn tìm cơ hội xâm nhập vào hàn đàm xem xét một phen, hiện tại có Phân Thủy Châu, điều này đã thành sự thật.
- Ta xuống dưới tìm Hắc Phượng, thuận tiện dò xét một phen!
Đường Phong biết rõ tác dụng của Phân Thủy Châu, lập tức không chần chờ nữa, thân thể nhảy xuống, tiến vào trong hàn đàm.
Một sức giản vô hình tản ra, ép toàn bộ nước trong hàn đàm giãn ra hai bên, phạm vi không gian hai trượng quanh hắn không còn giọt nước nào.
Không gian như vậy, ít nhất có thể cho vài người cùng tiến vào.
Dưới tác dụng của cương khí trong cơ thể, khu vực hai trượng xung quanh hắn không có giọt nước nào, Đường Phong tiến vào trong hàn đàm. Hàn đàm tĩnh lặng, lộ ra áp lực vô cùng và khí tức âm trầm, dù có tác dụng của Phân Thủy Châu, nhưng Đường Phong vẫn cảm giác được hàn khí xung quanh đang ép tới, hắn không thể không vận công hóa giải.
Cũng may không có thực sự tiếp xúc với nước đầm, dù hàn khí có đậm đặc, cũng không đến mức làm thương tổn đến hắn.