Đường Phong vừa quay đầu, đưa mắt nhìn Hỏa Phượng.
Hỏa Phượng hừ lạnh hai tiếng:
- Ngươi dám tới, đừng trách bổn phu nhân trở mặt, đánh ngươi đến mức nữ nhân của ngươi cũng đừng hòng nhận ra.
Đường Phong không có lên tiếng, Tiếu thúc cũng không phải cam tâm tình nguyện:
- Phong thiếu, cô gái này là ai vậy? Khẩu khí như vậy hết sức ngông cuồng, chẳng lẽ không biết thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân sao? Lão Thang mặc kệ Phong thiếu và các phu nhân thế nào, nhưng nếu người khác dám động tới Phong thiếu phải hỏi lão Thang ta trước đã!
- Tiếu thúc!
Đường Phong phát giác không ổn, đang muốn mở miệng ngăn lại, lại bị cung chủ đại nhân véo một cái.
- Đau!
Đường Phong quay đầu nhìn Phi Tiểu Nhã.
Cung chủ đại nhân vểnh miệng lên, nói:
- Wow, trách không được hai năm không có tin tức, thì ra là ở bên ngoài phong hoa tuyết nguyệt, có mỹ nhân làm bạn... Đúng là hạng người có mới nới cũ mà, uổng công chúng ta đều cuồng dại đợi ngươi trở về...
Vừa nói, vừa lau nước mặt, bộ dáng ủy khuất đáng thương.
Lại tỷ cũng đầy nghi hoặc nhìn Đường Phong.
Đường Phong cảm giác mình có giải thích cũng không rõ, trừ phi đem nói rõ thân phận chân chính của Hỏa Phượng mới được. Nhưng mà đây là quyền riêng tư của người ta, cho nên Đường Phong muốn hỏi ý kiến Hỏa Phượng một lần.
Tiếu thúc không cố kỵ, ở bên kia nói:
- Phong thiếu, chẳng lẽ đây là một vị phu nhân mới sao?
Câu này chẳng khác gì chọc phải tổ ong vò vẽ, danh dự cả đời của Hỏa Phượng, sao lại để mất ở nơi này? Hơn nữa sau này còn phải ở lại nơi đây, nếu không nói rõ sự thật, khó tránh khỏi phát sinh hiểu lầm.
Khóe miệng Hỏa Phượng hiện ra nụ cười lạnh, dù không nói chuyện, nhưng nàng đã tức giận.
Tiếu thúc lặng lẽ chọc chọc Đường Phong:
- Phong thiếu ah, lần này nữ tử ngươi tìm được, hình như tính tình có chút lớn a, có muốn lão Thang ta giúp ngươi dạy dỗ một lần hay không, yên tâm, lão Thang ta biết rõ nặng nhẹ, đảm bảo sau này nàng sẽ rất dễ bảo.
Lời này nói tuy nhỏ, nhưng có thể dấu diếm thính lực của Hỏa Phượng sao?
Khóe miệng Đường Phong co giật một lát, nhìn trộm Hỏa Phượng, xem ra lần này Tiếu thúc không ăn chút thiệt thòi là không được rồi, Hỏa Phượng đang nổi giận nên cần tìm người để phát tiết.
Vỗ vỗ bả vai Tiếu thúc một chút, Đường Phong nói một câu đầy thâm ý:
- Tiếu thúc thả lỏng chút đi.
- A Phong...
Lại tỷ cảm thấy lo lắng, mấy năm trước Tiếu thúc tấn chức Linh giai, hai năm nay ở trong Bạch Đế Bí Cảnh trải qua vô số lần đại chiến sinh tử, thực lực đã tinh tiến, Linh giai hạ phẩm không phải là đối thủ của hắn, dù là chống lại Linh giai trung phẩm, cũng có thực lực chiến một trận, nếu không cẩn thận đả thương nữ tử này, mọi người sẽ rất khó nhìn mặt nhau.
- Yên tâm!
Đường Phong liếc Lại tỷ một cái.
Tiếu thúc xắn tay áo, nói dõng dạc:
- Oanh, cô gái kia! Ta là người nhà của Phong thiếu, cho nên phải quan tâm đến mặt mũi của hắn, hắn nói cái gì thì ngươi phải nghe theo, nhưng ngươi lại mắt ngang mũi dọc, lúc này ở đây toàn người nhà nên không quan tâm, nhưng nếu để ngoại nhân nhìn thấy, chẳng phải sẽ nói Phong thiếu không biết cách dạy dỗ hay sao? Phong thiếu rất nhân từ nương tay với nữ nhân của hắn, hôm nay lão Thang nhân cơ hội này, thay hắn quản giáo ngươi...
- Đùng!
- Ba!
Tiếu thúc nói còn chưa hết, có hai tiếng vang phát ra, sắc mặt mọi người lúc này trở nên đặc sắc.
Chỉ thấy Tiếu thúc ngã nhào đầu xuống đất, vẫn nằm ở đó, không nhúc nhích.
- Cao thủ!
Đoạn Thất Xích nhíu mày lại, vừa rồi hắn còn không biết Hỏa Phượng ra tay như thế nào, có lẽ Tiếu thúc cũng không rõ.
Thực lực của Hỏa Phượng há có thể dùng hai chữ cao thủ để khen ngợi. Nàng thân là thượng cổ linh thú, lại tu luyện đến thực lực Linh giai thượng phẩm đỉnh phong, cho dù mọi người ở đây có vây đánh nàng, Hỏa Phượng cũng dùng một cái tát đánh ngã mọi người.
Hôm nay thực lực của Tiếu thúc đại trướng, nhưng không thể nào đánh đồng với Hỏa Phượng.
Bị một tát đánh ngã, Tiếu thúc không bị thương, cũng không hôn mê, nhưng hắn không có ý định đứng lên, dứt khoát nằm trên mặt đất giả chết.
Mọi người bắt đầu kinh hoàng, không rõ Đường Phong từ chỗ nào tìm được nữ tử hung hãn này, thực lực quá cao thâm, Lôi Tẩu đứng bên kia mở to mắt, xông lên, thần sắc bi thương mang theo một tia vui sướng, một tay cầm Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm, một gối chạm đất, quỳ trước mặt Hỏa Phượng.
Thiếu chút nữa Đường Phong cắn phải lưỡi của mình.
Tiếu thúc bị đánh, hoàn toàn nằm trong dự liệu của hắn, nhưng Lôi Tẩu làm cái trò này, sao hắn không nhìn ra chứ.
Sau một khắc, Lôi Tẩu kích động, nói:
- Sư phó, ngài tới đây để thăm ta sao?
Đám người đứng ngoài nhìn mà ngây ngốc.
Hỏa Phượng mở to mắt dò xét Lôi Tẩu, sắc mặt khẽ biến, đôi lông mày nhíu lại nói:
- Tại sao là ngươi?
- Là đồ đệ a, chính là ta a!
Lôi Tẩu rất kích động.
Đường Phong nhìn tình hình này, linh quang trong đầu lóe lên, mở miệng hỏi:
- Ngưu huynh, sư phó mà ngươi nói lúc trước, chính là nàng?
Lôi Tẩu gật đầu như gà mổ thóc:
- Sư phó của ta là nữ nhân xinh đẹp nhất trên đời này, lão Ngưu cho dù mù mắt cũng có thể nhận ra.
Hỏa Phượng hé miệng cười cười, dù là thượng cổ linh thú cũng thích được người ta khen mình là xinh đẹp, huống chi lời lẽ của Lôi Tẩu rất khẩn thiết, thần sắc không chút giả bộ, hiển nhiên những lời này phát ra từ tận tim phổi của hắn.
Đường Phong cười khổ không thôi, giờ mới hiểu được, thì ra Hỏa Phượng và Lôi Tẩu còn có tầng quan hệ này.
Lúc trước Lôi Tẩu đi lạc nhiều năm, thời gian mấy năm này Lôi Tẩu đi khắp nơi, sau đó còn bái sư, theo lời hắn nói lúc trước, sư phó đã dạy hắn cách tu luyện, thực lực vô cùng cường đại, lại là một mỹ nhân.
Trong suy nghĩ lúc ấy của Đường Phong, có thể dạy một linh thú như Lôi Tẩu tu luyện, chắc chắn không phải là nhân loại, mà có khả năng là linh thú hóa thân. Nhưng không nghĩ tới đó lại hộ cung thánh thú của Thiên Thánh Cung, đây thật sự là trùng hợp trong trùng hợp.
Nhưng vị sư phó truyền công pháp cho hắn năm đó, đã đuổi hắn đi, thời gian hai người gặp nhau không bao lâu. Lôi Tẩu rất xem trọng việc này, nhưng nhìn thần sắc Hỏa Phượng lúc này, xem ra lần trước giúp Lôi Tẩu cũng chỉ là việc tiện tay mà thôi, không để trong lòng.
- Đứng lên rồi nói.
Tâm tình Hỏa Phượng không tệ, giơ tay nâng Lôi Tẩu dậy.
- Vâng!
Lôi Tẩu đáp ứng vô cùng sảng khoái, trên mặt nở nụ cười tươi như hoa.
- Thầy trò Ngưu huynh xa cách đã lâu, nên ăn mừng thôi, đi vào rồi nói chuyện.
Đường Phong nói một tiếng, dẫn mọi người đi vào trong.
Đi vào Dược Thần Tông, Đường Phong phát hiện không ít người xa lạ đang ở trong này, những người này có chút quen mặt, tuổi tác cũng không lớn, thực lực cũng không cao, sau khi nhìn thấy Đường Phong đều gọi một tiếng Đường công tử.
- Tại sao trong này lại có nhiều người Bạch Đế thành như vậy?
Đường Phong nghi hoặc hỏi thăm.
Lại tỷ nói:
- Tỷ tỷ phái bọn họ đến xử lý một ít việc vặt vãnh.
Bạch Tiểu Lại là thiếu thành chủ Bạch Đế thành, mà người của Thiên Tú tông đến đây đều có là cao nhân có thực lực cường đại, tới đây chắc chắn là để tu luyện, ngày bình thường không có thời gian xử lý việc vặt vãnh, Bạch Nguyệt Dung liền phái một ít đệ tử đến đây hỗ trợ. Nghe Lại tỷ nói vậy, Đường Phong không khỏi cảm khái nữ nhi xử lý chuyện nhà rất tốt, nếu là mình, chỉ sợ không để ý đến những chuyện này.
Ngoài Dược Thần Tông, khi mọi người đã đi sạch, chỉ còn Tiếu thúc nằm trên mặt đất, thế hắn nằm có hình chữ đại.
Đoạn Thất Xích người xổm xuống, dùng ngón tay chọc chọc thân thể hắn.
Tiếu thúc nói:
- Đi chưa?
- Đi rồi...
Đoạn Thất Xích gật đầu.
Thang Phi Tiếu từ trên mặt đất đứng dậy, vỗ vỗ tro bụi trên người, ho nhẹ một tiếng nói:
- Nữ tử này có thực lực cao thâm, chỉ sợ là cao thủ có thực lực trên Linh giai trung phẩm! Nhưng dù nàng có thực lực cường đại đi nữa, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng! Nàng làm ta mất mặt như vậy, lão Thang ta sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy!
- Ngươi muốn như nào?
Đoạn Thất Xích trầm giọng hỏi.
-Giờ Tý tối nay, thừa dịp tinh thần nàng thư giãn, ta và ngươi cùng nhau ra tay, ngươi đi từ nóc nhà, ta đi từ cửa phòng, phải cho nàng biết chúng ta lợi hại thế nào!
- Nhưng lão Thang... Nàng là người Phong thiếu đưa về.
- Thì tính sao? không nói đến chuyện nữ nhân này không phải nữ nhân của Phong thiếu, dù là nữ nhân của Phong thiếu, ngang ngược như thế, nếu không giáo huấn nàng một chút, sau này Tiểu Nhã có thể sống yên sao? Ăn lộc của vua, phải lo cho vua, ta và ngươi thân là tả hữu hộ pháp của Đại Tuyết Cung, đương nhiên phải giúp cung chủ một chút.
Mắt thấy Thang Phi Tiếu mang cả vinh nhục Đại Tuyết Cung vào, Đoạn Thất Xích cũng động dung:
- Lão Thang không nghĩ tới ngươi lại đại nghĩa như thế, nhìn xa trông rộng, lão Đoạn bội phục, ngươi nói nên làm thế nào, ta nghe ngươi là được, chúng ta là huynh đệ đồng tâm!
Tiếu thúc cảm động nước mắt lưng tròng, cầm chặt tay Đoạn Thất Xích, địa lắc lắc:
Trong Dược Thần Tông, hiện tại phi thường náo nhiệt, vốn là phế tích, nhưng đã được người của Bạch Đế thành và mọi người quét dọn sạch sẽ, bây giờ nhìn nó không còn hoang vu như trước, nhìn nó không khác gì môn phái bình thường trong thế tục, chỉ có điều số lượng người tương đối ít mà thôi.
Trừ người của Thiên Tú ra, đệ tử Bạch Đế thành đến chỗ này, chỉ có hai trăm người.
Trong hai trăm người này, một nửa xử lý việc vặt vãnh, còn một nửa là phụ trách cảnh giới hộ vệ. Dù sao trong Bạch Đế Bí Cảnh có rất nhiều linh thú, nói không chừng lúc nào đó sẽ có linh thú lạc đường đi tới Dược Thần Tông quấy rối.
Dưới sự sắp xếp của đệ tử Bạch Đế thành, một bàn thức ăn ngon và hảo tửu được bày ra.
Hơn hai năm không trở về, Đường Phong có nhiều lời muốn nói với mọi người, trong bữa tiệc cụng chén với nhau, cười cười nói nói, thoải mái chè chén.
Đường Phong và mấy vị phu nhân đều được mọi người kính một ly, Lại tỷ và cung chủ đại nhân thì vô sự, rượu vào bụng, cũng không khác gì không uống, ngược lại Mạc Lưu Tô, mặt mũi đỏ bừng, con mắt ngập nước, Đường Phong nhìn thấy nội tâm ngứa ngái, giống như bị mèo cào.
Rượu đến lúc này, Thi Thi cũng lên sân khấu biểu diễn Cầm kỹ, làm mọi người nghe như mê như say.
Tiếu thúc đứng lên, giơ chén rượu lên hướng về phía Hỏa Phượng cao giọng nói:
- Phu nhân, hôm nay là tại hạ có mắt không tròng, gây ra hiểu lầm, mong phu nhân thứ tội! Chén rượu này xem như bồi tội.
Nói xong giơ lên cổ, uống một ngụm.
Hỏa Phượng nhíu mày, đang do dự có nên uống hay không, Lôi Tẩu ngồi ở bên cạnh nàng, bưng chén lên:
- Sư phó là nữ tử, không uống được rượu, ta uống thay nàng!
Tiếu thúc rót thêm một ly đầy, ngoài miệng nói:
- Lại kính phu nhân một ly!
- Ta uống ta uống...
Lôi Tẩu lại đoạt đi.
Đường Phong cũng kính Hỏa Phượng một ly:
- Ngày sau là người một nhà, kính xin phu nhân chiếu cố nhiều hơn mới được.
- Ta lại uống...
- Chén rượu quá nhỏ, đổi cái bằng bình rượu đi!
Tiếu thúc cách không đánh một chưởng, cầm bình rượu trên mặt đất lên.
Ăn uống suốt hai giờ, Tiếu thúc uống say khướt, tiểu Manh Manh từ trên bờ vai hắn trèo xuống, dùng sức túm tóc hắn, đoạt vò rượu của hắn.
Lôi Tẩu đã sớm nằm xuống, bị Tiếu thúc mời rượu, dù hắn là linh thú hóa thân cũng không chịu đựng nổi.
Tràng diện có chút lộn xộn, Hỏa Phượng đã rời đi từ một giờ trước, nàng không thích những nơi ồn ào lớn tiếng, nhưng vì nể mặt mũi của Đường Phong nên vẫn ngồi lại trên ghế.
- Phu quân, người trở về phòng...
Cung chủ đại nhân ánh mắt mê ly, trước khi đi Đường Phong đã cầm tay của nàng.
- Ta cũng trở về nghỉ ngơi.
Lại tỷ liếc nhìn Đường Phong, đôi má hồng nhuận phơn phớt.
Mạc Lưu Tô nhìn Đường Phong, lại nhìn Lại tỷ và Phi Tiểu Nhã, sau đó gật đầu với Đường Phong một cái, chạy ra khỏi phòng.
Đường Phong liếc nhìn mọi người , cảm giác bọn họ còn phải náo thật lâu mới có thể tan được, hắn liền lén lút chạy trốn.
Đi vào sâu trong tẩm điện, Đường Phong đứng trong sân bàng hoàng không tiến.
Cái tẩm điện này còn lớn hơn Yên Liễu Các một chút, có rất nhiều gian phòng ốc, nhưng trước khi mọi người tới đây, đã quyết định lưu cái sân lớn này và các phòng ốc cho Đường Phong và các phu nhân.
Trung tâm là phòng của Lại tỷ, bên tay trái là Phi Tiểu Nhã, bên tay phải là Mạc Lưu Tô.
Không biết xuất phát từ mục đích gì, phòng của Thi Thi cũng ở trong sân, chẳng qua là nằm bên tay phải cạnh phòng của Mạc Lưu Tô.
Thi Thi vẫn chưa trở lại, cả trong sân chỉ có Đường Phong và tam nữ. Ba gian phòng đều có ánh nến lờ mờ, Đường Phong dừng bước, nhất thời không biết nên đi nơi nào.
Theo lý thuyết, phải đi phòng Lại tỷ, bởi vì Lại tỷ lớn nhất. Nhưng với Đường Phong mà nói, mỗi nữ đều trọng yếu như nhau, không thể bên trọng bên khinh.
Trong chốc lát, Đường Phong liền có quyết định, chạy đến phòng Phi Tiểu Nhã, mở cửa phòng, hắn nhìn thấy cung chủ đại nhân đang mặc áo ngủ bằng sa mỏng, đường cong lung linh và dáng người như ẩn như hiện, rất câu dẫn người khác, lúc này nàng đang nằm trên giường quăng mị nhãn như tơ với hắn.
- Đi!
Đường Phong vung tay lên, cung chủ đại nhân cười khanh khách, liền xông tới, nhảy lên lưng Đường Phong, thổi khí vào lỗ tai của hắn.